Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 166

Editor: QR - diendanlequydon

Đây là lần đầu tiên Mộ Thanh chú ý đến một nữ nhân ngoại trừ tỷ tỷ của hắn như vậy, đó chính là Dương Văn Thư.

Hắn đã ngồi ở chỗ này nhìn Dương Văn Thư hơn một canh giờ, kỳ quái chính là với tính cách thích bay nhảy đứng ngồi không yên của hắn lại không hề cảm thấy có bất cứ sự không kiên nhẫn nào, ngược lại xem đến hăng say.

Dương Văn Thư mở một y quán, mỗi ngày đều dùng hai canh giờ chữa bệnh từ thiện cho những bá tánh nghèo khổ, một lần Mộ Thanh nhìn thấy bộ dáng Dương Văn Thư chữa bệnh cho người ta, hắn giống như bị nghiện, mỗi ngày đều tới bên này xem nàng chữa bệnh.

Trên thực tế, Dương Văn Thư chính là nguyên nữ chủ, nàng thông tuệ, thiện lương, kiên nghị... Nàng có tất cả những phẩm chất mà một nữ chủ nên có, mỗi khi hoàn toàn nhập tâm vào công việc, giữa khuôn mặt thanh tú thậm chí đều lấp lánh ánh sáng.

Cho nên bất luận là nam nhân hay nữ nhân, lúc chăm chú làm việc đều rất đẹp.

“Trời ạ, chữa bệnh chết người rồi!” Từng đợt ầm ĩ truyền đến, rất nhanh có một đống người vây quanh lại đây, cũng khiến Mộ Thanh bừng tỉnh.

Một nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, giọng nói the thé không ngừng mắng chửi, trước mặt nàng là một người nam nhân, sắc mặt đã biến thành màu đen, nam nhân kia đã chết lâu ngày. Từ những lời chửi bậy đứt quãng của nữ nhân, không khó biết được nam nhân trên mặt đất là trượng phu của nàng. Quê nhà của bọn họ gặp thiên tai vì vậy phu thê chạy trốn đến đây, mà trượng phu của nàng trong lúc đào vong thì bị bệnh, đúng lúc gặp được Dương Văn Thư đang chữa bệnh từ thiện nên đến chữa bệnh, lại chưa từng nghĩ đến chuyện vì được chữa bệnh mà chết.

Dáng vẻ của nữ nhân đáng thương, giải thích tuy đứt quãng nhưng câu chuyện cũng rõ ràng, không ít người không tra hỏi đã tin, hơn nữa chung quanh cũng có người biết nơi đó bị thiên tai.

Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Văn Thư thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nàng giống như tên của nàng, lịch sự văn nhã, lại tuổi trẻ, lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, làm sao có thể là đối thủ của thôn phụ hương dã, vài câu đã bị nói đến á khẩu, không trả lời được, giải thích như thế nào cũng không đúng, khuôn mặt đỏ lên không biết làm sao, bị ép buộc đến nước mắt lưng tròng.

“Chậc chậc, thì ra ban ngày ban mặt còn có người lừa gạt bá tánh như vậy!” Mộ Thanh xâm nhập vào trong đám người, dáng người cao lớn tuấn lãng, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người không ngừng truyền đến áp khí khiến người chung quanh tự giác nhường đường cho hắn.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Dương Văn Thư, che kín tiểu nữ nhân đang không biết làm sao.

“Ta hỏi ngươi, các ngươi đào vong đến nơi đây được bao lâu?”

“Nửa... Nửa tháng trước.”

Tuy y phục của Mộ Thanh điệu thấp nhưng khí thế bất phàm, vừa thấy đã biết là không dễ chọc. Tuy nông phụ này chữ to không biết mấy cái nhưng cũng biết được dạng người gì không thể đắc tội, lập tức thành thành thật thật trả lời các câu hỏi.

“Trượng phu của ngươi bị bệnh khi nào?”

“Khi... Trên đường đi đã bị bệnh.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Lúc chưa đến thành này đã nghiêm trọng.”

“Khi nào tới nơi này chẩn trị?”

“Là ngày thứ hai vào thành... Đáng thương chúng ta không xu dính túi lại bị người lừa gạt...  Ngươi là nữ nhân lòng dạ rắn rết, tại sao có thể hại hán tử nhà ta... Đây chính là trụ cột nhà ta a... Phu quân ơi...” Nữ nhân này vừa nói lại bắt đầu khóc lớn kêu to, người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Dương Văn Thư, một ít lời nói không tốt cũng đứt quãng truyền vào trong tai nàng.

Dương Văn Thư cúi đầu, cắn môi yên lặng rơi lệ, chẳng lẽ thật sự do nàng chữa bệnh làm chết người sao?

Đang nghĩ tới đó,  một bàn tay dày rộng vỗ đầu nàng, Mộ Thanh rất ghét nhìn khuôn mặt đầy mặt nước mắt của nàng: “Tại sao nàng ta nói cái gì ngươi lập tức tin tưởng, ngốc quá vậy?” Hắn móc khăn lụa đưa cho Dương Văn Thư, trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ nàng, động tác lại vô cùng dịu dàng.

