Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 68

Diops ôm cô ngồi trên sofa, vỗ lồng ngực cô, ánh mắt dừng trên trái tim cô, quần áo của vũ nữ đúng thật là vô cùng mát mẻ, trong mắt đàn ông vô cùng đáng yêu, khiến ánh mắt anh không nhịn được bốc lên hai ngọn lửa.

“Háo sắc!” Trì Am quay người né tránh.

Anh đè cơ thể cô vào lòng, ngăn không cho cô vặn vẹo rồi đe dọa: “Em đừng có động đậy, cần thận anh làm em ở đây đấy.”

Trì Am vô cùng biết điều, lập tức cứng đờ người bất động, để mặc anh ôm mình vào lòng, điều đáng mừng đó là quả nhiên anh không tiến thêm một bước nữa.

Thấy cô nghe lời, anh lại có chút thất vọng, ôm lấy cô rồi nói: “Em yêu, em thực sự lợi hại quá

đấy, nhìn thấy kết cục của Saleh, bây giờ anh đã tin rằng em là một cô gái vô cùng lợi hại, càng khiến anh mê mẩn hơn.” Anh nâng một bàn tay của cô lên, đặt lên đó một nụ hôn, đôi mắt nhìn chăm chú cô như hút hồn: “Trở thành Vương tử phi của anh đi!”

Trì Am: “...”

Trì Am bị đôi mắt như yêu tinh của anh quyến rũ cho mặt hơi đỏ lên, rút tay ra, coi như không nghe thấy lời anh nói mà tiếp tục nói rằng: “Khi đó em và Falan trốn tới thành Oman, bị Saleh của Ưng Nhãn đoạt mất tín vật của Calivert, em phải lấy lại nó, tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào trong tay nước Hochilas được.”

Người đàn ông ở một tiếng, tỏ ý cô cứ nói tiếp.

“Đáng tiếc là hôm nay mọi người tới quá nhanh, nếu không thì em đã có thể lấy về được rồi.” Nói rồi, cô hơi bất mãn trừng anh, cô để lại cả đường lui luôn rồi, ai mà biết được người này và Rahman lại phá hỏng kế hoạch của cô.

Diops lập tức lộ vẻ mặt xin lỗi: “Em yêu à, xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”

Nghe thấy lời này, Trì Am vui mừng trong lòng, cảm thấy người đàn ông này vẫn có thể cứu chữa được một chút.

Sau đó lại nghe thấy anh nói: “Nhưng lần sau em định làm chuyện gì, nhất định phải nói với anh trước, đỡ cho anh không thấy em đâu lại tưởng em chạy trốn, điều này sẽ khiến anh không kìm được muốn nhốt em vào trong cái lồng giam mà anh tự tạo ra đấy.”

Trì Am: “...” Má nó! Quả nhiên là không thể tin người đàn ông này bình thường được.

“Vì sao anh nhất định phải cho rằng em sẽ trốn chứ?” Trì Am không kiềm lòng được mà giải thích cho mình, rõ ràng là cô đã chấp nhận thuộc tính thần kinh của anh rồi, mấy thế giới này đều ngoan ngoãn ở bên anh, anh còn muốn thế nào nữa?

Diops nghe thấy lời này thì hơi sững ra, sau đó suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh cũng không biết, cứ cảm thấy em sẽ chạy mất, mỗi lần đều khiến anh không tìm thấy được em.”

Nếu như anh biết thì sẽ không lo được lo mất như vậy, làm những hành động đến cả chính anh cũng không hiểu. Là Vương tử của Tarrans, chưa từng có ai khiến anh mất khống chế như vậy.

Trì Am cảm thấy lời anh nói rất kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc cái gì tạo ra ảo giác như vậy cho anh. Hơn nữa cô nhận ra rằng khi mình thử nói chuyện này với anh, lần nào cũng đều không có kết quả, về lâu về dài cũng lười thử chỉnh sửa cho anh nữa, dù sao thì người này cũng đã mắc bệnh thần kinh giai đoạn cuối rồi, là cái kiểu không sửa được nổi nữa.

Diops cũng không muốn nói tới chủ đề này, rất nhanh đã hỏi tiếp chuyện ban nãy: “Có cần anh làm gì không?” Anh quấn lấy một lọn tóc đen của cô, giọng nói như lời nỉ non trong đêm, dịu dàng trầm thấp: “Em là Vương tử phi của anh, vì em, anh nguyện vượt núi đao xuống biển lửa.”

Suýt chút nữa thì Trì Am đập cả đầu mình lên mặt anh, đừng có chuyển chủ đề nhanh như vậy chứ, với cả cô đồng ý làm Vương tử phi của anh khi nào vậy?

Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không cần, để Saleh tự mình tới cầu xin em đi.”

Khi đó Lilian và Falan chịu nhiều khổ sở trong thành Tội Ác này như vậy, sao cô có thể dễ dàng tha cho bọn họ được? Đau khổ dành cho Saleh chỉ mới bắt đầu thôi.

Diops cúi đầu nhìn sườn mặt lạnh căm của cô, không nhịn được mà mỉm cười.

