[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 162

Lưu Vũ Đế ngồi trên long ỷ, toàn đại điện ngập tràn hỗn loạn, việc Miêu cương trở mặt dẫn binh đánh vào biên cương Lưu quốc khiến cho lòng người bắt đầu chao đảo.


Đặc biệt là việc chỉ sau 3 ngày biên cương được Nguyên soái Tịch Mộc con trai cả của Tịch gia dòng chính đã bị chiếm đóng, Tịch Mộc sống chết không rõ.


Biến cố đến quá nhanh, mặc dù vẫn luôn biết Miêu cương là một đất nước dị tộc, thường sử dụng những binh pháp quỷ dị khác người song là không thể ngờ biên cương lại thất thủ nhanh đến vậy.


Toàn đại điện rơi vào khủng hoảng các lão thần trở nên hoang mang lộn xộn giống như rắn mất đầu, một vài người Tịch gia không nuốt trôi nổi cơn tức này cũng xin thánh chỉ xuất binh dẹp Miêu cương.


Bệ hạ chuẩn tấu, chỉ cần là Tịch gia lên tiếng, bệ hạ đều chuẩn tấu giống như là vô cùng thiên vị người Tịch gia, gia tộc của Mẫu hậu hắn.


---------------------


Miết chặt chén trà trong tay đồng thời gọi tên số 7.
Một bóng đen vụt qua, chuẩn mực quỳ trước ghế của nam nhân: "Chủ nhân".


" Tình hình nàng ta thế nào rồi " nam nhân cất tiếng hỏi.


Lưu Diệp nháy mắt sắc mặt tối đi, đầu cúi thấp xuống: "Xin chủ nhân trách phạt, số 7 không thể đột nhập được vào trong..."


Lưu Vũ Đế ánh mắt trầm xuống, chiếc ly trong tay theo một vòng cung bị ném xuống đất tan thành mảnh nhỏ.


" Là người bên Quốc sư? " Hắn hỏi.


Lưu Diệp khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn đến đôi tay của hắn để trên đùi sớm đã nắm chặt thành quyền, siết đến nỗi màu sắc trên bàn tay từ trắng bệch nay lại có chút tím tái.


Nàng dứt khoát ngẩng đầu, lần đầu tiên đề nghị với hắn: "Đêm nay hãy để số 7 ám sát hắn".


Lưu Vũ Đế trầm ngâm nhìn nàng, sau nắm tay dần thả lỏng ra, hắn không nói gì cả, không đồng ý cũng không từ chối, hắn là không dám chắc liệu số 7 có giết được người đó không, cũng đồng thời luyến tiếc một đồng minh mạnh mẽ, chỉ đáng tiếc giờ người đó có lẽ đã không còn đứng về phía hắn nữa rồi.


Đúng vậy không còn là người của hắn thì chỉ có thể bị tiêu diệt...!!!


-------------------


Lưu Vũ Đế ngồi trên long ỷ, hắn là nghĩ Tịch Mộc giờ này hẳn đang ở trên chiến trường, à không...có lẽ là sinh tử không rõ mới đúng, bất giác kéo lên khoé miệng tự lúc nào, phía dưới đám đại thần thảo luận cũng không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.


Thu lại nụ cười trong lơ đãng, ánh mắt phiêu du nhìn về phía Từ Ngô cung, mặc dù hắn nắm chắc được phần thắng nhưng mà...số 7 từ ngày đó chưa hề quay lại, mà trong thế cục này kẻ duy nhất hắn lo sợ chính là người nam nhân vẫn luôn canh giữ tại Từ Ngô cung kia...


Tiếng quan nội thị vang lên: "Cấp báo!!!!"


Trên khuôn mặt lo âu của Lưu Vũ Đế liền nở nụ cười chiến thắng, cái mà hắn đợi...cuối cùng đã đến!!!


Vân Phượng sau khi đút canh cho nàng xong liền nhẹ nhàng bế nàng bước về phía đình sen, hắn ngồi trên chiếc ghế dựa mà nàng thích nhất, ôm nàng trong lòng, đồng thời cũng không quên sai tỳ nữ mang đến một chiếc chăn mỏng tránh để nàng cảm lạnh.


Ôm người trong lòng mắt khép lại, bình tâm thưởng thức hương sen mát dịu.


Bệnh tình của nàng đã không còn đáng lo ngại, hắn ngoài việc mấy ngày nay chữa trị cho nàng cũng đồng thời suy tính cho tương lai của nàng và hắn.


Sở dĩ nàng vẫn chưa tỉnh là do cần một chất xúc tác, hoặc cũng do chính nàng cảm thấy chưa muốn tỉnh lại.


Còn về đám sâu bọ dám hạ độc nàng...một kẻ hắn cũng không tính thiếu!!!


Vân Phượng nhẹ đung đưa chiếc ghế, cảm giác thật sự thoải mái, thanh thản bình tâm đến lạ thường, hương sen dìu dịu lan toả khắp đình, lá sen xanh mướt trôi nổi trên làn nước trong veo, cảnh đẹp như người...


Mà giai nhân trong lòng chỉ dịu ngoan dựa vào ngực hắn, hơi thở vững vàng đều đặn giống như đang say ngủ.


Vân Phượng khép mắt, tay ôm chặt nàng gần như đặt nàng gần nhất với vị trí trái tim, có nàng ở trong lòng khiến hắn giống như được lấp đầy, những cảm xúc tiêu cực gần như đều tan biến, lý do vì sao hắn sống, vì sao hắn được tạo ra, cũng giống như tình cảm khiếm khuyết của hắn.


Rốt cuộc hắn đã hiểu bởi vì lúc đó hắn chưa gặp nàng là lúc đó hắn chưa tìm thấy nàng cho nên hắn chỉ có thể sống như cái xác, lại giống như đồ vật để người phó mặc, nhưng bây giờ hắn không phải, hắn thích cảm giác này, cảm giác vẹn đầy, càng là hoàn thiện, đây mới chân chính là hắn!


Cúi đầu nhìn dung nhan giống như con mèo nhỏ say ngủ của nàng, bất giác nở nụ cười cưng chiều, hắn là đang nghĩ đến khi nàng tỉnh thấy được món quà của hắn liệu nàng có nguyện ý ở bên hắn không đây?

Bình Luận (0)
Comment