“Được rồi, không được khóc!” Những lời này Mộ Thanh dùng một phần nội lực, ngay lập tức trấn trụ nữ nhân này: “Nam nhân của ngươi trước khi vào thành đã bệnh rất nặng, chữa bệnh từ thiện ở chỗ này, sau đó còn kéo hơn nửa tháng, chẳng lẽ đại phu nào cũng có thể đảm bảo bệnh nào cũng chữa khỏi hay sao? Còn có, ngươi cũng nói ngươi không xu dính túi, nàng tham cái gì của ngươi mà muốn đưa nam nhân của ngươi đến chỗ chết? Nơi này chữa bệnh từ thiện đã hơn một tháng, mỗi ngày Dương đại phu không hề gián đoạn, trị liệu cho các ngươi hai canh giờ, hơn nữa còn phát thuốc miễn phí, thử hỏi các ngươi như vậy còn có cái gì không thỏa mãn? Chẳng lẽ chữa trị cho các ngươi một tháng còn kém nữ nhân không biết lai lịch nói mấy câu hay sao?”

Mộ Thanh liên tiếp đặt câu hỏi, hỏi đến nữ nhân kia á khẩu không trả lời được, người chung quanh càng trầm mặc.

Thấy thế, Mộ Thanh lạnh lùng cười: “Thật là cực kỳ ngu xuẩn! Hôm nay chữa bệnh từ thiện đến đây là ngừng, Dương đại phu hành thiện tích đức lại không có người mang lòng cảm ơn, còn khiến tiểu nhân vu hãm, ngày sau chữa bệnh từ thiện sao dám mở tiếp nữa!”

Cuối cùng nở nụ cười lạnh trào phúng mười phần thâm ý, Mộ Thanh lập tức lôi kéo Dương Văn Thư rời đi.

“Này, tại sao ngươi còn khóc vậy?” Sau khi quay về nhà Dương Văn Thư, nàng vẫn còn khóc, Mộ Thanh có chút phiền não đi vòng vòng, hắn thật sự không biết làm cách nào dỗ nữ nhân vui vẻ: “Ta đánh một bộ quyền cho ngươi xem, ngươi đừng khóc!”

“Phụt!” Không nghĩ tới thấy hắn đi tới đi lui, vẻ mặt nôn nóng nói phải đánh quyền cho nàng xem, chọc cười Dương Văn Thư, vừa khóc vừa cười khiến nàng rất ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng.

“Ai? Cái kia, chuyện vừa rồi đừng đặt ở trong lòng, không đáng.” Mộ Thanh khô khăn nói một câu, trong lòng ảo não tại sao mình lại không biết nói chuyện như vậy.

“Ta... Ta chỉ là có chút thất vọng, không nghĩ tới...” Dương Văn Thư giống như quả bóng bị xì hơi, uể oải vô lực, nàng có chút mệt mỏi. Nhưng không phải thân thể mệt mỏi mà là tinh thần mệt mỏi.

“Nhưng mà Mộ Thanh, lần này thật sự cảm ơn ngươi, không có ngươi, ta cũng không biết làm sao bây giờ.”

Dương Văn Thư ngẩng đầu lên nhìn nam nhân cao hơn nàng một đoạn, đôi mắt vừa đen vừa lấp lánh, chân thành nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ hơi ngửa, từ góc độ của hắn nhìn qua tinh xảo đáng yêu, nho nhỏ mềm mại chọc người yêu thương.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Thanh ngượng ngùng, tìm một cái cớ vội vàng rời đi.

“Thanh đệ, xảy ra chuyện gì?” Gần đây Quân Nhất Ngôn thấy thê đệ của hắn mất hồn mất vía, tuy rằng hắn không hề muốn biết Mộ Thanh đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không muốn Mộ Bối Nhi phiền não vì Mộ Thanh mà không để ý tới hắn.

“A, tỷ phu.” Lúc này Mộ Thanh rất mê mang: “Huynh nói xem, huynh thời thời khắc khắc muốn thấy một nữ tử, không muốn người khác ức hiếp nàng nhưng bản thân lại thích ức hiếp nàng là như thế nào?”

“Được nha, tiểu tử đệ có ý trung nhân?” Quân Nhất Ngôn thật vui vẻ, ai nha, cuối cùng thê đệ của hắn cũng có thể gả ra ngoài, không cần lại dán vào thê tử của hắn nữa rồi.

“Ý trung nhân?” Đúng rồi, nếu không phải thích nàng, tại sao hắn sẽ vì một ánh mắt một động tác một câu nói của nàng vui mừng ưu sầu, thì ra đây là thích sao! Nhưng sau khi hiểu rõ những chuyện này thì thế nào, Mộ Thanh đặt câu hỏi lần thứ hai nghi vấn: “Đệ nên theo đuổi nàng như thế nào?”

“Chuyện này còn không đơn giản sao? Đệ trực tiếp thượng nàng, như vậy nàng lập tức không thể rời khỏi đệ!”

Thế là hai gia hỏa kinh nghiệm luyến ái bằng không thảo luận hơn một canh giờ...  Như thế nào mạnh hơn để nữ tử có thể yêu ngươi...
Bình Luận (0)
Comment