Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 814

Khi Trì Am thốt lên câu nói kia, cả không gian chợt chấn động, mà Tư Ngang trước mặt nàng cũng chợt lộ ra nét mặt cực kỳ quái dị, chưa chờ nàng nhìn kỹ lại, hắn đã đột nhiên biến mất.

Sau đó, Trì Am cảm giác được một luồng sức hút, trời đất quay cuồng, đến khi nàng ngã đặt mông xuống đất mới phản ứng lại được.

Nàng bị bình Bát Bảo Càn Khôn ném ra ngoài.

Bình Bát Bảo Càn Khôn là linh khí bản mạng của Tư Ngang, chỉ chịu sự khống chế của Tư Ngang, nếu Tư Ngang gặp chuyện không may, bình Bát Bảo Càn Khôn sẽ lập tức hộ chủ, mà Trì Am ở lại trong bình Bát Bảo Càn Khôn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng Tư Ngang bất chợt biến mất, nàng bị bình Bát Bảo Càn Khôn ném ra ngoài…

Trì Am nghĩ đến nát đầu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nàng ngồi yên một lát mới bắt đầu đánh giá xung quanh.

Lúc này cả thế giới vẫn ngập chìm trong bóng tối, nhưng Thần lực tàn sát bừa bãi xung quanh đã biến mất không thấy tăm hơi. Nơi này không có Thần lực, cũng không có Tiên Linh lực, rõ ràng là thế giới bình thường không có bất cứ linh lực nào, thế giới như vậy thì dù nhân loại hoặc yêu thú có linh căn cũng không cách nào tu luyện, dần dần sẽ trở nên bình thường, vượt qua sinh lão bệnh tử cả đời như một người phàm.

Trì Am chậm rãi bò dậy, đi lại xung quanh.

Đi được một lát, nàng thấy núi xương trên mặt đất.

Đa số xương cốt đều bị dập nát, trông như một đống bột phấn màu vàng, chỉ còn chút ít duy trì dáng vẻ xương cốt nhưng lại tràn đầy vết nứt. Rõ ràng chúng đều phải chịu công kích vô cùng đáng sợ thì mới có thể chấn vỡ thần cốt cứng rắn.

Đây hẳn là bốn con hoang thú làm bạn cùng Tư Ngang đi đến nơi này.

Không thấy thân thể của thần kia, hoang thú bị “phục sinh” lại hóa thành phấn, Tư Ngang cũng không thấy đâu…

Tâm trạng Trì Am treo tít lên cao, nàng một mình đứng trong thế giới tối tăm này, đáy lòng dần nảy lên cảm giác đau đớn và khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Chợt, trong bóng đêm vang lên tiếng gió.

Tiếng gió lưu động tại không gian yên tĩnh rõ ràng vô cùng. Trì Am quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng đêm có một con quái vật lớn chạy thẳng tới bên này, mãi tới khi nó dần tiếp cận, Trì Am mới nhìn rõ đây là một con hoang thú, hơn nữa còn là con hoang thú cùng loại với thần thú Bạch Hổ được Tư Ngang dùng thần huyết “hồi sinh” khi trước.

Nó dừng lại trước mặt, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt màu máu kia khóa chặt vào người nàng.

Loại hoang thú tới từ viễn cổ này sở hữu hơi thở còn mạnh hơn cả thần thú, chúng có được sức mạnh cường đại, Trì Am đứng trước mặt nó trông nhỏ bé vô cùng.

“Am Am.” Hoang thú hé miệng, thốt ra giọng nói của Tư Ngang.

Trì Am giật mình nhìn nó, chợt nghe nó tiếp tục nói: “Nàng đừng lo, thân thể ta tạm thời bị phong ấn, không thể rời đi được. Nàng để hoang thú này đưa nàng đi trước đi.”

“Vậy còn chàng?” Trì Am vội hỏi.

Hoang thú không nói gì, khi Trì Am không nhịn lòng được mà tiến lên một bước, hắn mới nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không sao đâu.”

