Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 39

Chương 39: Tai nạn, họa sát thân của từng người đều đã đến.

Bước đầu, bọn họ đã thành công trong việc làm ra một thân thể đao thương bất nhập của quái vật lại mang hình hài hóa của nhân loại, không sớm thì muộn bọn họ sẽ khiến quái vật này càng giống với con người, dáng vẻ, tích cách, biểu cảm, ngôn ngữ, ý thức... Sẽ so với con người càng giống đến mức không tìm được khuyết điểm, càng cường đại không gì cản nổi!

Số 2 khu B thân thể quả nhiên bất phàm, các chỉ số đánh giá cơ thể luôn ở mức ổn định, có hơn 65% khả năng đột phá giới hạn sức mạnh tiềm ẩn, nếu không phải bọn họ hao tâm tổn trí cứu gã khỏi mức án tử hình mà đưa về đây, thì có khi vật thí nghiệm không thể tuyệt vời hơn này sẽ bị người vô tri xóa bỏ.

Chỉ nghĩ thôi đã thật đáng tiếc, không phải sao?

Trong lúc mọi người chìm đắm vào vui mừng khi thí nghiệm thành công, lại không chú ý đến bên trong căn phòng giam giữ vật thí nghiệm đó, quái vật nên ở yên đấy đã biến mất từ lúc nào.

"Đợi đã... Sao bên kia lại im lặng rồi?" Một người nghiên cứu đang viết bảng báo cáo bỗng nhiên lên tiếng hỏi, cảnh tỉnh đám người vẫn đang vui vẻ như trúng số.

Mọi người dừng lại một chút, sau đó vội vàng đi xem phòng thí nghiệm kia, phát hiện ở trong căn phòng máu đó ngoài thi thể đứt vụn ra thì đã không còn một bóng người, ngay cả thành phẩm thí nghiệm của bọn họ cũng không!

Đám người hoảng lên, không ai là không dồn hết về phía khung kính thủy tinh để xem được tình huống rõ hơn trong phòng, cũng chính vì vậy mà bọn họ bỏ qua cánh cửa phòng.

Một đám vũng nước nhớp nháp màu đen không nhanh không chậm di chuyển trên hành lang, từ từ luồn lách qua khe cửa nhỏ hẹp đi vào bên trong căn phòng những nghiên cứu viên đang đứng.

Bọn họ điên cuồng tìm kiếm phạm nhân số 2 trong mọi ngóc ngách của phòng thí nghiệm đó, đến khi tiếng hét thảm thiết từ đằng sau vang lên, bọn họ nhận ra điều không ổn cũng đã muộn.

Thảm kịch trong phòng thí nghiệm lại một lần nữa được tái hiện trong phòng nghiên cứu và giám sát.

Người nghiên cứu viên từng lên tiếng nhắc nhở mọi người trước đó bây giờ toàn thân nhếch nhác máu tươi, anh ấy gạt thịt vụn trên mắt kính của mình đi, cố gắng lê hai cái chân bị cắn đứt một nửa còn lòi cả gân cơ ra ngoài. Anh ấy run rẩy bò qua xác của đồng nghiệp nằm ở hai bên cạnh đi đến bàn điều khiển, để lại một đường máu kéo dài.

Thời điểm tới được bàn điều khiển, nghiên cứu viên đó vội vàng mở nắp bảo hộ nằm bên tay trái cạnh cần điều khiển, siết nắm tay nện lên cái nút bấm to tròn màu đỏ trong đó, tức thì tất cả các còi báo động ở dưới này và bên trên nhà tù đều đồng loạt vang lên.

Trong khi đang khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh ấy bất thình lình cảm thấy có thứ gì đó trơn bóng nhầy nhụa quấn lấy hai chân đứt của mình, dù không quay đầu lại anh ấy cũng biết thứ đó là cái gì. Nghiên cứu viên nhận mệnh nhắm mắt lại, để yên cho quái vật phía sau kéo đi.

