Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 53

Editor: QR2 – diendanlequydon

Hải Bối Nhi có chút không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, thật sự quá buồn cười. Nàng biết giống đực của tộc Phi Cầm đều vô cùng yêu cái đẹp, đặc biệt lông chim của mình càng mỹ lệ càng kiêu ngạo, sẽ lấy lông chim rụng của chính mình chế thành y phục để mặc lúc hóa hình người nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống thú nhân này, tất cả đều là lông chim.

“Tự giới thiệu một chút, ta là vương của bộ lạc Kim Sí, tên Kim Bằng.” Động tác ưu nhã cầm linh vũ của mình đặt ở trước ngực.

Bộ lạc Kim Sí có thể nói là vương giả của trong tộc Phi Cầm, bọn họ tự xưng là hậu nhân của đại bàng Kim Sí. Đại bàng Kim Sí chính là thần thú trong truyền thuyết, nghe nói hai cánh màu vàng kim, mào ở đỉnh đầu và lông đuôi là bảy màu rực rỡ, là thần thú nổi danh cùng với Phượng Hoàng.

Đương nhiên bộ tộc Kim Sí không có đại bàng Kim Sí lợi hại như vậy nhưng mà cũng là những người xuất sắc trong toàn tộc Phi Cầm, trong đó vương tộc càng là người xuất sắc trong những người xuất sắc.

Các tế tự nghe nói là tộc Kim Sí thì rất là kinh ngạc, nhưng mà sau khi thấy Kim Bằng hành lễ thì cũng thả lỏng rất nhiều, đó là lễ nghi thể hiện sự hữu hảo, chứng minh bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ.

Không biết Kim Bằng kia nói gì với các tế tự, các tế tựu để mọi người nghênh đón tộc nhân tộc Kim Sí tiến vào, tuyên bố từ đây bọn họ chính là tộc nhân của bộ lạc Di Nguyệt.

Tộc nhân giống đực có thể xuất chiến của bộ lạc Di Nguyệt khoảng bốn mươi người, nếu lúc này tộc nhân của bộ tộc Kim Sí gia nhập, như vậy bộ lạc bọn họ có thể tranh cao thấp với bộ lạc đệ nhất Hoàng Sư.

Đây là một chuyện tốt, bất quá câu cửa miệng nói là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không khỏi, ví dụ như:

“Không được rồi, điểu nhân bộ tộc Kim Sí đánh nhau với Hùng Đại rồi!”

“Không được rồi, những điểu nhân đó đánh nhau với Xà Nhị rồi!”

“Không được rồi, những điểu nhân đó lại đánh nhau với một người nào đó rồi!”



Mỗi ngày Hải Bối Nhi đều  nghe thú nhân Ô Nha trong tộc mỗi ngày báo cáo tin tức những điểu nhân đó đánh nhau với ai, còn để người ta vui sướng ngủ đông hay không đây?

Mỗi ngày đánh nhau sẽ tiêu hao thể lực cũng sẽ tiêu hao thức ăn, như vậy thì không tốt nữa rồi!

Hổ Hùng và Lang Kỳ cũng thật phiền chán nhưng mà đây sự tình vô cùng tự nhiên, tộc nhân mới tới không có địa vị cao trong bộ lạc cho nên đều sẽ phải thông qua đánh nhau để biểu hiện thực lực của chính mình, đề cao địa vị của bản thân.

Nếu không hôm nay lúc Lang Kỳ đi lấy đồ cũng đã không bị khiêu khích.

Lúc Hải Bối Nhi đuổi tới cũng đã đánh túi bụi, nàng thấy trên người Lang Kỳ đã có vài vết cào nhưng mà Hổ Hùng một chút cũng không lo lắng.

“Cái tên điểu nhân khốn khiếp này!” Lang Kỳ liếm miệng vết thương ở trên chân, vẻ mặt khinh thường, không phải điểu nhân này có cánh, hắn đã sớm xé nát hắn rồi!

“Ngươi con chó này cũng không khá hơn chút nào, dám cắn cái mông mỹ lệ của ta!” Kim Bằng đứng ở trên nóc nhà, rất đau lòng kiểm tra lông đuôi của chính mình, một hai ba… Thiếu mất ba sợi lông! Hắn muốn tử chiến một trận với tên chó chết này, báo thù cho lông đuôi của hắn!

Hai thú lần thứ hai xông vào nhau, Hải Bối Nhi nhìn thấy mà kinh sợ, bây giờ nàng mới biết lúc trước bản thân có thể ở trong rừng rậm Di Nguyệt sinh sống lâu như toàn dựa vận khí, nếu mà gặp phải mãnh thú lớn thì thật sự đã xong rồi.

“Được rồi, các ngươi dừng lại đi!” Đại hiến tế nhìn thấy hai con muốn động thủ thật, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Nhìn thấy Lang Kỳ dừng lại, Hải Bối Nhi lập tức đi lên xem xét thương thế của hắn, lúc nãy nàng nhìn thấy thật nhiều vết thương.

Lang Kỳ rất hưởng thụ tay nhỏ mềm mại sờ tới sờ lui trên người mình, ánh mắt đắc ý liên tiếp liếc nhìn Hổ Hùng, Hổ Hùng nghĩ sớm biết như vậy hôm nay hắn nên tới đây đánh nhau. 
Bình Luận (0)
Comment