[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 127

Hoa Y cảm thấy ngứa, liền tỉnh lại, đẩy đầu hắn ra, tay miết nhẹ khóe môi hắn: "Sao anh từ đà điểu chôn đầu lại biến thành cẩu rồi"


Lại nhìn thấy đôi mắt hắn thẫm lại đôi chút, không còn trong veo giống như ban đầu, nhớ trước kia cô cực kì yêu thích đôi mắt hắn, lòng không tự chủ được cũng đã nói ra: "Em nhớ rằng đôi mắt của anh giống như một viên ngọc, vừa trong vắt lại phẳng lặng như mặt hồ, lúc đó em còn nghĩ nếu anh hóa hình sẽ là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, haizz thật đáng tiếc"


Bạch Ly kéo lên khóe miệng, vẫn chuyên tâm hôn cổ cô, dần đi xuống, trả lời cô bằng chất giọng trầm khàn: "Phụ sự kì vọng của em rồi..."


Hoa Y hơi thở bắt đầu gấp gáp, thân nhiệt nóng lên, căn phòng dần tỏa ra mùi hương quyến rũ, mê đắm lòng người.


Lại nghĩ đến một chuyện, cô không kiềm lòng được, đẩy ra đầu hắn, nở nụ cười: "Em thật không ngờ, để em có thể nhận ra anh, anh lại đặt tên cho rắn nhỏ là Bạch Ly đấy, cũng may Tiểu Bạch Ly khá giống anh ngày xưa cho nên em liền nhận ra"


Bạch Ly nở nụ cười, cúi đầu xuống, hô hấp nặng nề, hôn từng tấc, từng tấc da thịt cô, hưởng trọn vẹn mùi hương mê đắm, câu dẫn hắn.


Hơi thở phả nhẹ trên làn da cô, giọng nói trầm khàn nhuốm lên âm thanh của sắc dục: "Tôi không đặt tên cho nó, là Neil đặt"


Bạch Ly nhẹ nhàng trút xuống quần áo vướng víu của hai người, phủ thêm chăn.


Hoa Y khẽ nở nụ cười, cô cười hắn làm mà không dám nhận.


Bạch Ly cúi xuống hoàn hảo tạo một dấu hôn hằn sâu trên xương quai xanh cô, kéo lên khóe miệng, có chút hài lòng vì kiệt tác của mình.


Theo sau là một đường đi xuống, vừa hôn vừa liếm.


Hoa Y hơi thở đứt đoạn, hắn cứ ôn nhu, chậm rãi trêu chọc cô như thế khiến cô sắp phát điên rồi.


Gần như không thể chịu được nữa, cô nâng người dậy, đẩy ra đầu hắn, chuẩn xác một nụ hôn mạnh mẽ cùng lưỡi hắn dây dưa, cắn mút, trêu chọc, đảo quanh khoang miệng, lúc rút lui còn không quên liếm nhẹ môi hắn.


Ngẩng đầu khiêu khích nhìn hắn: "Anh còn định trêu chọc em nữa là em sẽ đảo thủ thành công đấy".


Bạch Ly nở nụ cười, yêu chiều hôn lên khóe miệng cô: "Là tôi sợ em đau, nhưng có lẽ là không cần thiết...", nói xong liền động eo.


"A!...ha...ha...", Hoa Y bất ngờ thở gấp, sau dần thích nghi với chuyển động của người bên trên, nhẹ đưa tay vòng qua cổ hắn, run rẩy tận hưởng sự cộng hưởng từ sâu trong linh hồn.


---------------


"....."


"..................!"


"Bạch...Ly, em mệt...", Hoa Y sau rất nhiều thời gian nín nhịn, cùng đắn đo, rốt cuộc vẫn phải nói thành tiếng.


Bạch Ly thấy cô ánh mắt đáng thương nhìn hắn, toàn thân giống như bị hấp qua, nóng đến cháy bỏng, khuôn mặt lại đặc biệt kiều mị, má đỏ hây hây, đôi môi ướt át, trên trán đã lấm tấm một chút mồ hôi, vài sợi tóc mai còn vương trên khuôn mặt cô.


Nở nụ cười trầm thấp, cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô: "Đợi tôi một lát...sẽ nhanh thôi...".


Hoa Y bĩu môi, khuôn mặt có chút uất ức đi lên, rõ ràng là cô đã cắm cờ trắng đầu hàng, nhưng căn bản là địch không chịu buông tha cô, vậy thì đừng trách cô đây sử dụng phương pháp lưỡng bại câu thương!


Hoa Y câu lên cổ hắn, một đường chuẩn xác ngắm tại yết hầu, khẽ hôn lên nó, mút vào, lưỡi trêu đùa, đảo quanh, nhận lại là một tiếng thở mạnh trầm thấp, chuyển động cũng đã ngừng lại...


Hai tiếng thở gấp đồng thời vang vọng trong không gian...


Bạch Ly nâng lên người cô, để cô ngồi trên người hắn, nơi tư mật lại càng sát sao dán chặt nhau hơn, khẽ nở nụ cười hôn lên gáy cô: "Thật nghịch ngợm".


Hoa Y chẳng còn hơi sức đâu mà đôi co với hắn, ổn định hơi thở liền dựa vào vai hắn, ngủ rồi.


Bạch Ly khép lại đôi mắt, cong người, chôn đầu tại hõm cổ cô, ôm người thật chặt, nhưng cho dù hắn có ôm cô thật chặt, cho dù bây giờ hai người bọn họ có chân thật như vậy, hắn vẫn sợ, hắn vẫn sợ mất đi cô...cảm giác ngày đó...hắn mãi cũng không muốn nhớ lại, cũng không muốn nó xảy đến.


Mở ra đôi mắt, bên trong nào có trong suốt như lưu ly, nào còn sự ung dung bình thản, chỉ còn đọng lại u tối cùng chết chóc.


Hắn nhẹ híp lại đôi mắt, nỗi sợ?, khẽ nở nụ cười, vậy thì phải truy tìm từ nguyên nhân của nó, từ từ bóp chết nó, từng chút từng chút một, đến khi nỗi sợ...hoàn toàn biến mất...

Bình Luận (0)
Comment