[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 145

Hoa Y mở đôi mắt, tinh thần vô cùng sảng khoái, đúng là ông trời giúp cô.


Ngày đó bất ngờ cô lại phát hiện ra xác sống cấp 7 đang lởn vởn gần đấy, có lẽ là nó cũng phát hiện ra cô, cô liền nhanh chóng dụ nó ra bãi đất trống, đánh một trận sinh tử.


Tên này cũng thực khó nhằn, căn bản là cô với nó đồng cấp, thành ra đánh một trần liền đánh 4 ngày 3 đêm mới phân thắng bại.


Và dĩ nhiên người chiến thắng là cô, cũng đồng nghĩa, viên tinh hạch của hắn, đã bị cô hấp thụ.


Thêm một tin vui mừng cô đã là xác sống cấp 8, mặc dù không biết được cấp độ mãn cấp của xác sống là bao nhiêu, nhưng chuyển biến này khiến cô khá vui mừng.


Bởi vì xác sống cấp 8 đã trở về thân hình và diện mạo ban đầu, ngoại trừ việc chưa nói được cùng với làn da hơi trắng nhợt, thì căn bản cô khá giống một con người bình thường.


Cuối cùng khổ lao của cô cũng đã được đền đáp, Hoa Y vui mừng khôn siết, hí hửng quay trở lại căn nhà.


Nhưng tìm quanh cũng không thấy thân ảnh hắn đâu, lực chú ý của cô lại tập trung ở dưới sàn...có vài vết máu...đã khô?


Rốt cuộc là hắn đã gặp chuyện gì, Hoa Y có chút sốt sắng, nhưng khi suy nghĩ lại cô liền bác bỏ khả năng hắn gặp chuyện, bởi vì năng lực của hắn cô rất rõ ràng, trừ bỏ cô, và xác sống cô vừa giết lúc trước, thì không gì có thể đả thương được hắn.


Nếu cô đoán không nhầm, dị năng hệ băng của hắn cũng tầm cấp 7, tinh thần thì không rõ lắm, hắn ít khi dùng đến.


Nhưng chỉ cần hắn mang trong mình song hệ dị năng, ai cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.


Làm xong công tác tư tưởng, Hoa Y khá yên lòng, leo lên giường của hắn, đắp chăn, khép lại mắt, nghỉ ngơi đôi chút.


----------------


Cánh cửa bị đẩy ra, Úc Duy bước chân nặng nề, bước đến chân giường liền trượt xuống...


Đôi tay hắn không ngừng run rẩy, nặng nề ôm đầu, đến đèn cũng không thèm bật lên, cứ thế đắm mình trong bóng tối.


Chợt! Một đôi tay từ đằng sau choàng qua cổ hắn, Úc Duy sửng sốt, vận dụng dị năng, lại nghe thấy âm thanh trong đầu.


"Là em".


Hắn vùng lên, đứng dậy, cả căn phòng được chiếu sáng, mà trên giường, có một cô gái đang ngồi, đôi mắt vô cùng thân thuộc nhìn hắn.


Hoa Y thấy hắn ngơ ngác, cô liền nở nụ cười, truyền âm qua sóng não, đây là thủ thuật cô mới học được khi lên cấp 8.


"Sao? Em mới đi vài ngày đã quên mất rồi?".


Thấy hắn đôi mắt sâu thẳm lại, khóa chặt cô, Hoa Y cảm nhận thấy quanh cô bắt đầu hình thành lớp băng mỏng, não cũng bị công kích, trở nên choáng váng.


Hoa Y tức giận, ngăn lại dị năng của hắn, khiến hắn đau đớn, cắn chặt môi.


Cô đứng lên, nhẹ bước về phía hắn, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.


"Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của em, nếu anh còn dám nhốt em lại, em sẽ thực sự bỏ đi đấy".


Hắn lông mày nhíu chặt, không biết là do đau đớn, hay do những lời cô nói, hắn từ từ mở miệng, giọng nói có chút khàn, giống như đã rất lâu rồi chưa nói chuyện: "Đừng...".


Hoa Y nở nụ cười, thế này mới ngoan, cứ suốt ngày đòi nhốt cô lại, thật sự không yêu thích nổi mà.


Lực chú ý của cô lại rơi vào chân hắn...rõ ràng tên này có bệnh sạch sẽ, nhưng mà nhìn xem, tất của hắn từ màu trắng, đã chuyển thành màu của bùn đất rồi.


