Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 740

Đến cả thiên ma cũng đã chạy rồi, thế là cuộc chiến... có thể coi như đã kết thúc.

Sau khi thiên ma thức tỉnh, vòng xoáy mây đen bao phủ bầu trời thành Thiên Ma đã bị bàn tay ma đánh tán đi, bầu trời lộ ra dáng vẻ vốn có. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu tầng mây chiếu xuống nhân gian, thành Thiên Ma như ma vực khiến người ta sinh lòng sợ hãi cuối cùng cũng nghênh đón ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu tới, hoa mộc sương nở càng rực rỡ hơn, cả thế giới đều trở nên sống động và tươi sáng.

Thiên ma khát máu và đáng sợ thức tỉnh mà thế giới lại càng trở nên tươi đẹp hơn, đúng là phi khoa học.

Mặc dù phi khoa học, nhưng người dân thành Thiên Ma lại có phản ứng rất tốt, họ cảm thấy thành Thiên Ma chưa bao giờ đẹp như bây giờ.

Những võ giả đến thành Thiên Ma nhìn người dân trong thành xây dựng lại những tòa nhà đã bị phá hủy trong cuộc chiến thì không thể hiểu nổi suy nghĩ của họ, chẳng lẽ bọn họ không sợ thiên ma sao?

Bởi vì thiên ma đã dẫn đến việc tòa thành trì này thiếu chút nữa thì bị hủy diệt, trong lòng giống như có mây mù, toàn bộ thế giới đều không được an bình.

“Tất nhiên là bọn ta sợ thiên ma.” Người dân trong thành đang sửa lại mái nhà trả lời: “Nhưng bọn ta không sợ thành chủ.”

Võ giả càng không hiểu hơn: “Thành chủ của các ngươi bây giờ không phải đã thức tỉnh trở thành thiên ma rồi sao?”

“Vậy thì có liên quan gì đâu? Dù sao cũng có thành chủ phu nhân ở đây rồi, ngài ấy sẽ không đại khai sát giới đâu.” Người dân trả lời rất tự nhiên.

Những người xung quanh đang xây nhà cũng tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng vậy, đúng vậy. Các ngươi không biết đâu, thành chủ của bọn ta để thành chủ phu nhân giày vò mà không hề làm tổn thương nàng ấy. Nếu ngài ấy vẫn có thể nhận ra thành chủ phu nhân, lại còn đưa nàng ấy đi thì chứng tỏ ngài ấy vẫn là thành chủ của bọn ta.”

“Thành chủ của bọn ta sẽ không trở thành một kẻ cuồng giết người. dù bây giờ ngài ấy đã thức tỉnh thành thiên ma thì vẫn là một Ma đầu tốt.”

“Thành chủ là tốt nhất!”

“Nếu không có thành chủ của bọn ta trông coi thành Thiên Ma và trấn áp thiên ma từ thế hệ này sang thế hệ khác thì nó đã phá vỡ phong ấn, đi gây nguy hiểm cho đại lục từ lâu rồi. Bây giờ thành chủ biến thành thiên ma, nhốt nó vào cơ thể của ngài ấy lại là một chuyện tốt.”

“Đúng vậy, nhất định thành chủ có thể khống chế bản tính thiên ma, sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Tất nhiên là nếu thành chủ giết người thì chứng tỏ người kia nhất định không vô tội.”

“...”

Thôi được rồi, đã nói tới vậy rồi thì không còn cách nào nói tiếp được nữa.

Mặc dù người dân thành Thiên Ma có phản ứng rất kỳ lạ, nhưng thành Thiên Ma xây dựng lại sau cuộc chiến vẫn nhận được sự giúp đỡ của nhân sĩ từ mọi nơi.

Ngoài ra còn có một Hiên Viên Hoàng vẫn trấn thủ ở đây, không ai dám làm gì thành Thiên Ma do thiên ma để lại, hoàng tộc Hiên Viên cũng không phải người dễ trêu vào.

Thiên ma đột nhiên rời đi, không ai biết hắn đi nơi nào, người trong toàn bộ Đại lục Vũ Thiên đều đang lặng lẽ thảo luận chuyện này, đồng thời chú ý đến tình hình của đại lục, chỉ sợ thiên ma đột nhiên ma tính đại phát, chạy tới đồ thành giết người.

Chỉ có điều đã qua một thời gian dài mà toàn bộ đại lục vẫn bình an, ngoại trừ những tranh chấp do bất bình nho nhỏ của một số nhân vật gây ra thì đều chưa nghe nói đến một số lượng lớn người chết ở Đại lục Vũ Thiên.

Dường như thiên ma đã biến mất.