Từ khi cô liều mạng nhào về phía anh lúc ở sa

mạc đã khiến anh nhận ra rằng, người trong lòng không hề dịu dàng cũng không lương thiện, nhưng dáng vẻ yên lặng bình thường che giấu quá tốt, cô không có sự dịu dàng đáng yêu của con gái bình thường, cũng không xinh đẹp tạo nhã như những phụ nữ kia, nhưng kì lạ là rất phù hợp với khẩu vị của anh.

Nhìn thấy cô, trái tim anh không nhịn được mà đập kịch liệt, một giọng nói nào đó đang thôi thúc anh, nhất định phải nhốt cô lại trong lòng yêu thương thật nhiều, để cô không thể chạy đi được nữa.

Lúc sắc trời dần buông xuống, bên phía Saleh lại có tin tức.

Saleh cho người tới, cung kính đưa một đồng vàng khắc hoa văn đặc biệt cho cô, là tín vật của Ưng Nhãn, Saleh thể hiện sự chân thành với cô.

“Em phải qua đó à?” Diops không vui hỏi.

Trì Am ừm một tiếng, khoác áo choàng lên che lấy mình: “Em phải đi lấy lại tín vật của Calivert."

Diops nhìn cô hồi lâu, thở dài một tiếng, qua đó cùng với cô.

Đợi nhìn thấy Saleh, vị Vương tử điện hạ nào đó thấy gã ta mắt không ra mắt mũi không ra mũi, đề phòng gã ta như đề phòng cướp.

Nhưng Saleh không hề cảm nhận được địch ý của Vương tử điện hạ đối với gã ta, gã ta phát hiện người đi cùng với Trì Am là Vương tử của Tarrans thì cuối cùng cũng tin lời Rahman nói, trong lòng thở phào một hơi.

Tuy rằng sau khi gã ta chọn hợp tác với Nhị công chúa của Calivert thì chắc chắn sẽ đắc tội nước Hochilas, nhưng so với nước Tarrans, nước Hochilas chẳng là gì cả, trừ khi nước Hochilas thực sự như tin đồn, đốt chiến hóa trên cả đại lục.

Giai đoạn bây giờ, hợp tác với Nhị công chúa của Calivert rõ ràng là sáng suốt.

“Tín vật của Calivert ở đây.” Saleh suy yếu dựa vào gối, cố gắng đưa thứ được gói trong khăn cho Trì Am.

Trì Am mở ra xem, giống như trong kí ức, ẩn chương Quốc vương của Calivert, trái tim Băng Tuyết chỉ có Calivert có được, còn có một bức thư, mà mực đóng dấu trên bức thư này đã hơi mờ, hiển nhiên đã có người mở nó ra.

Trì Am lạnh lùng nhìn sang Saleh.

Người đàn ông sa mạc cao to cường tráng lập tức cúi đầu, chấp nhận nói: “Công chúa hãy yên tâm, trừ tôi ra, không có người thứ hai xem qua đâu.”

Trì Am lạnh lùng nói: “Lần này thì thôi, hy vọng lần sau chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói rồi liền đưa cho gã ta một bình thuốc, để gã ta uống.

Sau khi Saleh uống thuốc xong, cảm thấy sức lực bị rút đi dần dần quay lại, không còn chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường nữa, ánh mắt nhìn về phía công chúa kia lập tức khác đi.

Xem ra công chúa Calivert này không chỉ là một Chiêm Bặc sư, còn là một dược sư cao tay nữa.

Trì Am lại bàn bạc kế hoạch sau đó với gã ta, để lại thuốc giải cho những người khác rồi cùng Diops rời đi.

Bọn họ tới vào lúc tối muộn, đi trong bóng đêm, không khiến người khác chú ý.

Rahman là thành chủ nên biết được bọn họ sẽ có động tĩnh như thế nào, đáng tiếc là lúc tới đêm, sa trùng lại bò lên mặt đất, bắt đầu tấn công thành Oman, khiến ông ta không có tâm trạng để ý tới những chuyện khác nữa, chỉ có thể dẫn theo một đội binh sĩ của thành Oman cùng nhau giết sa trùng.

Các dược sư trong thành cũng tăng ca nghiên cứu thuốc diệt trừ sa trùng.

“Thực ra muốn diệt trừ sa trùng rất đơn giản, trong rừng yêu tinh có cỏ ngân quang được gọi là nắng sớm có thể đuổi được chúng, nhưng con người rất ít khi có thể nhìn thấy có ngân quang.” Diops nói với vẻ mặt chẳng liên quan tới mình.

Trì Am cười hỏi anh: “Những thứ này đối với Vương tử điện hạ mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.”

Vương tử nhân loại có huyết thống yêu tinh, đi lại giữa nhân loại và yêu tinh, hai giới đều là địa bàn của anh, có được cảnh giới mà người khác không có, tất cả mọi thứ không thể, trước mặt anh đều không đáng kể.

“Đúng vậy.” Vương tử điện hạ khẽ mỉm cười: “Muốn thì tôi xin anh đi.”

Trì Am vô cùng đồng cảm với Rahman, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho ông ta.
Bình Luận (0)
Comment