Dứt lời, hoang thú kia cũng không lên tiếng nữa, mặc cho Trì Am hỏi thế nào nó cũng chỉ như một khung xương không có sinh mệnh đứng yên tại nơi đó, dùng đôi mắt không chút sức sống nhìn nàng.

Trì Am chán nản ngồi xuống đất, muốn sắp xếp lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu.

Đầu tiên, nàng có thể khẳng định Tư Ngang mà nàng vừa gặp ở trong bình Bát Bảo Càn Khôn không phải bản thể của hắn. Rất có thể là phân thân hoặc tinh thần lực hắn ngưng tụ từ Thần lực, thế nên nàng mới không thể xác định.

Bởi vậy có thể thấy được, chắc có lẽ Tư Ngang đã hấp thu toàn bộ Thần lực của thi thể thần kia, khiến hắn có được thực lực xứng đôi với thần. Hiện tại hắn đã là thần thực sự, không hề bị Tiên Linh giới hạn chế.

Sau đó, không biết cơ thể của Tư Ngang đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn không thể không kéo nàng ra khỏi bình Bát Bảo Càn Khôn, tránh để nàng chịu liên lụy.

Cuối cùng, con hoang thú này hẳn là truyền lời giúp Tư Ngang, vì không muốn nàng lo lắng nên tới nói cho nàng một tiếng, cũng để nó thuận tiện đưa nàng ra khỏi không gian này, không để nàng bị nhốt tại đây.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Trì Am chua xót khôn tả.

Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, với tính tình của nam nhân kia không đời nào sẽ đưa nàng rời khỏi. Có thể thấy tình cảnh của hắn hiện tại không ổn chút nào, thân thể bị phong ấn không rời đi được. Nếu hắn thật sự nhẫn tâm một chút, cùng lắm thì vĩnh viễn giữ nàng trong bình Bát Bảo Càn Khôn thôi, dù sao nàng là một gốc tiên thảo, không ăn không uống cũng không thành vấn đề.

Nhưng hắn không ở đây, sao nàng có thể rời đi một mình được?

Rõ ràng đã hứa sau này cùng phi thăng đến Thần Linh giới.

Trì Am không nghe lời Tư Ngang mà rời đi, nàng lưu lại không gian tối tăm này, muốn cảm nhận hơi thở của Tư Ngang.

Nàng có một loại trực giác không thể giải thích, rằng thật ra Tư Ngang vẫn đang ở đây.

Khoảng không gian không biết do ai mở ra này thật sự quá lớn, vô biên vô hạn không có điểm cuối. Cho dù hiện tại không có Thần lực quấy nhiễu, thần thức vẫn không thể tra xét đến cùng.

Trong thế giới lặng thinh không chút âm thanh, chỉ có một con hoang thú không có sinh mệnh trầm mặc ở bên nàng.

Trì Am vuốt mặt một cái, muốn để cho mình tỉnh táo lại, sau đó dẫn theo con hoang thú trầm mặc kia, bắt đầu quá trình tìm kiếm cô độc dài lâu giữa không gian tối tăm này.

Thế giới lặng lẽ không tiếng động, chỉ có một mảnh tối tăm hư vô, thời gian ở nơi này trở nên không còn ý nghĩa gì hết.

Trì Am cũng không biết mình đã tìm kiếm bao lâu, cuối cùng cũng tìm được hơi thở khác ngoài mình tại không gian hắc ám này.

Nàng xoay người nhìn lại, phát hiện Ma Đế và mọi người vẫn luôn không rời đi đã tìm tới nơi này.



Từ sau khi Tư Ngang đi khỏi, mấy người Ma Đế vẫn không rời đi mà ở lại nơi có thể chịu đựng được Thần lực, chờ tin của Tư Ngang.

Mãi tới khi bọn họ cảm giác được Thần lực trong không gian giảm bớt, chỉ mất một năm, Thần lực tàn sát khắp nơi trở nên loãng vô cùng, cuối cùng tiêu tán hẳn.