***

Bên kia, sau khi kiểm tra đủ thứ về sức khỏe và giám định, Khởi Dư chính thức bắt đầu kiểm tra trí não. Nhìn một đống thiết bị máy móc loạn xạ bày ra ở xung quanh ghế ngồi duy nhất trong phòng, gân xanh trên trán Khởi Dịch nhảy thình thịch, cô nặn ra một nụ cười cứng ngắc, bước đến chiếc ghế ngồi xuống.

Khi đám nhân viên đang định cầm cái dây điện được bọc giấy nhôm ở phần đầu dán hai bên Thái Dương của Khởi Dư, thì đột nhiên toàn bộ còi báo động của nhà tù đều ầm ĩ kêu vang, trên gần trần nhà cũng có một cái còi báo động vừa kêu như điên vừa phát ra ánh sáng màu đỏ, Khởi Dư ở trong vùng trung tâm bị nó làm cho lỗ tai đều đau.

Đám người vốn dĩ đang sắp làm kiểm tra trí não cho Khởi Dư bỗng cuống hết lên, vội vàng chạy ra ngoài đi đâu đó, đến kẻ đã nằm trên ghế chờ kiểm tra là cô cũng quên luôn.

Khởi Dư nhổm dậy khỏi ghế, cũng theo những người khác chạy nhanh ra ngoài.

Bên ngoài, nơi vốn nên chứa đựng những con người bình thường đang trật tự xếp hàng chờ đến lượt giờ đây lộn xộn khắp nơi, tất cả mọi người chạy lung tung né tránh từng con quái vật không rõ hình thù lại không biết từ đâu xuất hiện này.

Xung quanh đang dần đổ nát, những ghế đá bị quái vật đạp như cho tảng vụn, các cây lâu năm già cỗi mọc rễ ở đây cũng bị bọn nó dễ dàng đè gãy, sân trước loang lổ những vũng máu dày đặc còn mới tinh, trong không khí phiêu đãng một thứ mùi tanh ngọt và gay mũi cực kỳ nồng của máu tươi.

Khởi Dư vừa đi ra, đã bị cảnh tượng trước mắt đó dọa cho hết hồn.

Có một người cắn răng chạy ngang qua cô, lại bị cánh tay như máy cưa sắc bén của quái vật phía sau một chiêu chém đứt cổ, đầu của người đó bay thành một đường cong parabol bay đến sát mũi chân cô, cột máu phun cao từ cái cổ đứt lìa của người nọ lên trời, giống y hệt máy phun nước ở công viên, thấm ướt sân vườn khô ráo dưới chân bọn họ, cũng bắn hết lên người Khởi Dư.

Khởi Dư run rẩy lau giơ tay lau máu trên mặt, nhìn miếng thịt vụn dính ở tay mà sợ đến hồn vía suýt thăng thiên.

Con mẹ nó, sao cô mới biến mất khỏi đây có hơn ba mươi phút thôi mà nơi này đã biến thành cái quỷ gì thế này? Không phải do cách mở cửa của cô có vấn đề đấy chứ?

Đang phun tào trong lòng, đột nhiên, một cánh tay từ dưới đất trồi lên túm chặt cổ chân mảnh khảnh của Khởi Dư, cô cúi đầu, nhìn cánh tay đô con nhưng có màu da nâu sạm nổi lấm tấm bi đen này siết chặt chân cô, dần dần có xu hướng thò lên túm cả bắp đùi cô.

Khởi Dư thử nhấc chân ra, lại thiếu chút bị nó kéo cho ngã ngửa.

Trong lúc quái vật không biết mặt túm chân cô không bỏ, Khởi Dư do dự hơi cúi người xuống, có ý đồ hòng muốn bẻ tay quái vật giải thoát cho cái chân đáng thương của mình, thì mặt đất dưới chân bỗng nổi một cục gì đó lớn đến không tưởng, 'bụp' một tiếng, mặt đất vỡ ra, đầu của quái vật trồi lên.

