Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 148

Editor: QR - diendanlequydon

Thân là nam chủ làm sao có thể không phải là một người có vô cùng sức quyến rũ chứ? Chỉ với dăm ba câu hắn đã bắt lấy Mộ Thanh, hai người uống rượu một phen chính là huynh đệ, vì vậy Ngôn chẳng qua Quân Nhất oán giận vài câu khách điếm bí mật khó giữ dễ khiến nhiều người biết, Mộ Thanh lập tức hào phóng, tỏ ý có thể cho hắn vào tiểu viện của mình ở.

Mộ Thanh tiểu đệ à, ngươi đang dẫn sói vào nhà đấy ~~~

Chờ đến lúc Mộ Bối Nhi biết chuyện này, Quân Nhất Ngôn đã bao lớn bao nhỏ vào ở, còn vừa lúc ở Tây viện tương đối gần chủ viện của Mộ Bối Nhi.

Có lẽ do Quân Nhất Ngôn trộm đi váy lưu tiên nàng yêu nhất, dù thế nào nàng nhìn Quân Nhất Ngôn cũng thấy không thuận mắt, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, viết hoa mấy chữ ‘ta không chào đón ngươi’.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị mỹ nhân chán ghét như vậy, Quân Nhất Ngôn tự nhận tướng mạo, khí chất không người nào có thể vượt qua hắn, ngay cả võ công cũng đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, lại không nghĩ tới mỹ nhân hắn đặt ở đầu quả tim lại đối với hắn chán ghét có thêm.

“Tỷ tỷ, đây là hào kiệt nổi danh giang hồ, Quân Nhất Ngôn. Quân huynh, đây là gia tỷ.” Mộ Thanh cười gượng hai tiếng, hắn cũng biết bản thân làm sai, nhất thời đầu óc nóng lên lại quên mất Mộ Bối Nhi không thích nhất chính là người lạ, nhưng người là do hắn mời đến, cũng chỉ có thể căng da đầu giới thiệu.

Hu hu hu, tỷ tỷ à, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn đệ, Thanh Nhi từ từ diện bích tư quá có được không?

“Tại hạ Quân Nhất Ngôn.” Quân Nhất Ngôn phong độ nhẹ nhàng hành lễ, cử chỉ lời nói đều nho nhã lễ độ, cũng không hề liếc mắt nhìn Mộ Bối Nhi nhiều một cái, hoàn toàn giấu tiểu tâm tư của mình đi. Theo lý mà nói hắn như vậy càng có tính lừa gạt, bằng không cũng sẽ không có danh hiệu quân tử nhẹ nhàng như vậy, nhưng mỹ nhân trước mắt vẫn cứ không thèm nhìn hắn, hắn uể oải đồng thời ý chí cũng bốc cháy hừng hực.

Nam nhân sao? Chính là có chút phạm tiện, người ta không thích hắn, hắn lại càng hăng hái.

Mộ Bối Nhi lạnh nhạt gật đầu rồi lập tức lấy cớ thân thể không thoải mái rời đi, không hề cho Quân Nhất Ngôn mặt mũi.

Rồi sau đó Quân Nhất Ngôn phát hiện Mộ Bối Nhi hoàn toàn làm lơ hắn, mấy ngày nay hắn hoàn toàn không nhìn thấy mặt mỹ nhân dù chỉ một lần, chỉ có ban đêm trộm đến xem mỹ nhân thuận tiện lấy vài món y phục tạm an ủi bản thân.

Quân Nhất Ngôn đang suy nghĩ không biết dùng phương thức gì tiếp cận mỹ nhân lại không nghĩ tới mỹ nhân nhi chủ động tìm tới cửa!

“Quân Nhất Ngôn, ngươi cái tên tiểu nhân vô sỉ này!” Mộ Bối Nhi vừa tới gần đã trực tiếp mắng Quân Nhất Ngôn khiến hắn không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì?

“Tại hạ đã làm chuyện gì?” Trên mặt Quân Nhất Ngôn có vài phần thương tâm, khuôn mặt của hắn làm ra biểu tình khổ sở này lại dễ dàng khiến người khác mềm lòng vài phần: “Cho tới nay Mộ cô nương đều chán ghét tại hạ, không nghĩ tới lần này lại...”

Hoàn toàn chính là một bộ dáng bị ức hiếp khiến Mộ Bối Nhi càng tức giận đến ngứa răng.

“Ngươi còn nói. Ngươi... ngươi, chính là ngươi làm!” Mộ Bối Nhi một cô nương, cũng không tiện nói loại chuyện này ra ngoài, khuôn mặt như ngọc tức giận đến đỏ bừng, ngay cả đôi mắt cũng hồng, cắn răng nói không nên lời.

“Ta đã làm chuyện gì?” Giọng nói của Quân Nhất Ngôn cũng mềm vài phần, mặc cho ai đối với bộ dáng hiện tại của Mộ Bối Nhi cũng không tiện tiếp tục ức hiếp nàng, móc ra khăn lụa đưa cho Mộ Bối Nhi lau nước mắt.

“Ta không cần!” Bàn tay đánh rớt khăn lụa của nam nhân xuống mặt đất, còn không đợi Quân Nhất Ngôn tức giận, lời nàng nói tiếp theo vạch trần bí mật kinh thiên của Quân Nhất Ngôn: “Đừng cho là ta không biết, y phục bị mất của ta đều đang ở chỗ ngươi! Ngươi nói thử ngươi có phải『 Kẻ trộm hương』đáng xấu hổ kia hay không?”

