[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 153

Về đến không gian trống vắng quen thuộc, 6996 không thấy đâu???


Không ai công bố nhiệm vụ, một cách cưỡng chế đột ngột cô đã bị đưa đến thế giới tiếp theo.


"Thái hậu người làm vậy cũng không nghĩ đến ý kiến của bệ hạ sao?" giọng nói chất vấn vang lên.


Hoa Y chớp mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hiện tại cô đang trên đại điện, mà người bên dưới tuổi đã xế chiều râu tóc bạc phơ hiện đang dùng ánh mắt xuyên thấu qua màn trướng nhìn đến thân ảnh cô.


"Thái hậu!!!" ông ta nhắc lại, giọng nói đã có chút sốt sắng mất kiên nhẫn.


Hoa Y cụp mắt, thái hậu??? thế giới này khả năng có chút đặc biệt đây.


"Cứ làm như thế đi, bãi triều!"


Trong tiếng kêu gào của một vài đại thần, làn váy phượng điểu của Thái hậu cũng đã khuất xa.


Về đến cung của Thái hậu, Hoa Y lẳng lặng cho người lui xuống, tiếp thu cốt truyện.


Thế giới này cũng thật sự vô cùng cẩu huyết, phải kể đến từ lúc Tiên hoàng còn tại vị, hoàng thượng Lưu Hán Đế cùng Tịch Thụy tướng quân vốn là anh em xương máu, từng vào sinh ra tử trên chiến trường, một nửa giang sơn này được chính tay Tịch Thụy giành lấy cướp về.


Thời chiến qua đi hoà bình phước lành đến với đất nước nhưng không ai có thể ngờ rằng một vị vua anh minh thiện chiến, uy dũng trên chiến trường ấy lại trở nên suy sụp tiều tụy vì một mối lương duyên, cô của nguyên chủ, hoàng hậu Lưu quốc Tịch Ly.


Sự ra đi của hoàng hậu đã khiến cho hoàng đế vô cùng đau xót, không lâu sau hắn liền mắc tâm bệnh.
Cho đến cuối đời hắn nghĩ rằng đã nợ nàng quá nhiều, cũng nợ gia tộc của nàng, cho nên ngày đó mới có việc hoang đường nhất Lưu quốc xảy ra, nguyên chủ - nữ nhi duy nhất của Tịch Thụy được lập làm hoàng hậu.


Khi ấy hoàng hậu Lưu quốc chỉ vỏn vẹn 13 tuổi...
Năm cô 18 tuổi, hoàng đế băng hà, không bao lâu sau phụ thân cô cũng đột ngột từ trần.


Hoàng hậu vẫn còn đó cùng Tịch gia sừng sững thế lực.


Hoàng hậu 18 tuổi nhiếp chính, bị văn võ bá quan lập sớ ngăn cản, cầu lập ngô hoàng.


Cuối cùng Tịch gia đành phải đưa vị hoàng tử ốm yếu quanh năm bệnh tật quấn thân mới 13 tuổi Lưu Vũ lên làm hoàng đế chống chế quần thần thực chất quyền lực vẫn luôn bị thái hậu cùng Tịch gia nắm trong tay.


Giang sơn này ngoài mặt mang họ Lưu nhưng tự lòng người ai cũng đều hiểu Tịch gia mới là gia tộc nắm quyền sinh quyền sát.


Nguyên chủ Tịch Hoa Y, thái hậu Lưu quốc, quyền lực to lớn một tay che trời, cuối cùng kết cục chết vô cùng thảm, bị Lưu Vũ cùng quốc sư Vân Phượng chém đầu, bêu rếu thị chúng, lập lại trật tự Lưu Quốc.


Tiếp thu xong cốt truyện Hoa Y liền thở dài ngao ngán, tiếc nuối thay cho nguyên chủ, chỉ một bước đi sai liền kéo cả cô lẫn gia tộc chôn vùi, lụi bại.


Nam chủ của thế giới này là Lưu Vũ Đế, còn nữ chủ thực chất là ảnh vệ đi theo hắn từ bé đến lớn số 7, nàng ta không có tên nên được gọi theo con số, khi phát hiện ra tình cảm của mình đối với nàng Lưu Vũ Đế mới đặt tên cho nàng, gọi là Lưu Diệp.


Day day thái dương có chút mệt mỏi, nhiệm vụ phụ tuyến vừa được công bố, là một cái nhiệm vụ vô cùng rắc rối, hoàn thành tâm nguyện của Tịch Hoa Y: Trở thành nữ đế, giữ vững vinh quang gia tộc!
Thậm chí cho dù 6996 không online mà nhiệm vụ phụ tuyến vẫn được thêm vào.


Hoa Y còn chưa kịp than thở đủ, tỳ nữ chủ quản bên người cô đã đi vào thông báo.


"Thái hậu, quốc sư đại nhân ở bên ngoài cầu kiến người".


Hoa Y thầm lục lọi cốt truyện một lượt truy ra được thân phận của người mang danh Quốc sư kia.


Quốc sư Vân Phượng, cao nhân trên núi Thiên Sơn, được Lưu Vũ Đế mời xuống núi trấn an quốc bảo, ổn định lòng người, hắn giống như một nhân vật tượng trưng cho đức tin, sự tín ngưỡng của dân chúng.