Quái vật túm chân Khởi Dư có bộ mặt tròn đến bất thường, trên mặt không có mũi, nhưng lại có tận bốn con mắt kéo dài thành hình bầu dục, khi nhìn vào còn thấy thêm cả vạn hình thoi lấp lánh đang phản chiếu gương mặt trắng bệch của cô như tấm gương, hai bên mép miệng của quái vật đục ra bốn lỗ to, dùng mắt thường cũng thấy được bên trong khoang miệng thối rữa cùng hàm răng cao thấp không đồng đều, đầu lưỡi xanh xám hẳn đi, khoang lợi bên trong sưng phồng như nổi những cục mụn u thối đang chuẩn bị vỡ tan mà chảy ra, hình ảnh muốn kinh dị bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

"A a a a a a a a a a!!!!!!!" Khởi Dư sợ tới suýt khóc. Thế giới này thật mẹ nó đáng sợ! Không đùa với các ngươi nữa, bổn bảo bảo thực sự phải về nhà! Hu hu hu!

[ A a a a a a a a a a!!!!!!!! ] Hệ thống cũng hoảng sợ mà phóng to âm lượng ngay trong đầu Khởi Dư.

Sao mà đáng sợ thế này? Nó chỉ nhìn thôi mà muốn nhũn cả chân rồi đây này!

Khởi Dư còn đang chìm đắm vào dung mạo 'mỹ lệ' của quái vật chưa biết nên làm gì, thì bên cạnh đột nhiên có người nổ liên tục không ngừng nghỉ chừng chục phát súng vào cánh tay nổi đầy gai lông đang túm chặt cổ chân Khởi Dư, khiến nó đứt dần lớp da thịt chưa kịp tái tạo nên Khởi Dư có thể dễ dàng rút chân thoát ra.

Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, có thể hét ầm lên như pháo hôi não tàn sắp chết, nhưng Khởi Dư tuyệt đối không quên rời khỏi quái vật ngay khi có cơ hội, hoàn toàn không quên phải quý trọng bản thân dù vẫn trong tình trạng lâm vào hoảng sợ.

Khởi Dư quay đầu, muốn xem ân nhân cứu mạng của mình là ai, lại không ngờ người cứu cô thế mà là Tiêu Hà, nhất thời không nén được kinh ngạc.

Con hàng này từ đâu bay ra vậy?

Tiêu Hà chạy đến, im lặng quan sát cô từ trên xuống dưới rồi khe khẽ thở phào, thấp giọng nói: "Không sao chứ?"

Ngoài mặt bình tĩnh như không có việc gì lớn, nhưng nội tâm Tiêu Hà thật sự khẩn trương đến không kiềm chế được.

Khởi Dư trầm mặc vài giây, sau đó nhếch môi mỉm cười: "Cảm ơn."

"Không sao là tốt rồi. Đi thôi."

Tiêu Hà gật đầu, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay Khởi Dư dắt cô đi thì lại bị cô tự nhiên né tránh. Khởi Dư giơ tay xoa xoa mái tóc bị gió thổi tới rối tung rối mù, cười cười: "Chúng ta đi đâu đây?"

Tiêu Hà hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn Khởi Dư cũng đang cong mắt nhìn mình chờ đợi câu trả lời, chỉ có thể thầm thở dài.

Hắn quả nhiên bị người ta ghét.

"Đến chỗ bộ quản lý, nội bộ tầng trên." Tiêu Hà nói.

"À."

Tiêu Hà và Khởi Dư chạy song song về phía trước, hai người né tránh bọn quái vật tấn công ở xung quanh, lại vừa cẩn thận quan sát dưới chân để tránh giẫm vào hố do bọn nó từ dưới trồi lên làm ra.

