Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 18

Chương 18: "Nó".

"Bịch ---"

Khung cảnh có mặt đất vừa hiện ra, Cẩn Nam nhanh tay nhanh chân làm đống bề mặt đất đó trồi lên đỡ mọi người, tuy không được nhẹ nhàng lắm nhưng vẫn giúp bọn họ tránh khỏi thảm họa mông nở hoa như Tô Lương tưởng tượng.

"Ây da..." Đường Khả ngã ngồi trên đất, đau đến mức mặt mày nhăn nhó, một bên xoa mông một bên ai oán: "Cẩn đại ca, cậu lần sau có thể hay không dịu dàng với phái nữ hơn một chút?"

Trả lời cô ta bằng một nụ cười không mặn không nhạt của Cẩn Nam.

Hoắc Đình Vân vừa đứng dậy liền tốt bụng nâng Đường Khả lên, nhún vai nói: "Việc này không phải do cậu ta quyết định đâu."

"Cũng đúng." Đường Khả quay đầu, nói với Hoắc Đình Vân một câu "cảm ơn".

"Đừng khách khí."

Tô Lương ngồi bệt ở trên đất, khẽ nghiêng đầu nhìn Mạc Phong ngồi trên một tảng đá hình tròn không xa, sắc mặt lạnh tanh giống hệt Hàn Lâm, cậu ấy đoán hẳn là hắn vẫn còn bực bội vì vụ cãi nhau vừa nãy.

Hàn Lâm đã đứng từ lâu, đang quay đầu xem xét tình cảnh xung quanh.

Nơi này không khác nơi bọn họ vừa rời khỏi là bao, thậm chí không khí ở đây còn nóng gấp đôi không khí trên đó, chỉ cần nhìn mặt đất nứt ra tạo thành khe hở cho khí nóng thoát ra ngoài là hiểu.

Cây cối nhiều, đất đá sỏi đá càng nhiều hơn.

Lại ngẩng đầu lên, phát hiện nơi đây giống như một cái hố to, muốn trèo lên trên thì hoàn toàn không có tí khả năng nào, có lẽ buộc vào đi sâu vào trong.

Hàn Lâm: "Đi thôi."

"Hàn đội trưởng, tôi thấy chúng ta vẫn nên ở lại đây chờ thì hơn." Hoắc Đình Vân nghiêm túc nói: "Lỡ đâu có thứ gì nguy hiểm hơn nhiều đang đợi chúng ta ở phía trước thì sao? Lỡ chúng ta không đối phó được thì sao?"

"Đội trưởng, tôi cũng thấy vậy."

Cẩn Nam tán đồng với ý kiến của Hoắc Đình Vân, sự kiện hai người đồng đội kia vẫn để lại cho cậu ta một bóng ma không nhỏ.

Hàn Lâm bình tĩnh nói: "Binh tới tướng chặn, nước dâng nâng nền, các cậu sợ cái gì? Có cũng nín lại cho tôi, ở đây nơm nớp lo sợ còn không bằng đi tiếp."

Hơn nữa, Cố Thư Di có thể đang ở đâu đó gần đây đang chờ anh tới, thời gian không nhiều lắm, cần phải nhanh lên. Hàn Lâm thầm nghĩ.

Mạc Phong nhảy xuống từ trên tảng đá, lẳng lặng đi về phía trước.

Đường Khả nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn nói lại thôi, bọn họ cũng biết tâm trạng của hắn đang không tốt, tự nhiên sẽ không chủ động chọc đến hắn.

Hàn Lâm trầm mặc đi theo Mạc Phong, những người còn lại tất nhiên cũng phải theo sau.

Càng đi sâu vào trong, càng thấy nơi này có vấn đề.

Mảng đá cứng đến vậy mà cái thì giống như bị nung chảy, sền sệt chất lỏng đặc dính, cái thì bị tróc ra như giấy dán tường cũ kĩ, rất không hợp lý.

Hơn nữa, mặt đất đang đi cũng không quá an toàn, nứt chỗ này chỗ kia, phía xa kia còn sụp cả một hố to, làm bọn Cẩn Nam đi trên đất bằng phẳng mà như đi trên chông gai, lo sợ thấp thỏm đủ kiểu, giống như chỉ cần bọn họ không để ý chút nào thì mặt đất dưới chân họ có thể lập tức biến thành đống bùn nhão giống của sạt lở.

Cây cũng to quá mức bình thường, cuồn cuộn một đống, phi thường khủng bố, quan trọng nhất là mấy thân cây không xanh mướt như bình thường mà cháy đen một mảng lớn, nhựa chảy xuống trông rất ghê.

