[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 120

Daria dưới sự bảo bọc của Abraham, đối với việc lừa dối tham gia vào quân ngũ, cũng chỉ bị cấm túc tạm giam.


Hiện tại vừa đúng lúc lệnh tạm giam hết hiệu lực.


Daria bước ra ngoài, cảm xúc bất ổn sau sự việc ngày đó, đều đã được cô thu hết lại, chỉ còn vẻ mặt lạnh lẽo.


Phải biết cô không dễ mất bình tĩnh như thế đâu, dù sao trước khi xuyên qua đây, cô cũng là Tạ Tương - sát thủ hạng A của hiệp hội, dựa vào chuyện cỏn con này, mà muốn ngăn cản lý tưởng của cô, không dễ thế đâu.


Nhìn về phía người đàn ông đang bước tới, đối với sát thủ, kĩ năng ám sát phải nhanh và chuẩn xác, ngoài ra còn cần có thủ đoạn, bất kể thứ gì trên người cô đều có thể lợi dụng được, kể cả...tình cảm.


Daria ánh mắt chạm ánh mắt hắn, hỏi: "Chuyện ngày hôm đó, anh nghĩ sao?".


Abraham từ trên cao nhìn xuống, chỉ liếc nhẹ mắt nhìn cô: "Lên xe rồi nói chuyện này sau".


---------------


Đóng lại cửa xe, Daria ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.


Abraham uống một ngụm rượu, sau mới từ tốn nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, dù sao tôi cũng đã đánh dấu em rồi".


Daria nhìn hắn, không có ý phản bác, chỉ nói: "Anh có nghĩ rằng chuyện là do cô ta làm?".


Abraham không nhìn cô, chỉ lắc ly rượu, từ tốn trả lời: "Tất nhiên là tôi biết, nhưng gần đây cô ta lại ở bên cạnh "hắn ta", khiến tôi khó có thể ra tay".


Daria ngạc nhiên, "hắn ta" mà hắn nói là ai, hỏi lên nghi vấn của bản thân: "Người anh nói đến là ai? Và chuyện có liên quan gì sao?".


Abraham cười, nụ cười có chút méo mó, đôi mắt thẳm sâu ánh lên hận thù, sau dần thu lại, trở lại dáng vẻ ban đầu, quay qua nhìn cô: "Em không cần biết, nhiệm vụ của em là quan tâm đến tôi, đừng tưởng tôi không biết em nghĩ gì, đừng hòng nghĩ đến việc tham gia quân ngũ nữa, đó vốn không phải là nơi Omega nên đến, hiện tại tôi sẽ sắp xếp cho em tại biệt thự riêng bên ngoài của tôi, em ở đó và tĩnh dưỡng đi".


Daria khuôn mặt tối lại, làm sao cô không hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là người của thế giới này, bản tính chiếm hữu cùng xem thường Omega của hắn đã ăn sâu vào trong tư tưởng, cho dù lúc đầu hắn có che giấu thân phận giúp cô, e cũng chỉ là một chút hứng thú.


Abraham không mấy quan tâm đến cảm xúc khác lạ của Daria lúc này, hiện tại món nợ bị giáng cấp, cùng hãm hại còn chưa thanh toán được, lại cũng khó có thể thực hiện, ai mà ngờ được, cô ta lại có thể tiếp cận hắn ta.


Ngày đó Elf câu dẫn hắn ta, hắn đã có chút mừng thầm, mặc dù hắn làm to mọi chuyện lên, nhưng suy cho cùng hắn chỉ đang thắc mắc, liệu hắn ta sẽ giết cô bằng cách thức độc đáo nào, lại không nghĩ đến...trường hợp này.


Abraham ánh mắt tăm tối lại, bất chợt đã bóp nát cái ly, rượu trong ly chảy ra, tràn ướt tay áo hắn.


--------------


Hoa Y tay chống nhẹ lên cằm, khuôn mặt đăm chiêu, đang tập trung suy nghĩ gì đó.


Chợt eo bị người từ đằng sau ôm lấy, đồng thời cái muỗng trên tay cô cũng bị lấy đi.


Neil tiếp nhận muỗng, cúi đầu nhẹ nếm nước canh còn lại trong muỗng, sau lại quay qua, đá lông nheo tò mò hỏi cô: "Tôi thấy ổn rồi mà, có lẽ em đã đặt yêu cầu quá cao cho nó rồi đấy".