Những người khác bỏ chạy không chú ý quá nhiều bề mặt dưới đất, liền sơ sẩy đạp một chân vào trong cái hố to gần bằng người bọn họ, vốn nghĩ rút chân ra là xong, nhưng không ngờ khi người kia muốn rút chân chạy tiếp, lại bị quái vật phía dưới bạo lực kéo xuống, căn bản không thể phản kháng.

Khởi Dư nhìn từng vũng máu bắn lên từ dưới cái hố đó, da gà da vịt đều nổi cả lên.

Cô nói không sai mà, trực giác của cô luôn luôn đúng! Hệ thống, mi xem đi, đây chính là cái thứ muốn đấm nhau với bổn bảo bảo đó!

[ ... ] Hệ thống bây giờ vẫn đang sợ tới mức không dám ho he gì.

Trong quá trình chạy thục mạng, Khởi Dư bất thình lình đưa tay đè đầu Tiêu Hà xuống, chính mình cũng tự cúi xuống, phía trên bọn họ là đôi cánh lớn mỏng dính như tờ giấy thuộc về loài côn trùng sâu bọ nhưng lại sắc bén hơn cả dao kéo.

Người chạy theo sau bọn họ không kịp cúi đầu, bị đôi cánh đó cắt xuyên qua hẳn gương mặt, trực tiếp tử vong.

Khởi Dư cảm giác dòng nước ấm áp bắn vào cổ và sau lưng mình, khi đưa mắt nhìn ra sau, thấy quái vật biết bay đó ôm thân thể đầm đìa máu bay đi liền nhấc tay thả đầu Tiêu Hà ra.

Tiêu Hà sửng sốt sờ sờ máu nóng sau gáy mình, đôi mắt nhìn Khởi Dư khẽ chớp: "Cảm ơn."

Khởi Dư mím môi, quay đầu không nhìn Tiêu Hà: "Không khách khí."

Tiêu Hà cụp mi mắt, bỗng nhiên vươn tay kéo Khởi Dư về phía mình, Khởi Dư mất đà đè lên người Tiêu Hà, đầu vùi vào trong hõm cổ hắn, hai cánh tay không theo bản năng vòng lên cổ hắn nửa ôm nửa đẩy hắn, cả người như đang nép vào lồng ngực người ta.

Khởi Dư toàn thân cứng đờ, việc đầu tiên làm là quay đầu nhìn về chỗ mình từng đứng, trông thấy nơi đó chồi lên hai cánh tay dính liền nhưng chẳng khác gì như bị chia năm xẻ bảy mà tách ra như đóa hoa, phía dưới phần bị tách còn thấy được đống gai nhọn thấp bé nhưng chi chít đang hấp háy, chất lỏng đặc sệt màu tím đen chảy qua lớp kẽ da nhiễu xuống dưới mặt đất.

Bảy mảnh cánh tay đó liên tục di chuyển xoay tròn, cơ hồ là đang tìm kiếm cô, hệt như biết trước cô đã từng đứng đó vậy.

Khởi Dư liếm liếm đôi môi khô khốc, đỡ trán nói: "Thành thật cảm ơn."

Nhà tù này thế quái nào lại lắm thứ đồ quỷ không ra quỷ, ma không ra ma thế này? Trại chăn nuôi ngầm à?

"... Đừng khác sáo."

Khởi Dư rời khỏi người Tiêu Hà, đứng thẳng dậy. Hai người tiếp tục chạy trên đường với tốc độ nhanh nhất có thể, lúc đi ngang qua bức tường khu nhà bên cạnh liền nghe thấy tiếng súng nã đạn liên hồi, kèm theo đó là tiếng chửi tục và tiếng cười hì hì của hai bạn cùng phòng của cô.