Quân Nhất Ngôn vốn tưởng rằng Mộ Bối Nhi được nuông chiều tới lớn, có chút tùy hứng và vô cớ gây rối, cho dù xinh đẹp, tính cách không tốt cũng sẽ khiến người khác không vui. Ai ngờ mỹ nhân này chỉ một lời đã nói ra bí mật hắn dấu diếm nhiều năm, cũng may tố chất tâm lý của hắn cường đại, không đến mức lộ ra sơ hở lớn hơn nữa.

Mộ Bối Nhi tới vội vàng hơn nữa việc này không thích hợp để cho người ngoài biết được, nàng một mình đi vào Tây viện, vẫy lui hạ nhân, chất vấn Quân Nhất Ngôn, cho nên Quân Nhất Ngôn rất dễ dàng chế phục được nàng, ôm nàng lên trên giường, kéo rèm xuống.

Không giống với lần trước lúc nàng ngủ say, dù chạm vào nàng thế nào nàng đều không có chút phản ứng, tuy rằng Mộ Bối Nhi chán ghét phản kháng nhưng vẫn tốt hơn so với nằm bất động, thậm chí Quân Nhất Ngôn có chút mê muội nhìn biểu tình thẹn quá hóa giận của Mộ Bối Nhi.

“Ngoan nào, nói cho ta làm sao nàng biết ta cầm y phục của nàng?” Ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt, chân mày, đôi môi... của mỹ nhân. Sau đó không có gì bất ngờ, bị cắn một cái, chảy máu.

Quân Nhất Ngôn không thèm để ý chỉ mỉm cười, ngậm ngón tay bị thương vào trong miệng, mang theo vài phần sắc tình liếm láp. Mộ Bối Nhi nhìn thấy, mặt đỏ tai hồng, không muốn nhìn tiếp, ai ngờ Quân Nhất Ngôn lại lấy một bàn tay khác vuốt ve mặt nàng, có một loại suy nghĩ nếu nàng không nói, ta sẽ tiếp tục sờ.

“Trên y phục của có mùi hương của ta, Tiểu Tử có thể ngửi được.” Mộ Bối Nhi rơi vào đường cùng đành phải mở miệng, thuận tiện giải thích một chút Tiểu Tử là một con chồn tía được nàng nuôi dưỡng.

Quân Nhất Ngôn nghe vậy thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo lại hỏi: “Vì sao nàng nói ta là 『 Kẻ trộm hương』?”

“Hừ, ta đoán!”

Quân Nhất Ngôn hoàn toàn buông xuống tảng đá trong lòng, trên mặt mang theo vài phần ý cười tới gần Mộ Bối Nhi: “Ta cầm y phục của nàng, đó còn không phải do ta thích nàng hay sao? Ta cũng không phải là 『 Kẻ trộm hương』, ta chỉ trộm y phục của một mình nàng thôi!”

Nghe vậy, trên mặt Mộ Bối Nhi buông lỏng vài phần, bất quá lời tỏ tình thẳng thắn của Quân Nhất Ngôn cũng làm nàng hơi ngượng ngùng, đỏ mặt: “Vậy ngươi cũng không thể trộm y phục của ta nha, còn trộm đi bộ y phục ta thích nhất...”

... Cho nên nguyên nhân chân chính khiến mỹ nhân băng sơn tức giận là bởi vì y phục nàng thích nhất bị hắn trộm đi?

“Được được được, là ta sai, ta trả lại cho nàng được không?” Quân Nhất Ngôn cũng không nghĩ tới là do mình “Lòng tham không đáy” khiến mỹ nhân tức giận, nhưng mà...

“Ta cũng đã làm như vậy vài ngày rồi, tại sao nàng lại không đuổi ta đi?”

Mộ Bối Nhi vốn định nói một câu ‘nàng mới không cần những bộ y phục đó’, chưa nói thành câu đã bị câu nói tiếp theo của nam nhân khiến nàng bị đứng hình tại chỗ, không thể nhúc nhích, khuôn mặt lúc đỏ lúc hồng, đôi môi khẽ nhếch nhưng một câu cũng không nói nên lời.

“Vì sao? Hửm? Rốt cuộc nguyên nhân vì sao vậy?” Nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nữ nhân càng biểu hiện như thế này càng khiến hắn khẳng định, dưới tình huống như thế nào sẽ khiến cho một nữ nhân ngầm đồng ý một người nam nhân lấy đi y phục của nàng chứ?

“Ta, ta, ta... Ta phải đi! A...”

Làm sao Quân Nhất Ngôn có thể để làm nàng rời đi, xoay người một cái đè nàng ở dưới thân, dục vọng bị kìm nén hồi lâu lại một lần nữa nảy lên trong đầu, nếu mỹ nhân cũng có ý tứ kia với hắn, vậy hắn còn chờ cái gì nữa?

“Nàng còn chưa nói đâu! Nói nguyên nhân cho ta được không~~~?” Âm cuối của chữ không bị kéo dài, khuôn mặt anh tuấn dương cương nam nhân ở ngay trước mắt, hô hấp nóng rực đánh trên mặt nàng, thậm chí nàng không dám mở mắt, lông mi run rẩy bại lộ sự bất an trong lòng nàng.

Mộ Bối Nhi cực lực trấn định, cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh băng thánh khiết, lại không biết bản thân sớm bị Quân Nhất Ngôn nhìn thấu, ngón tay ở trên mặt nàng càng thêm tuỳ tiện di chuyển.

“Nàng có biết không,  ánh mắt đầu tiên khi ta thấy nàng đã muốn làm nàng, nàng xinh dẹp như vậy cũng chỉ có ta mới có thể làm!”
Bình Luận (0)
Comment