Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 35


A Lạc hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên mặt sàn tối đen, hàn khí trong điện bắt đầu bốc lên vây quanh nàng trong thoáng chốc, khiến nàng chịu không được mà rùng mình một cái.

Trong điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng cả người nàng thì lại lạnh run.

Cái giá lạnh này không biết là đến từ hàn băng linh thạch dưới chân, hay là đến từ người bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn nhập định trên ngọc tọa, hoặc có lẽ là do cả hai.

A Lạc từng bước tới gần, cho đến khi đứng trước mặt hắn, hắn cũng chưa từng mở mắt ra nhìn nàng.

Như vậy cũng tốt, nàng có thể tỉ mỉ, nghiêm túc quan sát hắn, nhìn khuôn mặt băng lãnh của hắn, mặt mày tuấn mỹ, môi mỏng, tóc đen nhánh, bạch y không nhiễm bụi trần.

"Sư phụ." Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Lục Thương nhắm mắt không nói, giống như một pho tượng ngọc lạnh lẽo vô tình, lại giống như một vầng trăng treo cao ở phía chân trời, xa không thể với.

A Lạc dần cúi đầu, chậm rãi quỳ gối khuỵu xuống đất, khí lạnh bắt đầu lan tràn từ đầu gối đến tứ chi bách hài, khiến nàng lạnh đến toàn thân phát run nhưng hắn lại không quan tâm, thờ ơ không động lòng.

"Sư phụ, đệ tử có lỗi, xin ngài trách phạt." Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy mở miệng.

Rốt cục, Lục Thương cũng mở hai mắt ra, mi mắt cong dày hạ xuống, giấu đi đôi mắt đen nhánh đang một mảnh ám trầm.

Ánh mắt hắn tựa như băng cứng ngàn năm không tan, sâu như giếng cổ không gợn sóng, lãnh đạm lạnh lẽo quả thực không giống một con người.

Đối mặt với người thiếu nữ quỳ dưới đất, hắn giống như là không nhìn thấy hành động của nàng, cũng không nghe thấy lời nàng nói, chỉ hờ hững: "Ta sắp bế quan, cần thu hồi lại con rối phân thân."
Khi nghe được những lời này, A Lạc chỉ có một loại cảm giác đúng với dự liệu của nàng, không hề kinh ngạc chút nào.

Nàng cúi đầu thật sâu, hai tay cầm viên ngọc châu kia, giơ cao lên đỉnh đầu.

Trong chớp mắt tiếp theo, lòng bàn tay lạnh lẽo, tựa như có một bông tuyết rơi trên tay, sau đó ngọc châu biến mất không thấy.


"Đi đi." Vẫn là thanh âm trầm thấp băng lãnh kia vang lên bên tai.

A Lạc không khống chế được chóp mũi chua xót, dùng hết khí lực toàn thân khắc chế, mới không để nước mắt rơi xuống.

Nàng chịu đựng đau đớn trong lòng, đôi chân cứng ngắc đứng lên, dù chỉ là một thoáng cũng không dám ngẩng đầu lên, vô cùng chật vật rời khỏi đại điện.

"Ầm" một tiếng, cửa điện ở trước mắt không chút lưu tình khép lại, ánh sáng trong phòng theo đó tắt đi, tất cả đều quay về với hắc ám.

Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, mang theo hương thơm không biết tên, ánh trăng tựa như một tấm lụa trắng dịu dàng, bồng bềnh phiêu du trên hoa cỏ ngoài điện, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng côn trùng nhỏ truyền đến.

Đây là một đêm an bình yên tĩnh, gió thổi qua vừa ấm áp lại ngát hương, ánh trăng sáng trong cùng mỹ lệ.

Thiếu nữ ngơ ngác đứng thẳng hồi lâu trước cửa lại như mất toàn bộ sức lực mà ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, mặt vùi vào trong khuỷu tay, cắn môi nức nở, tỉ tê ra tiếng.

Bên trong đại điện, tất cả ánh sáng đều bị dập tắt, trên ngọc tọa vẫn là dáng người bạch y thẳng tắp ngồi đó, y phục trên người nam tử mờ mịt, hư ảo trong bóng tối, giống như đom đóm tản ra vầng sáng nhũ bạch rất nhỏ.

Tiếng khóc nghẹn ngào ngoài điện truyền đến khiến Lục Thương vô thức nhíu mày.