Số 2 một tay giữ chặt cánh tay nhớp nháp chất lỏng vàng úa của quái vật cao hơn mình cả nửa cái đầu, một tay cầm súng ngắm thẳng mi tâm bắn không ngừng tay, miệng còn rảnh rỗi mà chửi ầm lên: "Bẩn chết đi được! Bẩn chết đi được! Thế nên tôi mới ghét cái đám 'vũ khí sinh hóa' đến động vật bình thường bên ngoài còn không đẹp bằng này! Còn cái thứ tôi đang cầm nữa, mẹ kiếp! Ông đây buồn nôn đến nỗi hít thở đoàng hoàng cũng không được!"

Số 9 hai tay cầm súng đứng phía sau yểm trợ cho số 2, bật cười khanh khách: "Chúng nó còn hiếu động hơn cả nạn nhân của tôi lúc giãy giụa phản kháng."

"Cái đám này không có lấy đứa được bình thường chút à?!"

Khởi Dư: "..." Không bình thường là hai người á. Các người không phải nên hét to rồi cong mông lên chạy giống bổn bảo bảo sao?

"44! Cô không chết?!" Số 2 nhấc chân đạp thật mạnh bụng quái vật, không biết lực đạo lớn thế nào mà làm nó ngả ngửa ra sau: "Tôi còn tưởng cô sớm ở trong bụng tụi nó nằm luôn trong đấy rồi chứ, hóa ra không phải. Nhìn thấy cô không chết, tôi rất vui vẻ!"

Số 9 cười nói: "Nhìn cô mảnh mai như vậy mà còn chưa bỏ mạng thật là một kỳ tích tốt đẹp xảy ra."

Khởi Dư: "..." Các người đang rủa bổn bảo bảo đi chết có phải không?

Mà không đúng, làm bạn cùng phòng thân ái, các người không phải nên có chút tin tưởng vào bổn bảo bảo sao? Hữu nghị giữa các bạn cùng phòng đâu cả rồi?

[ Cô tin tưởng nổi bản thân mình sao? ] Hệ thống đọc suy nghĩ nội tâm đang chạy loạn hết lên của Khởi Dư mà không khỏi ngoi lên trào phúng ký chủ nhà mình như một thói quen.

"... Không." Chỉ có đồ ngốc mới tin được.

[ ... ] Nên thả ha ha cho ký chủ hay là thả sad cho chính mình đây?

Hệ thống càng cảm thấy thế giới này không có cách nào thu thập được chỉ số ngầu, con đường phía trước quá vô vọng.

Bốn người tập hợp lại, cùng nhau chạy đến khu A văn phòng của bộ quản lý, thời điểm rời khỏi nơi kiểm tra trí não trở về khu tòa giam, bọn họ nhìn thấy khắp nơi đều có quái vật đang làm tổ ở đấy, thập phần thoải mái mà hưởng thụ quá trình mèo vờn chuột với các con mồi bé nhỏ vẫn ôm vọng tưởng có thể chạy thoát.

Đám người Khởi Dư bỏ lại những thi thể đứt vụn và khoảng sân như được tắm trong máu này sau lưng, trong lúc vất vả tránh né bọn quái vật vào được khu nhà thì bị một người giữ lại.

Khởi Dư quay đầu nhìn người túm vạt áo mình, đó là một người đàn ông phương Tây ưa nhìn, mái tóc nhuộm nâu trên đầu giờ đây đều dính máu tươi đã đông đặc bết dính tóc anh ta lại, ánh mắt của anh ta có phần khiến người ta không thoải mái nhưng lại mang theo ý cười chưa từng dứt, anh ta mím môi, đường cong khuôn miệng khẽ cong lên, như đang cười với Khởi Dư.

Khởi Dư nhìn bộ đồng phục xám tro được đánh số thứ tự '3' bết máu có mấy vết rách lớn như bị móng vuốt cào qua, lại nhìn vùng bụng thủng một lỗ to lòi cả nội tạng bên trong ra ngoài, rồi lại nhìn xuống cẳng chân phải đã bị quái vật gặm cho máu thịt nhầy nhụa của anh ta, đành mở miệng dò hỏi: "Quản lý số 3?"