Hoa Y vẫn là dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, ánh mắt chưa hề rời khỏi nồi soup: "Em cảm thấy dường như vẫn thiêu thiếu cái gì đó".


Neil nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, khẽ nở nụ cười, chuyện là mấy ngày trước cô vợ nhỏ của hắn, dường như đã chán ngán dịch dinh dưỡng được chất đầy tủ lạnh trong nhà, liền muốn trổ tài bếp núc, muốn hắn từ bây giờ sẽ được ăn những món thật ngon.


Nhưng dường như khi nấu lên, cô lại có vẻ không hài lòng bởi thành tựu của mình cho lắm, cho nên liền lâm vào hoàn cảnh như hiện tại.


Neil thở dài, liền trực tiếp ôm cô lên, Hoa Y bị hắn bất ngờ nhấc bổng lên, có phần không phản ứng kịp, hoảng hốt: "Chờ đã, em còn chưa nghĩ ra thiếu mất mùi vị gì mà".


Neil vừa ôm cô bước chân hướng ra phòng khách bên ngoài, nói: "Được rồi, không cần nghĩ nữa, tôi cảm thấy thực thích mùi vị như bây giờ, em ngoan ngoãn ngồi đây đi, tôi đi dọn đồ ăn ra".


Hoa Y chán nản nhìn theo bóng lưng hắn, thế giới này quá là tiên tiến, thậm chí đến đồ ăn cũng tối giản đến kinh khủng, hàng ngày chỉ ăn dịch dinh dưỡng, mặc dù đủ tất cả các chất, nhưng thứ đó lại chả ngon tẹo nào, cô không muốn cho hắn ăn thứ đó.


Vì vậy liền nghĩ đến việc học nấu ăn, nhưng lý thuyết dạy nấu ăn trên mạng thực khác xa ngoài đời, vì sao cô cũng làm như họ, lại không nấu ra được mùi vị nguyên thủy, làm cô thất vọng quá đi, vốn thầm nghĩ hôm nay sẽ cho hắn ăn thật ngon.


Phải biết đây là lần đầu tiên cô đụng đến bếp núc, vốn nghĩ không có việc gì mà cô không làm được, lại khó có thể nghĩ ra, nấu ăn thực sự khiến cô khuất phục.


Hoa Y ngẩng đầu nhìn người đối diện, hắn đã ăn đến bát thứ 4, canh cũng đã không còn gì, mà khuôn mặt hắn...


Neil thấy cô bật nở nụ cười, ánh mắt cũng cong cong kéo lên, lại thấy cô làm hành động chỉ tay lên khóe miệng, hắn liền vươn qua, cúi đầu hôn tại khóe môi cô.


Hoa Y ngẩn ngơ, phì cười nhìn hắn: "Anh còn chưa lau miệng đâu đấy, em làm hành động như vậy là nhắc khéo anh là có hột cơm dính ở miệng anh, chứ không phải bảo anh hôn em, ngốc".


Neil đuôi mắt kéo lên, cũng nở nụ cười nhìn cô: "Tôi biết, vốn định để em giúp tôi, nhưng em lại không làm thế, vậy tôi đành phải tự thân vận động thôi".


Hoa Y cười nhìn hắn: "Em không ngờ anh lại vô sỉ đến vậy đấy, nhớ ngày trước, em còn tưởng anh thuộc dạng thanh tâm quả dục, toàn thân tràn ra hàn băng, người sống chớ đến gần cơ".


Neil vò khăn bằng nước ấm, nhẹ lau miệng cho cô, đôi mắt lại thâm sâu híp lại: "Ấy vậy mà vẫn có người đến trêu chọc tôi, khiến tôi lộ ra bản chất thật mất rồi".


Hoa Y bĩu môi, giọng nói khẳng định: "Nếu em mà không trêu chọc anh, thì với cái cá tính ấy...mà không đúng, cho dù em có trêu chọc anh, anh vẫn y nguyên như cũ, tâm không động, lòng không phiền thật bực chết em, may mà em quả cảm sát phạt dứt khoát, mới thu phục được anh".


Neil nheo mắt nhìn cô, đôi mắt ngày một sâu thẳm, trực tiếp bế lên người, giọng trầm thấp nói: "Vậy tôi muốn xem lại tinh thần quả cảm sát phạt của em ngày đó, thật sự anh dũng thấy chết không sờn...".

Bình Luận (0)
Comment