Sau khi Thần lực biến mất, áp lực của mọi người giảm xuống chỉ trong nháy mắt, đã không còn uy hiếp tới bọn họ được nữa.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện nơi này không chỉ không có Thần lực, ngay cả Tiên Linh lực cũng không có, nếu tu sĩ bị nhốt ở đây, không được linh lực và Tiên Linh lực bổ sung, gân mạch trong cơ thể sẽ dần dần khô kiệt, cuối cùng chỉ có đường chết mà thôi.

May là trong không gian mấy người Tư Lăng đều có lượng lớn Tiên Linh thạch và Tiên Linh dịch, tuy tạm thời không thể đi ra ngoài nhưng cũng không cần lo không có Tiên Linh lực bổ sung.

Sau khi phát hiện không gian biến hóa, đám người Ma Đế đương nhiên không thể chờ ở nơi đó nữa, lần theo phương hướng lúc trước Tư Ngang đi.

Khi thấy một con hoang thú khổng lồ đi theo Trì Am, tất cả mọi ngời đều yên lặng.

Không thấy Tư Ngang, trong lòng bọn họ đã có một loại dự cảm chẳng lành.

“Am Am, Tư Ngang đâu rồi?” Tư Lăng đi về bên này.

Trì Am lắc đầu, suy sụp nói: “con không biết.”

Tư Lăng thấy nàng thẫn thờ như vậy cũng rất đau lòng, xoa nhẹ đầu nàng, miễn cưỡng nói: “Không sao, con kể lại mọi chuyện với chúng ta đi.”

Trì Am cẩn thận nói lại chuyện sau khi hai người chia cắt, chi tiết tỉ mỉ, mọi người đều lẳng lặng mà nghe, không ai cắt ngang.

Mãi đến khi Trì Am nói xong, cả không gian lại tiếp tục chìm vào tĩnh lặng.

Sau một lúc lâu, Ma Đế mới nói: “Cho nên chắc cơ thể Ngang Nhi đang bị trấn áp tại nơi nào đó trong không gian này. Mà nơi này chắc chắn là một thần mộ chuyên dùng để trấn áp thần.”

Mọi người nhìn về phía ông ấy, Tư Lăng lại trông đợi hỏi: “Phụ thân có thể cảm ứng được Tư Ngang ở đâu không?”

Ma Đế lắc đầu: “Tất nhiên là không thể, nói vậy từ khi Ngang Nhi tiến vào nơi này thì ở đây đã có một âm mưu chuyên nhằm vào thằng bé rồi.”

“ m mưu nhằm vào Tư Ngang ư? Do thần làm?” Tư Lăng vẫn không rõ.

Không chỉ bà, mấy người Trọng Thiên và Tư Hàn cũng không hiểu lắm. Dù sao tiên mộ này cũng lưu lại từ thời gian chiến tranh viễn cổ, dần dần hình thành Tuyệt Vực đầy nguy hiểm, ngay cả đại trận cũng hình thành một cách tự nhiên, không có dấu vết con người kiến tạo. Trừ khi là bố cục từ thời kỳ viễn cổ. Nhưng khi đó ngay cả Ma Đế còn chưa ra đời chứ đừng nói là Tư Ngang. Dù bố cục nhằm đối phó Tư Ngang, hắn mới ra đời được một trăm năm, căn bản không làm được.

Ma Đế thản nhiên vô cùng, ánh mắt tím lưu ly nhìn về nơi sâu xa trong bóng đêm: “Không thể giết chết thần, chỉ có thể tiêu hao linh hồn lực của bọn họ, khiến bọn họ tự mình diệt vong. Trấn áp thân thể Ngang Nhi tại đây rõ ràng là muốn làm suy yếu linh hồn lực của thằng bé, đến khi nguyên thần của thằng bé biến mất, chỉ còn dư lại thi thể thần thì sẽ không còn đáng sợ nữa.”

“Giống như vị thần bị Tư Ngang hấp thu Thần lực kia!” Trọng Thiên khẳng định, cuối cùng cũng hiểu ra.