Một lát sau, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, thân thể chợt nghiêng về phía trước, bên môi tràn ra một sợi tơ máu đỏ tươi.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hắn, nhất thời trắng bệch như trong suốt.

Hàn khí trong cơ thể không ức chế được mà tản ra, ngọc tọa dưới thân cùng sàn nhà tối đen như mực trong điện, nhanh chóng kết ra một tầng băng sương bốc lên hàn khí.

Mấy hơi thở qua đi, Lục Thương mặt không chút thay đổi một lần nữa ngồi trở lại, tơ máu tràn ra ngoài đã biến mất, băng sương dần dần hòa tan, trong điện lại quay về với sự an tĩnh, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn chậm rãi nhắm hai mắt, chìm vào nhập định.

Ở sâu trong thần hồn của hắn, viên đạo tâm băng tuyết nguyên bản trong sáng tinh khiết giờ lại nhiễm phải một chút màu hồng nhạt.

Đạo của hắn được lĩnh hội được từ băng tuyết chí thuần chí tịnh, không nhiễm bụi trần, nhưng giờ này khắc này, trong thế giới thuần trắng hoàn mỹ kia đã mọc ra một gốc cây anh đào nho nhỏ.

Cây anh đào không lớn, chỉ chiếm cứ một tấc vuông.

Nhưng nó nở ra những bông hoa màu hồng phấn, rải rác ra vô số cánh hoa nhỏ, bay đi phiêu bạt khắp một mảnh tuyết nguyên rộng lớn vô tận, sạch sẽ trắng tinh.

Đại đạo của hắn đã có tỳ vết.

Nếu không kịp thời dừng lại, hoặc là đạo cảnh tận hủy, đạo cơ tán loạn.

Hoặc là tâm ma bất ngờ bộc phát, sa đọa thành ma.

Một ý niệm rung động, một tháng phóng túng, cuối cùng tạo thành tai họa lớn như vậy.

Bất đắc dĩ, Lục Thương mới phải thu hồi phân thân, phân thân kia, kỳ thật là từ bản thể hắn mà phân ra thành một phần, hiện giờ đạo tâm hắn có khiếm khuyết, nhất định phải bế quan toàn lực củng cố đạo tâm bất ổn.

Chung quy cũng là vì hắn phạm sai lầm, phải trả giá xứng đáng.
***
Đan Phong chủ Lê Ngộ mang theo đèn dưỡng hồn, tự mình đến chủ phong cầu kiến chưởng môn Quy Nguyên tiên tông là Đạo Nguyên chân nhân.
Đạo Nguyên chân nhân thăng cấp tu vi lên Đại Thừa Kỳ đã ba ngàn năm, đến nay vẫn không cách nào đột phá đến Độ Kiếp kỳ, thông thường tu sĩ Đại Thừa kỳ đều sẽ tĩnh tu bế quan chờ ngày độ kiếp phi thăng, nhưng hắn mắt thấy phi thăng vô vọng, những năm gần đây liền một mực tận lực xây dựng, củng cố tông môn.

Lê Ngộ là phong chủ Đan Phong mặc dù tu vi chỉ là Phản Hư hậu kỳ, nhưng bởi vì có một tay luyện đan thuật tuyệt đỉnh nên có địa vị rất cao trong tông môn.

Thấy hắn đến đây, Đạo Nguyên chân nhân tự mình ra cửa nghênh đón.

Lê Ngộ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp bày tỏ ý đồ tới: "Chưởng môn thứ lỗi, ta đến đây chỉ vì cầu ngài một chuyện." Hắn lấy đèn dưỡng hồn đang được nuôi dưỡng bởi hồn hỏa ra, sắc mặt u sầu, "Nữ nhi Kiều Kiều của ta tiến vào Lâm Cẩm bí cảnh, lại bị người khác ám hại, hiện giờ đã ngã xuống.


Nếu không phải ta từng tìm được ngọn hồn đăng này cho nàng, chỉ sợ sẽ không còn cách nào gặp lại nàng một lần nữa, cầu chưởng môn giúp ta hồi tưởng lại một phen, tra ra hung thủ đã sát hại Kiều Kiều."
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Lê Ngộ đặc biệt âm lãnh.

Người tu tiên có tu vi càng cao thì lại càng khó có con nối dõi.