Đương nhiên cũng chỉ là “dường như” thôi, chỉ cần là võ giả đạt tới một trình độ thực lực nhất định thì đều có thể cảm nhận được khí tức kinh người phát ra từ hắn. Mặc dù vào lúc này không thể xác định thiên ma đang ở đâu, nhưng rõ ràng là hắn vẫn còn tồn tại ở nơi đây.



Cho đến khi thành Thiên Ma trở lại bình thường và tất cả các tòa nhà bị phá hủy trong cuộc chiến tranh đã được xây dựng xong thì thiên ma đang mất tích cuối cùng cũng quay trở lại.

Khi cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó, người dân thành đều mềm nhũn cả người, trực tiếp quỳ xuống.

Trên bầu trời, một luồng ma khí gầm thét điên cuồng bay vào phủ thành chủ thành Thiên Ma.

Nam nhân ôm Trì Am đáp xuống đất, nhìn thấy quản gia và Tư Tùy “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt họ.

Vẻ mặt hắn thản nhiên, đôi mắt đỏ như máu không hề có cảm xúc mà một con người nên có, dường như nhìn thấy những nhân loại đang sợ hãi này đã không còn quan trọng gì nữa.

Mà Trì Am bị thiên ma cưỡng ép lại nhìn không khác thường ngày là bao, vô cùng hòa ái dễ gần nói: “Ôi chao, hai người đừng như vậy. Tuy chàng ấy đã trở thành thiên ma nhưng vẫn còn là Tư Ngang, vẫn còn ý thức, không cần phải sợ.”

Đám người nhìn nàng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tư Tùy cười khổ nói: “Phu nhân, không phải bọn ta sợ thành chủ, mà là khí thế của thành chủ bây giờ… khiến bọn ta run chân.”

Khí tức thiên ma quá cường đại, võ giả bị áp chế không thể sinh lòng phản kháng, run chân là chuyện bình thường.

Nghe xong, Trì Am liền huých cùi chỏ vào người nam nhân phía sau, sau đó nàng lại nhe răng đau đớn, lập tức được nam nhân nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau cho.

“Khiêm tốn tí đi, lỡ như chàng khiến họ sợ hãi thì sau này sẽ không có ai phục vụ ta nữa đâu.” Trì Am vừa thở hổn hển vừa nói.

Nam nhân mặt không thay đổi nhìn nàng, nói với vẻ cứng nhắc: “ Không thu về được.”

Trì Am: “...”

Hiên Viên Hoàng vẫn chưa rời đi cũng đã nghe tin, vừa nhìn thấy hai người bọn họ hắn ta cũng thiếu chút nữa chân mềm nhũn khuỵu xuống.

Cũng may là hắn làm Hoàng đế đã lâu, uy danh dần sâu hơn, để giữ thể diện cho Hoàng đế hắn ta đành cố chống lại khí thế của đối phương, run rẩy đi tới trước mặt họ.

“Hoàng thúc, hoàng thẩm, hai người đã về rồi.” Từ Hiên Viên Hoàng vừa nói vừa nhìn Trì Am tỏ vẻ “làm tốt lắm”.

Trì Am không muốn nhìn hắn ta, nàng chưa bao giờ ngờ được vị Hiên Viên Hoàng này hóa ra lại là một tên lưu manh giả danh trí thức như vậy.

Hai người trở về khiến thành Thiên Ma, thậm chí là toàn bộ Đại lục Vũ Thiên đều chấn động, ánh mắt mọi người đều tập trung vào thành Thiên Ma, như thể đang chờ xem bao giờ thì ma đầu kia đại khai sát giới.

Họ hoàn toàn không tin tưởng việc thiên ma sẽ chuyển sang ăn chay, phải biết là trong lịch sử khi thiên ma xuất hiện sẽ tạo thành sát nghiệt, gần như tàn sát hết toàn bộ lục địa. Thiên ma chịu sự khống chế của ma tính, chỉ có giết chóc mới khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ, căn bản không có tình cảm mà nhân loại nên có, là một đại Ma đầu chính cống.

“Không giết!” Thiên ma lạnh lùng nói.

Hiên Viên Hoàng bị tổ tiên đẩy đến làm thuyết khách thận trọng nói: “Hoàng thúc, người nói thật sao?”

Nam nhân liếc mắt nhìn qua, rốt cục thì Hiên Viên Hoàng cũng quỳ xuống, dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, không cần duy trì thể diện Hoàng đế, quỳ thì quỳ.

“Ừ, không giết, Am Am sẽ không vui.”

Nghe nói như thế, Hiên Viên Hoàng mừng muốn phát khóc, quả nhiên nữ nhi Trì gia có được sức mạnh khống chế Thiên ma. Các vị tổ tiên hồi đó thật quá anh minh thần võ, thậm chí còn biết dùng nữ nhi Trì gia để kiềm chế thiên ma, khiến Ma đầu cũng đổi sang ăn chay.