Cảm thấy dưới chân bất ngờ có biên động, tuy rằng nhỏ đến mức khó mà nhận ra nhưng Hàn Lâm vẫn cảm nhận được, ngay tức thì, anh đứng lại, ra hiệu người phía sau dừng bước: "Từ từ."

"Sao thế Hàn đội trưởng?" Tô Lương tò mò chớp mắt.

Mạc Phong đã dừng lâu rồi, đang cảnh giác quan sát phía trước.

"Tất cả tránh ra!"

Thời điểm Hàn Lâm vừa hét lên thì Mạc Phong đã nhanh tay tạo một lớp bảo vệ bằng băng dày cộm bao bọc bọn họ, lớp băng hắn tạo có tính trong suốt, vừa vặn giúp bọn họ ở trong lớp an toàn chứng kiến việc gì mới diễn ra.

Một đống tảng đá lớn hình bầu dục từ phía trước bay tới đập liên tục vào lớp băng, may mắn băng dày, đá đập vào đá cũng tự vỡ, nhưng có một điểm kỳ quái là phần đầu của nó đặc biệt nhọn, cũng đặc biệt tròn, giống y dùi cui, khiến băng của hắn có dày tới đâu cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hổng. Ngay khi cái cuối cùng đâm vào, lớp bảo vệ kiên cường chống đỡ suốt này cũng chính thức vỡ tan tành thành mấy mảnh thủy tinh nhỏ.

"Khiếp thật..." Tô Lương vừa hoàn hồn khỏi cơn hoảng sợ là bắt đầu cảm thán.

"Cái gì vậy?" Hoắc Đình Vân nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn đằng trước.

Đường Khả khỏi phải nói, có cường giống Cố Thư Di đến đâu vẫn là phụ nữ, tim đập "bình bịch" mất kiểm soát như muốn nhảy ra ngoài.

"Ầm ---"

Tiếng động tiếp theo truyền ra từ phía trước lại lớn hơn vừa nãy, làm tất cả mọi người chưa lấy lại được bình tĩnh cũng buộc phải tiến lên.

Không ngờ, đi tới rồi, cảnh tượng trước mắt khiến họ vừa mừng vừa sợ, mừng là Cố Thư Di và cô trợ lý bị gán mác mất tích đang ở ngay đây, sợ là cái thứ khổng lồ quái vật không ra quái vật, biến dị không ra biến dị mà hai người họ đang căng óc chiến đấu.

Cái thứ đó xác thực là ma quỷ hình thể không rõ, "nó" vùi ở trong vực sâu đỏ rực cách đó không xa, tuy không thấy chân, không đoán rõ được chiều cao nhưng nhìn nửa mình còn lại của "nó" thôi đã khiến người ta vừa nhìn đã rợn hết tóc gáy.

Nửa mình trên của nó to bất thường, chiều ngang lẫn chiều dài cũng phải 50m, da thịt lại đỏ rực như bị phỏng nặng, đống thịt trên người như sợi bún quấn loạn vào nhau, diện mạo trên mặt giống chỉ toàn là vân viền của não bộ con người, ngũ quan lại lõm xuống như bị cái gì đó đâm xuyên, mơ hồ nhận ra mắt mũi miệng.

Chưa kể đống xúc tu uốn éo giống của mấy con thủy quái dưới biển sau lưng "nó" nữa.

Tình hình không tốt nhưng hai người kia được cái là thông minh, biết lợi dụng mấy đá tảng và cây cối xung quanh làm chỗ trốn, khiến "nó" muốn bắt người cũng thấy khó khăn.

Đúng lúc này, cô trợ lý bên kia đã nhìn thấy đoàn người Hàn Lâm, sự mừng rỡ như được người đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi thể hiện rõ trên gương mặt của cô ta khiến mọi người cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, cô trợ lý đứng dậy rồi chạy như bay về phía bọn họ.

"Đừng!" Cố Thư Di ở bên cạnh phát hiện hành động của cô ta đã muốn ngăn lại, nhưng chung quy vẫn là quá muộn. Cô trợ lý mới chạy được nửa đường thì hai cái xúc tu từ con quái vật kia cực nhanh phi tới, quấn lấy người cô ta.

Cô ta thấy vậy liền chuyển lộ trình sang bên cạnh, dùng hết sức bình sinh ôm chặt cứng thân cây cổ thụ to lớn cách không xa, xúc tu không kéo được người về càng siết mạnh lấy nửa người dưới của cô ta, càng kéo càng dùng sức.