Lê Ngộ bây giờ đã hơn một ngàn tuổi, Lê Kiều Kiều là đứa con bất ngờ của hắn hơn ba mươi năm trước, cũng là đứa nhỏ duy nhất của hắn qua nhiều năm như vậy, không thể không nói là đại bảo bối của hắn.

Tư chất Lê Kiều Kiều không tính là xuất chúng, hắn liền cho nàng đan dược đập tu vi.

Lê Kiều Kiều tùy hứng ngang ngược thường gây tai họa, hắn liền đi theo phía sau nàng bồi lễ xin lỗi, thu thập cục diện rối rắm.

Bởi vì sợ mình trông nom không kịp, Lê Kiều Kiều không cẩn thận đi tìm đường chết, hắn còn cố ý tìm tới chí bảo dưỡng hồn đăng này, sớm đã chuẩn bị vẹn toàn mọi chuyện.

Một trái tim từ phụ, người trong Quy Nguyên Tiên Tông ai cũng biết cả.
Đạo Nguyên chân nhân biết hắn nóng lòng vì ái nữ, hồi tưởng thời gian chỉ có cường giả Đại Thừa kỳ mới có thể thi triển được, Lê Ngộ đến chỗ hắn cầu xin cũng là chuyện bình thường, liền nhanh chóng gật đầu, hào sảng đồng ý, nói: "Lê trưởng lão đưa Hồn Đăng cho ta đi, để ta hồi tưởng lại một phen."
Sau khi lấy được Hồn Đăng, Đạo Nguyên một tay cầm Hồn Đăng, một tay bấm quyết, ở trước mặt hai người đánh ra một lớp màn trong suốt.

Trên màn hình, hiện lên hình ảnh rõ ràng, đó là một mảnh rừng rậm, trong rừng có bốn người, đang triền đấu với mấy con Kiếm Lang Thú.

Kiếm Lang Thú hung mãnh khát máu, con trong hình kia hẳn là tu vi Kim Đan sơ kỳ, bốn người đều là Trúc Cơ kỳ, đánh không tính là gian nan, nhưng cũng không dễ dàng gì.

Thấy vậy, Đạo Nguyên chân nhân nói: "Chẳng lẽ nha đầu Kiều Kiều bị nghiệt súc này làm bị thương?"
Lê Ngộ lạnh lùng lắc đầu: "Tuyệt đối không thể, trên người Kiều Kiều có pháp bảo ta cho, Kiếm Lang thú không đả thương được nàng."
Vừa dứt lời, trên hình ảnh đã có biến hóa kinh người, mấy người đang chiến đấu đột ngột đình chỉ động tác, tất cả đều đứng đờ đẫn trên mặt đất, Kiếm Lang thú nhe răng trợn mắt cũng nằm im phát run lên.

Hình ảnh vừa chuyển, chỉ thấy trên đỉnh một gốc đại thụ, nam tử áo trắng mang theo thiếu nữ phấn y lơ lửng mà đứng, bàn tay trắng nõn thon dài trong khoảng không chợt nắm chặt, trong nháy mắt bốn người kia liền tan thành tro bụi.

"Đạo tôn Lục Thương!!!" Lê Ngộ thất thanh nói, "Vậy mà lại là hắn! Sao lại là hắn được chứ!"
Vẻ mặt Đạo Nguyên cũng không thể tin được: "Tuyệt không có khả năng, với tu vi của Lục Thương, căn bản là không vào được bí cảnh."
Lê Ngộ mặt trầm như nước, thần sắc ngưng tụ, phẫn hận nói: "Mọi chuyện đều có khả năng, lấy năng lực của Đạo Tôn, có lẽ sẽ có cách tiến vào bí cảnh.

Sau khi bí cảnh mở ra, hắn không phải cũng từng đến Vân Đài sao? Có lẽ là lần trước con ta có chút mạo phạm đối với đồ nhi của hắn, nếu hắn bất mãn, có thể tới tìm ta, cần gì phải hạ sát thủ đối với một tiểu cô nương!"
Đạo Nguyên vội nói: "Lê trưởng lão cứ bình tĩnh, chớ có nóng vội, có lẽ là có nguyên nhân gì khác, Lục Thương nay đã bế quan, chờ hắn xuất quan lại lý luận cũng không muộn, tạm thời vẫn nên nuôi dưỡng tiểu nha đầu Kiều Kiều ra trước đã."