Sau khi nhận được câu trả lời, Hiên Viên Hoàng vô cùng phấn khởi rời đi, cuối cùng cũng không cần canh giữ ở thành Thiên Ma nữa.

Sau khi Hiên Viên Hoàng đi rồi, Trì Am nhìn hắn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ rực bên thái dương, thở dài một hơi.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt căng cứng, chẳng lẽ nàng vẫn còn không vui.

“Không phải ta không vui, thực ra ta rất vui.” Trì Am cười nhẹ nói: “Thật đó, ta không ngờ chàng thức tỉnh thành thiên ma mà còn có được ý thức của chính mình, thậm chí còn không giết ta...”

“Nói vớ vẩn!” Sắc mặt hắn lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta nhớ kỹ khí tức trên người nàng, ta sẽ không giết nàng.” Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Nếu không phải nàng kịp thời đánh thức ta thì ta sẽ bị ma tính trong người khống chế, đến lúc đó sẽ đại khai sát giới đến khi tất cả sinh linh đều chết đi thì mới thôi, đây là ý nghĩa tồn tại duy nhất của thiên ma.”

Nhưng hắn nhớ kỹ khí tức của nàng, chỉ cần nàng ở đó thì hắn sẽ cố gắng kiềm chế bản năng của mình, không giết người, không để nàng rời đi.

Trì Am vô cùng vui sướng nhào vào trong ngực hắn.

Đáng tiếc còn chưa kịp bổ nhào vào thì đã thấy hắn giơ tay ra đè lại, sau đó cẩn thận ôm nàng, đỡ cho nàng cụng vào làm mình bị đau, sau đấy bật khóc nức nở.

Tuy là thấy nàng khóc hắn cũng cảm thấy rất thú vị.

May là Trì Am không biết suy nghĩ biến thái của hắn, nếu không nhất định sẽ mắng chửi người. Làm nàng khóc chẳng lẽ rất thú vị à? Nam nhân khiến người mình thích khóc mà lại thấy thú vị sao? Không biến thái thì là cái gì?

Ờm, sự tồn tại của thiên ma theo một nghĩa nào đó thì thật ra cũng là biến thái mà.



Từ sau khi thiên ma thức tỉnh, thành Thiên Ma đã thay đổi từng ngày.

Đỉnh núi tràn ngập ma khí đột nhiên nghênh đón ánh nắng đã mất đi từ lâu, mặc dù ma phong không hoàn toàn biến mất nhưng sẽ không gây tổn thương cho võ giả, những thương nhân dưới chân núi cuối cùng cũng có thể mang theo hàng hóa đến thành Thiên Ma giao dịch.

Hoa mộc sương trên núi ngày càng sinh sôi mạnh mẽ, biến ma vực màu đen ban đầu thành biển hoa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đầy khắp núi đồi, đẹp như tiên cảnh.

Trong vòng một năm thành Thiên Ma đã trải qua sự thay đổi hoàn toàn, biến thành một thế giới như thiên đường.

Nó đứng sừng sững trên đỉnh núi, nơi cao nhất phủ đầy tuyết trắng, tuyết trắng mênh mang trong mây mù lượn lờ, thành trì trên đỉnh núi huyên náo tiếng người. Ngày càng có nhiều người đến thành Thiên Ma vốn đã biệt lập với bên ngoài, khiến nơi này ngày càng nhiều sức sống hơn.

Nhưng cho dù có bao nhiêu người đến thì cũng không có ai dám gây chuyện trong đây.

Bởi vì thiên ma bên trong thành Thiên Ma một lời không hợp liền đại khai sát giới, không ai dám đi chọc hắn phát điên lên.

Gần trưa, một nam một nữ đang ngồi tại một quán trọ ở thành Thiên Ma ăn trưa, hai người ngồi bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy những người đi bộ qua lại dưới đường.

“Náo nhiệt quá.” Trì Am đột nhiên nói, ánh mắt đầy ý cười rạng rỡ, như những ngôi sao nhỏ.

Nam nhân mặt không thay đổi nhìn nàng, bóc tôm cho nàng.

Trì Am há miệng ăn con tôm hắn bóc, sau đó cười híp mắt đút một con cho hắn, cười nói: “Con tôm này ăn ngon không? Nghe nói đây là tôm hùm thượng hạng do Lãnh Hương Tuyền nuôi, ăn ngon vô cùng… Ừm, Thực sự rất ngon. “

“Không có cảm giác gì cả.” Nam nhân nói giọng lãnh đạm.
Bình Luận (0)
Comment