Thân dưới mang đến đau đớn ngập đầu, lại biết thứ gì gây ra, cô ta không nhịn được kinh hoảng hét ầm lên, nhưng "nó" giống như mất kiên nhẫn, không để cô ta hét thêm tiếng thứ hai, lập tức kéo phăng cô ta về phía mình.

Vốn không nghĩ tới cô trợ lý thường ngày yếu ớt lại bất ngờ bộc phát vào sức lực ngay lúc này, sống chết không buông thân cây ra, bị "nó" kéo mạnh, thân hình mảnh mai thuộc về người phụ nữ trong chớp mắt bị xé toạc làm đôi.

Máu như thủy triều bắn ra, thấm ướt mảnh đất khô cằn vì sức nóng, đống nội tạng còn dính trên nửa thân dưới của cô trợ lý bị kéo lê trên đất, còn vương vãi đủ chỗ trong quá trình bị đưa về chỗ "nó", hình ảnh khỏi phải nói là thảm thiết đến mức nào.

Xúc tu quấn chặt nửa thân dưới tàn tạ đẫm máu của cô ta chậm rãi đưa trước mặt "nó", "nó" híp hai mắt trắng dã của mình, từ từ mở miệng, "thức ăn" mình mới tìm được nhẹ nhàng rơi vào trong khoang miệng chứa hàng nghìn hàm răng sắc bén nhớp nháp máu mọc thành vòng tròn sâu tận cổ họng của "nó".

Đường Khả nhìn nửa thân trên của cô trợ lý chết rồi vẫn cố chấp ôm cây, mặt tái mét, sợ đến mức hai chân đều nhũn cả ra, Tô Lương vừa nhìn hai dải ruột cái còn cái mất trên mặt đất đầy máu, dạ dày tự nhiên quặn lên, cậu ấy vội vàng chạy đi chỗ khác, nôn thốc nôn tháo vào mấy bụi rậm, dù sao đây là lần đầu tiên cậu ấy gặp phải mấy thứ này. 

Mấy người khác cũng buồn nôn chẳng khác gì, nhưng cố tình lại nuốt cơn tởm lợn xuống cổ họng, chịu đựng không nôn ra.

Cố Thư Di nhìn cảnh tượng chết không nhắm mắt của cô trợ lý, trong lòng khe khẽ thở dài.

Mạc Phong chỉ thấy da đầu mình run lên, hắn biết bản thân hẳn là nên cảm thấy may mắn khi Nhị tiểu thư bỏ đi trước, không gặp phải chuyện này.

Nhưng lỡ đâu, có một trường hợp hắn không dám nghĩ tới, đó là Nhị tiểu thư bỏ đi đã gặp "nó" trước, sau đó bất hạnh bị "nó" bắt được, có khi người hắn đang tâm tâm niệm niệm đang vùi mình trong bụng "nó", chờ đợi quá trình thối rữa diễn ra...

Người ta thường nói, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nghĩ như vậy, Mạc Phong chợt thấy buồn nôn không chịu được, cũng phẫn nộ không kém.

Nếu không phải tên điên Hàn Lâm gây chuyện, làm hắn không kịp đi tìm cô, làm sao hắn phải ở đây thấp thỏm lo sợ, đoán gì đoán non chứ.

Hàn Lâm lo lắng nói: "Di Di! Em ổn chứ? Chờ một chút, bọn tôi sẽ nghĩ cách qua đón em."

Cố Thư Di lắc đầu: "Đội trưởng, em không sao, các người vẫn là khoan hẳng tới đây thì hơn."

"Nó" nghe thấy tiếng nói chuyện liền nheo mắt lại, đám xúc tu sau lưng lập tức xông ra tìm, các xúc tu lần lượt đụng vào tảng đá ở mọi ngóc ngách chỗ, khói bụi bay ra, che mờ cả tầm nhìn của mấy người bọn Hàn Lâm ở xa.

Cố Thư Di từ đầu đã cảnh giác, phát hiện nó lại phát động tấn công tiếp theo, không nói hai lời chạy khỏi tảng đá mình trốn, dùng tinh thần lực điều khiển mấy đá tảng bị "nó" đụng vỡ ra dưới đất ném về phía "nó", tranh thủ lúc "nó" đỡ đá tìm được chỗ trốn mới an toàn hơn trong đám cây, quan trọng nhất là khoảng cách từ đây đến bọn Hàn Lâm không xa như vừa nãy!

