Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 91

Cũng may là chỉ bôi thuốc phần lưng, Bối Nhi có thể vùi mặt vào trong gối đầu mềm xốp, che lại khuôn mặt đang đỏ bừng, đè nén dục vọng muốn lớn tiếng rên rỉ.

“Quay người lại.” Giọng nói trầm thấp, từ tính của Lâm Thư mang theo sự ẩn nhẫn, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, ngay cả ngón tay cũng khẽ run rẩy.

Bối Nhi nghe lời xoay người, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng Lâm Thư nên cũng bỏ lỡ, không phát hiện Lâm Thư đã bốc lên dục vọng.

“Xong rồi, mặc quần áo vào.” Lâm Thư cầm quần áo đưa cho Bối Nhi rồi lập tức xoay người, cố gắng áp chế dục vọng của chính mình, nhưng mà nghe thấy âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt phía sau lưng, dục vọng không những không áp chế được ngược lại còn tăng thêm.

Quần áo khách sạn đưa tới là một cái váy ngủ màu trắng bình thường, nhưng mà mặc ở trên người Bối Nhi ngược lại tăng thêm vài phần yêu kiều nhu nhược, càng thêm chọc người trìu mến.

Giống như muốn chạy trốn khỏi những chuyện xấu hổ như vậy, Bối Nhi lấy cớ muốn đi vệ sinh, đi vào phòng tắm.

“Lâm…Lâm Thư, có một việc…” Không bao lâu, Bối Nhi lại mở miệng gọi Lâm Thư, giọng nói rất nhỏ, Lâm Thư nghe thấy sự khó xử bên trong.

“Sao?” Anh bước vào, cố gắng không nhìn vào Bối Nhi, cúi đầu lại thấy bàn tay nhỏ trắng nõn đang kéo tây trang sậm màu, trong nháy mắt Lâm Thư chợt hoảng thần, muốn đem đôi tay này để… ở trên người mình, không biết như vậy có thể càng thêm mê người hay không?

“Diệp Thần, ưm, anh ấy… Nhét… Ở bên trong… Quá sâu, tôi lấy không ra…” Bối Nhi chảy mồ hôi đầy đầu, có mấy từ cô không thể nói ra được, chỉ là một câu giải thích ngắn ngủn cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, câu cuối cùng còn mang theo sự nức nở.

Lâm Thư vừa nghe đã hiểu rõ, đi vào phòng tắm.

Bối Nhi ngồi ở trên nắp bồn cầu, không biết làm sao, thấy Lâm Thư vào, vội vội vàng vàng quay đầu đi, áo ngủ mới mặc vào cũng đã nhăn nheo lộn xộn, lộ ra cái háng trắng tinh, bộ dáng giống như mới bị người chà đạp.

Lâm Thư cảm thấy Bối Nhi chính là người mà ông trời phái tới tra tấn anh, đêm nay dục vọng của anh tăng lên hạ xuống rất nhiều lần, không dễ dàng mới vừa bình ổn được, lập tức lại gặp loại chuyện này, trong mắt Lâm Thư mang theo vài phần nguy hiểm, có chút âm u nghĩ ‘Bối Nhi vốn dĩ chính là Diệp Thần đưa cho anh, vì sao anh lại không quang minh chính đại muốn Bối Nhi’.[QR][diendanlequydon]

“Mở chân ra.” Đứng ở trước mặt Bối Nhi, từ góc độ này của anh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực của Bối Nhi dù không mặc nội y nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình không thể lại dọa cô gái này.

Bối Nhi cọ tới cọ lui, mở chân ra một chút, nhưng người đàn ông rất không vừa lòng Bối Nhi cứ kéo dài, trực tiếp mở hai chân cô ra theo hình chữ M, mũi chân để ở bên cạnh bồn cầu, tay cô đặt ở chỗ mắt cá chân.

“Tự mình giữ chặt, như vậy tôi mới có thể lấy đồ vật bên trong ra.”

Bối Nhi nghe lời ôm lấy chân mình, sắc mặt của người đàn ông rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Bối Nhi cảm thấy lúc nãy bản thân cô nghĩ đến những chuyện đó đều vũ nhục người đàn ông trước mắt này.

Chỉ có thể nói, cô bé này quá ngốc.

Tiểu huyệt của Bối Nhi sạch sẽ không hề có lông, môi âm hộ thật dày giống như cái bánh màn thầu, che chắn kín mít cảnh sắc bên trong, ngón tay anh nhẹ nhàng mở ra, lộ ra viên trân châu nhỏ bên trong và tiểu huyệt phía dưới.

Lâm Thư sát lại gần, hô hấp nhợt nhạt đánh vào chỗ mẫn cảm nhất, một ngón tay đi vào dò xét, tỉ mỉ sờ soạng vách ngăn rất chặt bên trong, không bao lâu tiểu huyệt mẫn cảm đã tiết ra mật dịch, làm ngón tay càng dễ dàng đi vào trong chỗ sâu nhất.

Không biết có phải ảo giác của cô không, thỉnh thoảng Bối Nhi cảm thấy ngón tay kia có chứa chút khiêu khích, khẽ trêu đùa tiểu huyệt của cô, nhưng mà sắc mặt của người đàn ông này luôn nghiêm túc trước sau như một, nhìn không ra một tia tình dục nào.
Bình Luận (0)
Comment