Quản lý số 3 thở ra một hơi, muốn nắm lấy vai Khởi Dư để nâng đỡ trọng lượng cơ thể lại bị cô bình thản xoay người né đi, không có cách nào khác buộc phải vịn tường cố đứng thẳng. Đối diện với ánh mắt không giống nhau của bốn phạm nhân, quản lý số 3 đưa một tấm thẻ xanh cho Khởi Dư, thở hổn hển nói: "44, đi tìm quản lý của cô và em trai anh ta, bảo bọn họ... Khụ khụ..."

Nói chưa hết câu, quản lý số 3 đã không nhịn được bịt miệng ho khan mấy cái, ho đến cái cuối cùng, máu từ miệng anh ta bắn vào lòng bàn tay, chảy khỏi các kẽ tay xuống mặt sàn bê tông dưới chân.

Số 2 nhíu mày: "Anh có vẻ không ổn rồi đấy."

Số 9 híp mắt cười: "Quản lý số 3, ngài sắp chết rồi nhỉ?"

Quản lý số 3 lau máu bên khóe môi, gật đầu: "Ừ, cơ thể tôi bị đám quái vật làm hỏng cả rồi, rất nhanh sẽ nằm nghỉ tại đây như những người khác... Khụ khụ... Phải rồi, 44, cô cứ tìm Joe với Kevin, đưa cái thẻ này cho bọn họ... Khụ... Bọn họ sẽ tự biết phải làm gì... Khụ khụ..."

"Còn nữa, tuyệt đối... tuyệt đối phải bảo vệ số ——"

Quản lý số 3 chỉ vừa mới ném thẻ cho bốn người, chưa kịp nói hết câu đã bị một cái đuôi nhọn đầy lông tơ trắng xóa quấn mấy vòng quanh eo, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người bị kéo mạnh về phía sau, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

"Bảo vệ ai cơ?" Số 9 gãi gãi đầu.

"Không biết, nhưng quản lý của cô sẽ biết, đúng không 44?" Số 2 quay đầu nhìn Khởi Dư.

Khởi Dư gật đầu: "Hẳn là."

"Đi thôi, tới khu B." Tiêu Hà nhỏ giọng lên tiếng, thấy ba người đều đồng loạt quay sang nhìn mình chăm chú, mới bình tĩnh bổ sung nốt vế cuối: "Quản lý số 11 và quản lý số 10 đều ở đó."

 Bốn người cứ như vậy liều mạng băng qua đường rời khỏi khu A, khoảnh khắc chính thức đặt chân lên khu B, ai cũng đều có chút thảm hại đến mất hình tượng, ngoại trừ số 2 và số 9 bị thương ngoài da ra thì Tiêu Hà và Khởi Dư cơ hồ là không có lấy một vết trầy xước.

Khởi Dư bảo vệ bản thân tuyệt đối, cũng hết sức tự nhiên bảo vệ luôn cả Tiêu Hà, nhưng lại quên mất phải chỉnh lý lại quần áo và quên luôn cả hai đứa con chồng trước phía sau, thành ra bốn người cùng đi mà có tận ba người nhầy nhụa máu tươi.

Sân trước khu B sạch sẽ và ít quái vật bên khu A bọn họ nhiều, nhưng như vậy chỉ càng khiến bọn họ thấy nguy hiểm, muốn tìm quản lý số 11 và em trai anh ta thì cần phải vào trong khu B, mà quái vật không ở bên ngoài, tức là ở bên trong, định lý này rất dễ hiểu.

Bốn người vừa mới bước vào thì số 9, người ở cuối hàng bỗng thấy đằng sau lưng mình lạnh toát, lại dinh dính ngứa ngáy, hết sức khó chịu. Số 9 quay đầu, chợt thấy đám tơ nhện trắng muốt mềm mại đều bám chặt lưng cậu ta.