Cố Thư Di trốn sau thân cây kịch liệt thở dốc, lần trước cô ấy có một lần suýt nữa bị "nó" túm được vì cứu cô trợ lý, trong lúc né tránh không may đâm sầm vào một cái cây ở gần đó, không may bị cành cây cứng rắn nhọn hoắt mọc dính ở đó đâm một cái vào bụng cô ấy, rất sâu, còn suýt thì đâm xuyên qua cả xương.

Vừa phải né tránh xúc tu của "nó" tới, vừa phải cẩn thận rút cành cây khỏi bụng mà không đâm vào nội tạng khiến cô ấy vừa mệt vừa nản, nếu không phải nghĩ tới có một người sống ở đây vẫn đang trông chờ vào mình và mấy người đồng đội phía sau thì cô ấy đã sớm mặc cho "nó" muốn làm gì thì làm.

Hàn Lâm nhìn Cố Thư Di đè chặt bụng, thấy máu của cô ấy qua khe tay lần lượt chảy xuống vì vận động quá mức hồi nãy khiến gương mặt đẹp đẽ của cô ấy tái nhợt, hơn nữa nhận ra cô ấy lảo đảo đứng không vững giống như bị hoa mắt chóng mặt, anh biết đây là hiện tượng mất máu quá nhiều.

Và nó không tốt chút nào.

Đột nhiên, một xúc tu phi thẳng tới chỗ bọn Hàn Lâm, Mạc Phong phản ứng nhanh nhất tạo một khiên băng lớn cực kỳ rắn chắc lớn gấp đôi bọn họ làm xúc tu đó vừa đụng vào liền ma sát trượt lên trên, Tô Lương nôn xong thấy được cảnh đó tức khắc hóa bản thân thành kim loại cứng nhảy lên, biến cánh tay thành một cái cưa sắc thép chặt đứt xúc tu đó.

Chất lỏng nhầy nhụa màu vàng sậm không báo trước bắn ra khắp khiên băng, Tô Lương ở ngoài khiên thì không may như vậy, từ trên xuống dưới người của cậu ấy đều dính đạn, mà mùi của nó so với máu của Zombie còn ghê tởm hơn gấp trăm lần, hại cậu ấy vừa đặt chân xuống lại buộc phải chạy về chỗ cũ nôn mửa tiếp.

Cơ mà, kinh tởm cũng tốt, ít nhất chất dịch của "nó" không có tính axit, bằng không, Tô Lương chỉ sợ đã sớm về đoàn tụ với tổ tiên ông bà rồi.

Bên này, xúc tu bị đau đã rụt về ngay lập tức, vứt lại phần đầu của mình cho bọn họ.

Nhìn phần đầu xúc tu đã đứt rời vẫn đang vặn vẹo giãy giụa trên đất, Hoắc Đình Vân mím môi cho nó một mồi lửa, thiêu nó thành đống vụn tro xám đen.

Mạc Phong thở dốc, biết năng lượng của bản thân sắp cạn kiệt, giờ muốn sát cánh chiến đấu chỉ sợ không những không giúp được mà còn kéo chân sau, đây là lý do Hàn Lâm vẫn luôn để họ tự chiến đấu, còn mình thì cố gắng hồi phục năng lượng nhanh nhất có thể.

"Nó" đứt mất một nửa xúc tu, hiển nhiên bị chọc giận, khiến mấy xúc tu sau lưng "nó" phi ra càng dữ dội hơn, trong đó có hai cái không hiểu sao đánh về phía cây đại thụ già bên kia không có người.

Hiện tượng lạ chính là, khi nó vừa tới, chưa kịp làm gì đã bị đống cây bên cạnh vồ lấy, mạnh bạo xé làm đôi hai xúc tu đó, chất lỏng vì tác động mà bắn "phụt" ra khắp nơi, chảy nhiễu trên mặt đất, ghê tởm hết sức.

"Nó" rống lên, âm thanh đinh tai nhức óc vang dội làm vạn vật xung quanh rung động mạnh. Thiếu nữ bắt chéo chân ngồi trên cành cây, chứng kiến cảnh "nó" phẫn nộ vì bị tấn công mà không khỏi nở một nụ cười tươi tắn, đồng tử xanh lục sáng rực làm nổi bật ngũ quan ưu tú của cô, xinh đẹp mà quỷ dị.

[ + 50 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 500/1000. ]

---------

*Góc nhỏ của truyện*

Cô trợ lý: Tôi cứ thế là chết rồi? Tình trạng còn thảm khốc như vậy, các người không đùa đấy chứ???

Tác giả: Đúng, ngươi hết đất diễn rồi, xuống lãnh hộp cơm của ngươi đi.

Cô trợ lý: 囧

Bình Luận (0)
Comment