Vị thần sâu trong tiên mộ chắc đã bị trấn áp tại đây, nguyên thần của hắn đã không còn nữa, chỉ dư lại thân thể. Mãi đến khi bị Tư Ngang hấp thu Thần lực lưu lại thì thi thể thần cũng tan thành mây khói, không dư lại chút dấu vết.

Tư Ngang lấy được Thần lực từ thi thể thần lưu lại, phá tan rào chắn, tu luyện thành thần.

Đáng tiếc hắn còn không kịp phi thăng đến Thần Linh giới thì đã bị trấn áp tại nơi nào đó trong không gian tăm tối này. Hoặc nên nói là không gian này là nơi đặc thù chuyên dùng để trấn áp thần, có được đại trận thiên nhiên và ngăn cách với ngoại giới nên mới có thể an ổn nằm yên tại Tiên Linh giới, không phá hủy Tiên Linh giới.

Vị thần kia lúc trước là như thế, giờ tới lượt Tư Ngang.

Nơi này cũng có thể xưng là thần mộ, nơi hủy diệt thần.

“Chẳng lẽ thi thể thần lúc trước cũng bị giết chết như vậy sao? Là ai muốn giết hắn? Thần của Thần Linh giới ư?” Tư Lăng lại hỏi.

Câu hỏi này không ai trả lời, nhưng trong lòng đều đã có đáp án.

Ngoại trừ thần ra, còn ai có thể trấn áp thần được nữa chứ? Tiên nhân của Tiên Linh giới hoàn toàn không có năng lực này, huống chi không có tiên nhân đến nơi sâu trong tiên mộ này, vậy nên càng không ai biết bí mật ở đây.

Cho dù biết cũng không có nghĩa bọn họ có thể làm được gì.

Giới hạn giữa tiên và thần giống như người và tiên vậy, khó có thể lay động.

Cuối cùng, vẫn là Ma Đế nói: “tìm được Ngang Nhi trước đã rồi nói sau.”

Cho dù thân thể bị phong ấn hay gì khác, cứ phải tìm được tung tích của hắn đã rồi mới quyết định được.

Tuy kẻ địch của bọn họ rất có thể chính là thần không thể lay động, nhưng bọn họ đều không chùn bước, dù sao cũng phải thử mới biết được.

Ma Đế nói với Trì Am: “Con làm rất tốt, nếu không có con đúng lúc nhắc nhở, chỉ sợ nguyên thần của Ngang Nhi rời khỏi thân thể quá lâu sẽ làm tổn thương tới nguyên thần của thằng bé.”

Trước khi Tư Ngang bị phong ấn, nguyên thần của hắn tiến vào bình Bát Bảo Càn Khôn.

Nhưng thời điểm đó, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được điều khác thường, phát hiện mình bị lừa gạt. Nếu Trì Am thật sự vui mừng sung sướng cùng hắn rời đi, e là vừa ra tới nơi, nguyên thần của Tư Ngang sẽ rơi vào công kích đáng sợ hơn nữa.

Trì Am miễn cưỡng nở nụ cười, không thể vui vẻ nổi.

Đó là nguyên thần của Tư Ngang, cũng là dáng vẻ Tư Ngang đã trưởng thành, nàng còn chưa kịp vui mừng thì đã xảy ra chuyện này…

Có mấy người Tư Lăng ở bên cạnh, Trì Am lấy lại tinh thần, không còn phải chịu cảnh một người chết lặng tìm kiếm nữa., Mà mấy người Ma Đế đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm trí và thủ đoạn đều rất nhiều, thường có thể phát hiện ra vài biến hóa cực nhỏ, so với nàng một mình tìm kiếm không mục đích thì tốt hơn nhiều.

Bọn họ tìm kiếm trong không gian hắc ám này thật lâu, lâu đến mức Trì Am đã quên đi khái niệm thời gian, cuối cùng cũng xác nhận được vị trí của Tư Ngang.
Bình Luận (0)
Comment