Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 142

Editor: QR - diendanlequydon

Trong yến hội, anh đột nhiên bị ai đó dùng tay chặt vào sau gáy, bất tỉnh nhân sự, chờ đến khi anh tỉnh lại, anh đã bị người trói lại nhét vào trong vali, không có cách nào nhúc nhích.

Anh nghe thấy có người nói muốn đối phó với anh như thế nào, còn nghe thấy bọn họ nói kẻ thù của nhà họ Lam thuê bọn họ bắt cóc anh để trả thù nhà họ Lam, sau đó một người nói nếu anh quan hệ với một người phụ nữ khác, không biết sắc mặt của Lam đại tiểu thư sẽ như thế nào?...

Trong lòng anh luôn luôn có cảm giác không thích hợp, nếu thật sự là kẻ thù của nhà họ Lam, họ sẽ ngu ngốc để anh nghe thấy những lời này hay sao? Đã vậy bọn họ còn không hề có suy nghĩ muốn giết anh giệt khẩu!

Nhưng mà chuyện anh càng thêm lo lắng chính là bọn họ nói muốn tìm một người phụ nữ để ngủ với anh, nếu thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn này, anh không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với cô bé của mình...

Anh nhanh chóng bị đưa tới một trường học bị bỏ hoang, những người đó tiêm cho anh một thứ thuốc gì đó rồi mở trói, ném anh vào trong một phòng học rồi lập tức ra ngoài, sau đó lại có một người phụ nữ bị ném vào.

Lúc này anh còn chút lí trí, làm thế nào cũng không nghĩ tới người phụ nữ bị ném vào lại là vợ trước của anh! Sự nghi ngờ trong lòng càng nhiều nhưng ngay sau đó chuyện khiến anh sợ hãi đã xảy ra, thuốc bắt đầu có tác dụng, toàn bộ máu trong cơ thể anh bắt đầu sôi trào...

Đúng lúc này, Lý Thấm Tuyết cũng bò lại đây, dùng thân thể của cô cọ lên người anh...

Lí trí còn sót lại nói cho anh biết, nhất định phải nhịn xuống, cho dù như thế nào cũng không thể cùng những người khác phát sinh quan hệ... Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi mất đi cô bé...

Cuối cùng... cuối cùng, anh không còn biết gì nữa, chỉ biết khoái cảm bao phủ toàn bộ thân thể...

Âu Bằng xoay người, ngồi bật dậy, anh đã làm? Chẳng lẽ anh thật sự đã làm chuyện có lỗi với cô?

“Ưm... Âu Bằng, anh ngồi dậy làm gì?”

Đột nhiên quay đầu lại, bên cạnh anh là cô, vẻ mặt còn buồn ngủ.

“Không có việc gì, ngủ đi!” Anh ôm lấy cô, thật tốt, anh không mất đi cô...

Sau khi Âu Bằng biết được chân tướng một ngày kia, trong lòng càng thêm áy náy với cô. Ngày hôm sau, trên da thịt trắng nõn tất cả đều là dấu vết xanh xanh tím tím khiến anh đau lòng không thôi, cho nên đối với việc cô định trả thù người nào đó, anh chỉ trầm mặc, cũng đã tỏ rõ thái độ của anh.

Nhưng mà trước đó, Lam Bối Nhi tặng cho Âu Bằng một món quà lớn, một cửa hàng bánh ngọt Tây Âu vừa mới được trang trí xong.

Cửa kính lớn sát đất có thể từ bên ngoài nhìn thấy rõ bên trong, bàn tròn nhỏ tinh xảo, ghế mây độc đáo ưu nhã phù hợp với giấy dán tường tông màu ấm tạo nên cảm giác ấm áp thoải mái, thậm chí có một cái quầy bar nho nhỏ để khách chọn lựa nước uống...

“Bối Nhi... Đây, đây là?” Âu Bằng rất kích động, anh kích động đến nỗi nói cũng không nên lời.

“Ừ, đây chính là cửa hàng bánh ngọt của chính chúng ta, có muốn cùng nhau vào xem phòng bếp hay không?” Lam Bối Nhi mỉm cười, biểu tình này của Âu Bằng rất vừa lòng cô.

“Bối Nhi, nếu đây là của ba mẹ em... Chúng ta vẫn đừng nhận...” Tham quan xong phòng bếp, trái tim kích động tha thết của Âu Bằng đã hơi bình phục, bắt đầu nghĩ đến một  số chuyện lúc trước mà anh đã quên.

Không phải Âu Bằng làm ra vẻ mà anh không nỡ vì một cửa hàng khiến cô phải trao đổi bất cứ điều kiện gì với ba mẹ của cô, suy cho cùng quan hệ của cô với ba mẹ cũng không thấy được có bao nhiêu thân mật, hơn nữa bọn họ còn đặc biệt lợi hại.

“Không phải nha, đây là tài sản lúc trước em tiết kiệm được, em đã mua cửa hàng này, hiện tại nó hoàn hoàn thuộc về chúng ta!”
Bình Luận (0)
Comment