Mặc dù trong lòng Lê Ngộ thầm hận không thôi, nhưng cũng không dám nói đi tìm Lục Thương đòi lại công đạo, một là hắn biết rõ tính cách của nữ nhi nhà mình, rất có thể là Kiều Kiều chọc Lục Thương mới dẫn tới đại họa.

Thứ hai tu vi của hắn không cao bằng Lục Thương, cho dù tới cửa cũng không lấy được chỗ tốt, thật sự là tức mà không làm gì được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành phải nhéo mũi tạm thời nhịn xuống.

Sau khi trở lại Đan Phong, Lê Ngộ liền bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm thiên tài địa bảo cho nữ nhi, nuôi dưỡng hồn phách bị thương tổn do thân thể tử vong cho nàng.

Mất một năm vất vả nuôi hồn, hồn phách của Lê Kiều Kiều mới trọn vẹn, linh hồn cũng không còn là trạng thái ngây thơ, có thể nói chuyện trao đổi với Lê Ngộ.
Nghe phụ thân nói mình đã chết, còn là do bị Đạo tôn Lục Thương giết chết, ban đầu Lê Kiều Kiều còn đặc biệt kinh ngạc.

"Sao Đạo tôn lại giết ta! Ta cùng hắn không thù không oán..." Nói đến một nửa, nàng chợt lóe lên linh quang, giật mình nói, "Ta biết rồi! Có phải là bởi vì Lâm Lạc âm đã chết hay không?"
Lê Ngộ: "Lâm Lạc Âm? Người mà ngươi mạo phạm bị Đạo tôn cảnh cáo lần đó sao?"
"Đúng vậy, chính là nàng, sau khi tiến vào bí cảnh, ta đã gặp nàng, lúc ấy muốn giáo huấn nàng một chút, liền ép Lâm Lạc Âm ăn Xích Đăng Hoa.

Trên người nàng không có thuốc giải, người mộ tâm lại là Tinh Giác ca ca, Tinh Giác ca ca cũng không thích nàng, không ai có thể cứu nàng, nàng hẳn là đã chết chứ?"
Trong hồn hỏa lam sắc truyền đến tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của Lê Kiều Kiều, theo nàng thấy, mình chết đi còn có thể sống lại, nhưng Lâm Lạc Âm lại không có cơ hội này, chuyện này thật khiến cho nàng tâm tình sung sướng.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của nàng liền dừng lại trong lời nói của Lê Ngộ.

"Kiều Kiều, ta thấy Lâm Lạc Âm kia sống rất tốt, tu vi còn tinh tiến rất nhiều."
"Làm sao nó có thể như thế được! Không đời nào!" Lê Kiều Kiều hét lớn: "Là ai cứu nàng! Có phải Tinh Giác ca ca hay không! Tinh Giác ca ca tốt như vậy, nhất định không đành lòng thấy nàng độc phát thân vong, có phải bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi không!?"
Lê Ngộ nói: "Kiều Kiều, đừng kích động, hồn thể của ngươi vừa mới ngưng tụ, tâm tình không nên quá khích."
Lê Kiều Kiều mắt điếc tai ngơ, lớn tiếng nói với phụ thân: "Phụ thân, cha mau tái tạo thân thể cho con, con không muốn đầu thai nữa!"
"Không thể được, tái tạo thân thể không thể so được với trẻ được sinh ra tự nhiên, tư chất cũng kém, Kiều Kiều không được hồ nháo."
Hồn hỏa như ngọn nến kịch liệt nhảy lên, giọng Lê Kiều Kiều bén nhọn cực kỳ chói tai: "Ta không cần! Ta không thể rời đi lâu như vậy! Tinh Giác ca ca còn đang chờ ta! Cha nhanh lên! Ta muốn ra ngoài!"
Lê Ngộ không lay chuyển được nữ nhi, lại sợ nàng quá vội vàng dẫn đến hồn thể tán loạn, vì thế đành phải tìm thiên tài địa bảo cho nàng tái tạo thân thể.

Thân thể được tái tạo như vậy tương đương với một con rối, vì để cho Lê Kiều Kiều được thoải mái, Lê Ngộ cố ý tìm rất nhiều bảo vật quý hiếm, thân thể cũng dựa theo dáng dấp trước kia mà khắc xuống.

Nửa năm sau, Lê Kiều Kiều lại một lần nữa mở mắt ra, chuyện đầu tiên nàng tỉnh lại, chính là đi Vạn Đạo Phong tìm Lâm Lạc Âm tính sổ..

Bình Luận (0)
Comment