Nhưng thông qua cốt truyện Hoa Y biết, người này tâm tư thâm trầm, rất giỏi tính kế và đặc biệt là hắn có khả năng thấu hiểu lòng người.


Cô thu lại dòng suy nghĩ, sai tỳ nữ mời hắn vào.


Trái với suy đoán của Hoa Y về một lão đạo râu trắng cầm phắt trần đôi mắt lõi đời tinh tường như nhìn thấu thế gian, vị Quốc sư này lại vô cùng trẻ, nhìn qua hắn chỉ tầm 25 tuổi, dáng người cao lớn hữu lực, áo bào trắng cùng đường viền chỉ bạc tôn lên vóc dáng ẩn hiện mê hoặc của nam nhân tập võ, đối lập là mái tóc đen dài được búi hờ hững bằng một cây trâm ngọc, diện mạo của hắn toát lên sự tươi mới, tinh xảo, duy mỹ giống như một viên ngọc trong suốt lại vô hại...


Vô hại ư...nếu như nói vẻ ngoài của hắn sạch sẽ tươi mát như vậy thì đôi mắt của hắn lại vô cùng bất đồng.


Chúng sâu thẳm như màn đêm đen đặc, mờ ảo mông lung, cho người đối diện cảm giác miên man giống như đang đi lạc trong ảo mộng mãi không thể thoát ra.


Hoa Y rời mắt nhìn về phía chén trà đối diện, tâm tình của cô hiện đang vô cùng phức tạp.


Vân Phượng nhẹ cúi đầu hành lễ với cô.


Hoa Y nhếch mép, thật kiêu ngạo, mặc dù cô còn trẻ nhưng thân phận hiện tại của cô vẫn là Thái hậu, vậy mà hắn chỉ cúi đầu hành lễ, chứ không phải là quỳ xuống hành lễ...


"Quốc sư...ai gia biết ngươi quyền cao chức trọng, nhưng mà cái lễ này của ngươi...cũng quá đại khái rồi đấy" Hoa Y nâng ánh mắt liếc nhìn người dưới đài.


Hắn lại đạm nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: "Thái hậu, quy củ của cung đình này không áp dụng với ta, đây là điều luật chính Hoàng đế đã ban hành".


Hoa Y nhếch mép, cũng lười so đo tiểu nhân với hắn, liền hỏi đến mục đích chính: "Quốc sư bãi giá đến cung của ai gia là có gì chỉ giáo?"


Vân Phượng coi như không biết ẩn ý trong câu nói của cô: "Thái hậu, từ xưa đến nay vốn không có điều lệ Thái hậu buông rèm chấp chính"


"A hoá ra là ngươi cũng muốn cản ai gia, vậy ngươi nói xem Vũ nhi bệnh tật quấn thân, sức khoẻ của nó ngày một trở nặng, ai gia cũng là vì muốn tốt cho nó, bây giờ các ngươi lại đến trách ai gia?" Hoa Y miệng lưỡi sắc bén có chút sinh khí chất vấn hắn.


Người trước mặt vẫn nở nụ cười đạm nhiên như không: "Về bệnh tình của Hoàng thượng ta có biện pháp, còn về Thái hậu...nếu để dân chúng biết được ý định của người e là sẽ gây nên sự tranh cãi cho dù điều đó xuất phát từ thiện tâm của người...ta cũng chỉ nói đến đây, ngoài ra Kiệt đại nhân cũng đã quỳ trên thiên điện 1 canh giờ, ta nghĩ rằng với hoàn cảnh hiện tại người nên thu phục nhân tâm, công sức và thời gian gộp lại mới đạt được ước vọng, chớ nên vội vã..."


Hoa Y ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi đôi mắt hắn, toàn bộ nội dung hắn nói ra nàng đều đã phân tích xong, đúng thật sự là một con hồ ly, vô cùng cáo già, hắn cho ngươi một bạt tai sau đó lại cho ngươi viên kẹo cuối cùng lại tự mình chỉ dạy cho ngươi.


Cô đã hiểu tại sao nguyên chủ và cả gia tộc của cô ấy đều bại dưới tay hắn, cơ bản là hắn quá giảo hoạt cũng quá hiểu thuật đùa giỡn nhân tâm.


Thu lại cảm xúc, cô nở nụ cười hướng về phía hắn: "Được, cứ theo ý ngươi đi, Kiệt đại nhân cũng bảo hắn đứng lên đi, già rồi không ngại đầu gối đau nhức hay sao"


Vân Phượng trước sau vẫn duy trì nụ cười, từ lúc xuất hiện đến giờ cô chưa hề thấy biểu hiện dư thừa nào trên khuôn mặt hắn.


Hắn cúi đầu hành lễ, cáo lui.


"Ngày mai qua đây, ai gia là muốn cùng ngươi thảo luận cái vấn đề...gì mà...thu phục nhân tâm" nói xong Hoa Y cũng không đợi hắn trả lời nhấc lên làn váy bước về phía tẩm điện.

Bình Luận (0)
Comment