Quan sát thật kĩ Hoa Y mới thấy bộ dạng hắn có chút khác lạ, hơi chút nhếch nhác, khác hẳn với phong thái thường ngày của hắn.


Chẳng lẽ đây là...do đi tìm cô? Nếu là vì lý do này thì cũng thực quá đáng yêu rồi!


Hoa Y bất giác ánh nhìn trở nên nhu thuận hơn hẳn, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nắm lấy đôi tay hắn.


Thấy hắn run lên nhè nhẹ, cô mới chú ý đến, dường như trong lòng bàn tay còn đọng lại một chút máu khô?


Hoa Y ngạc nhiên! Sau liền thở dài, cô mới đi có vài ngày hắn đã tự hành hạ mình thành cái dạng này, thật sự là đáng giận mà, nhưng biết sao được vô tình lại khiến cô đau lòng.


Cô nắm lấy tay hắn, dắt hắn về phía giường, ngẩng đầu lên, giao tiếp với hắn "Đợi em".


Nói xong liền bước ra cửa, bất chợt có tiếng bước chân lao nhanh đến, cánh tay liền bị người nắm chặt lấy, siết chặt, Hoa Y ngẩng đầu, liền thấy hắn, đôi mắt hắn tràn ngập sắc thái u ám, cùng xâm lược.


"Không được đi".


Nhìn đến ánh mắt quyết liệt của hắn, cô đành thở dài, nắm tay dắt hắn vào trong, đặt hắn ngồi vào vị trí lúc đầu.


"Được rồi em không đi".


Một lúc sau liền có tiếng mở cửa, một xác sống cao trên 2m bước vào, điều đặc biệt là nó đang cầm bông băng, thuốc sát khuẩn và một chai nước khoáng.


Hoa Y gật đầu bảo nó đặt xuống đất, ném cho nó một viên tinh hạch rồi bảo nó xuống dưới nhà làm nốt vài việc.


Úc Duy vẫn cứ trầm tĩnh ngồi, hắn không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô sai xử xác sống, có lẽ hắn đã biết từ lâu rồi.


Suốt quá trình bôi thuốc, cùng băng lại vết thương, ánh mắt hắn đều chưa rời khỏi khuôn mặt cô.


Hoa Y để mặc kệ cho hắn nhìn dù sao trước kia khi cô rõ xấu hắn còn nhìn chằm chằm được nữa là bây giờ.


"Vì sao lại quay về?", cuối cùng hắn cũng mở lời hỏi ra điều luôn muốn hỏi trong lòng.


Hoa Y nâng lên đôi mắt nhìn hắn, thật lâu sau liền cụp xuống, tập trung băng lại vết thương cho hắn.


"Tại sao lại không về? Em vốn đến đây để tìm anh, anh rõ ràng biết còn muốn hỏi".


Úc Duy tầm mắt vẫn không hề di chuyển, luôn quan sát khuôn mặt cô, nhàn nhạt nói: "Ừ..."


Hoa Y sai đám xác sống đi đun nước, canh khoảng thời gian cũng vừa đúng lúc rồi, cô gọi bọn nó mang nước lên, hiện tại cần thiết phải làm công cuộc tẩy trần cho hắn, thật không ngờ một tên có bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối lại có ngày nhếch nhác như này.


Hoa Y chạm vào cúc áo hắn, tính cởi ra, lại bị hắn gạt ra, đứng phắt dậy.


Hoa Y không ngờ hắn phản ứng dữ dội thế, cũng có chút xấu hổ, đành phải giải thích: "Anh cần phải đi tắm...em chỉ định giúp anh thôi".


Úc Duy siết chặt lại nắm tay, giọng nói trầm khàn vang lên, pha thêm một chút cảm xúc đặc biệt, mà cô không thể đoán được: "Ừ tôi biết".


Nói xong hắn cũng liền bước vào phòng tắm, để lại Hoa Y thơ thẩn ngoài này.


Hiện cô đang bổ não đôi chút, rằng có phải cô hơi đường đột quá không, tại cái tay nhanh hơn não của mình.


Vì trước kia cô và hắn vốn là đồng sàng cộng chẩm thành ra cũng không có gì ngại ngùng, nên tay quen cứ thế lột quần áo hắn.


Lại quên mất hắn bây giờ không có kí ức, chắc là lúc nãy đã dọa sợ hắn rồi.


Khẽ gãi gãi đầu, cô thầm nghĩ có lẽ từ giờ phải bớt táy máy động tay động chân một chút vậy, tránh dọa hắn sợ chạy mất. 

Bình Luận (0)
Comment