Số 9 chỉ vừa mới ngạc nhiên, liền bị đám tơ đó kéo lên phía trên. Mọi người quay đầu nhìn cảnh này mà giật nảy mình, số 2 phản ứng nhanh nhất, lúc số 9 bị tơ nhện bám vào đã chạy đến chỗ cậu ta giữ lấy cậu ta. Sau đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Hà và Khởi Dư, hai người cùng nhau bị kéo lên tầng.

Khởi Dư im lặng, Tiêu Hà cũng trầm mặc, thấy bầu không khí có vẻ ngưng đọng lại, Tiêu Hà đành phải mở miệng: "Muốn cứu bọn họ sao?"

Khởi Dư bất chợt cười lên, giây tiếp theo liền xoay người đi thẳng, bước sâu dần về tầng giam lầu một của khu B. Tiêu Hà theo sau cô, đi sát bên cạnh, đi được tầm mười phút, hắn bỗng nghe thấy cô nhẹ nhàng thở dài: "Không cứu. Tôi không cứu được." 

Khởi Dư là một người tham sống sợ chết điển hình, đã là tham sống sợ chết, thì từ trong xương máu đã thờ ơ đến cực điểm, chỉ làm những việc lợi mình hại người, nào có cái khái niệm gọi là 'vì nghĩa quên thân'.

Ngoại trừ người nọ, dù có là ba mẹ thân sinh của cô đi chăng nữa, cô vẫn sẽ mặc kệ bọn chết đi mà bỏ chạy để đảm bảo mạng sống của mình, hơn nữa, cũng sẽ không đối với bọn họ có bất luận cái áy náy gì.

Khởi Dư chớp chớp mi mắt, tia lạnh nhạt lướt qua đáy mắt chừng vài giây rồi lại khôi phục vẻ sợ hãi như thường ngày.

Hai người đang chạy trên hành lang lạnh lẽo không bóng người, thì đột nhiên từ trên trần nhà rơi vỡ từng mảng bức tường lớn xuống sắp sửa nện lên đầu bọn họ. Khởi Dư theo bản năng đẩy mạnh Tiêu Hà cách xa khỏi mình, lực đạo lớn tới bất thường, thành công làm hắn rời khỏi phạm vi rơi trúng của bức tường.

"Bạch Khởi Dư!" Tiêu Hà ngã trên mặt đất, khi ngẩng đầu, nhìn thấy hàng chục bức tường lớn vỡ vụn thành từng tảng đè lên người Khởi Dư, tròng mắt hắn điên cuồng co rụt.

Không biết tại sao, hình ảnh một khắc kia, hắn thật giống như đã từng qua ở đâu đó, quen thuộc một cách kỳ lạ.

Sàn nhà bê tông không không chịu nổi sức nặng của đống đổ vỡ to lớn kia, liền nứt ra thành đường vân mạng nhện lan ra khắp nơi rồi sụp xuống ở trung tâm, Khởi Dư bị bức tường đập cho choáng váng, sau đó cùng nhau rơi xuống dưới tầng hầm.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Khởi Dư khóc chít chít: Nhất định là cách ta mở cửa có vấn đề! Nếu không cũng là do ta mở mắt không đúng cách!

Tiêu Hà rũ mắt viết viết vẽ vẽ: Anh hùng cứu mỹ nhân, đụng chạm thân thể, get√

Tác giả : Ngày đầu tiên của năm 2022, chúc mừng sớm nào, một hai ba ——

Khởi Dư cầm khăn giấy lau nước mắt vô hình: Chúc mừng năm mới. (ಥ‿ಥ)

Tiêu Hà uể oải nâng mắt: Chúc mừng năm mới. (ㅍ_ㅍ)

Hệ thống: Chúc mừng năm mới! (ノ≧∇≦)ノ ミ ★

Bình Luận (0)
Comment