[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 49

Tô Duệ trong vòng chiến, cảm nhận thấy yêu lực phát ra từ phía tây, lại vô thức liếc đến Hoa Y, không thấy nàng cùng Diệp Thu, trong lòng mạc danh lại có chút gì đó bất an, giao lại chiến tuyến cho phó tướng, một mình đi về phía tây.


Tô Duệ càng gần đến, càng cảm nhận rõ ràng khí tức của nàng, lúc đầu là mạnh mẽ, sau lại dần trở nên yếu đuối, cuối lại có chút thoi thóp, trong lòng mạc danh nóng như lửa đốt, bất giác cũng đã hóa hình, dịch chuyển đi đến.


Xông vào trong, ngẩng lên trời hắc bạch giao đấu, một bên linh lực thanh khiết mạnh mẽ, một bên là ma lực âm lãnh, triền nhau giao đấu, dù có cách cả trăm thước so với mặt đất, kiếm khí vung ra vẫn phá tan những nơi mà nó quét qua, vô số tòa tháp sụp đổ, mặt đất nứt ra vô vàn khe nứt, có sâu có nông, đủ để thấy trận chiến vô cùng tàn khốc, cũng không còn là trận chiến của người thường có thể nhúng tay vào.


Lại cảm nhận khí tức của nàng, sải dài bước chân, bước vào trong rừng cây.


Hắn tại đây nhìn thấy tràng cảnh mà sau này luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, và luôn theo hắn đến suốt cuộc đời này, cũng là vết đâm sâu sắc vào trái tim hắn.


---------------------


Diệp Thu liếc nhìn nữ nhân yếu ớt trượt xuống, khóe miệng kéo lên, đôi tay trở nên run rẩy, nàng đây là run rẩy vì phấn khích, nàng đây là run rẩy, nàng ta cuối cùng vẫn là chết trong tay nàng.


Một kiếm xuyên tim, yêu đan vụn vỡ...


Tô Duệ nhanh chóng bước đến, chưởng phong đánh ra, đẩy Diệp Thu văng ra mấy mét, thân mình nàng ta đập vào gốc cây, nhổ ra búng máu.


Đôi tay lại run rẩy không kiềm chế được, ôm chặt người trong lòng, nước mắt điên cuồng tuôn trào, kí ức cũng từ đó mạnh mẽ đánh vào trong đầu hắn, hắn nhớ, nhớ nụ cười rực rỡ của nàng, nhớ khuôn mặt dính đầy nhọ nồi nhưng đôi mắt lại phát sáng đến khiến lòng hắn rạo rực.


Lại nhớ những lời nàng nói vào đêm hôm đó trước khi bỏ đi.


"A Duệ, ta và chàng là có duyên nhưng không có phận, nếu biết trước ta sẽ yêu chàng đến vậy, thì ngày đó ta sẽ không nhận chàng làm đồ đệ, vì tầng quan hệ mang danh sư đồ, ta yêu chàng cũng không thể nói ra, chàng có yêu ta cũng không thể bất chấp tất cả ánh mắt của người đời, một kiếp này chúng ta đã định là không được ở bên nhau, A Duệ chỉ là quãng thời gian này, ta thật sự rất vui, mặc dù chàng là mất trí nhớ, nhưng chàng vẫn là A Duệ, vẫn là A Duệ hành hiệp trượng nghĩa, vẫn là A Duệ chính trực ngay thẳng, ta yêu chàng, yêu chàng từ rất lâu rất lâu rồi..."


Nàng dừng lại trong tiếng nức nở rất nhỏ, tiếng nức nở xen lẫn tê tâm liệt phế, xen lẫn sự bất hạnh, lại xen lẫn không cam.


Cuối cùng vẫn chính là nàng phong ấn lại kí ức của hắn, để lại khoảng thời gian ấm áp duy nhất để nàng có thể gặm nhấm có thể hồi tưởng, trả lại cho hắn một thân phận hoàn hảo Tô Duệ Hắc hồ, Yêu vương hồ tộc.


Tô Duệ nghẹn ngào, chỉ biết siết, siết đến thật chặt người trong lòng, giọng hắn trở nên run rẩy: "Tiểu Y, nếu nàng không phong ấn ta, ta dù có bị người đời phỉ nhổ, cho dù có không báo được thù, cho dù chỉ cùng nàng ngày qua ngày sống tại ngôi làng nhỏ, cũng thực hạnh phúc"


Hắn liên tục truyền yêu lực vào, ý định muốn hàn gắn lại yêu đan của nàng, không ngừng chuyển yêu lực, nhưng người trong lòng chưa từng mở mắt ra nhìn hắn.


Diệp Thu khóe môi dính máu, nhìn hắn,  nở nụ cười trào phúng: "Haha chàng yêu nàng ta đến vậy ư? Nguyện vứt bỏ vì nàng ta sao? Nhưng nàng ta là không cần đấy, nàng ta không cần chàng, nàng ta vì cái danh sư đồ, cũng mãi mãi không chấp nhận chàng, chàng lại lấy cái gì mà yêu cầu một đôi một đời mãi mãi".


Tô Duệ ánh mắt chưa hề rời khỏi bóng hình người trong lòng, một chưởng lại mạnh mẽ quét đến, giọng nói run rẩy theo cung độ giận dữ, phẫn nộ: "Rốt cuộc là vì sao ngươi làm như vậy? Vì sao? Ta đã tin tưởng ngươi".


Diệp Thu không tránh, hứng trọn chưởng phong đánh tới, miệng lại hộc ra một búng máu, thân mình run lên đứng không vững, quỳ sụp xuống, đôi mắt lệ sớm ướt nhoà,.


"Vì sao ư, chàng hỏi ta vì sao? Vì ta yêu chàng, chàng không nhận ra sao".


Thấy hắn mặt vẫn không ngẩng lên, ánh mắt chưa từng rời đi khỏi người trong lòng, nàng lại cắn răng, uất hận cùng tất cả suy nghĩ đều nói ra hết.


" Năm 100 tuổi, nàng ta đem chàng rời khỏi ta, để ta ở lại cùng cô đơn và ánh mắt ghẻ lạnh của tộc nhân, 500 năm sau ta nghe nói chàng bị trọng thương, điên cuồng đi tìm chàng, lại thấy nàng ta lừa dối chàng, nàng ta gạt chàng, ta muốn chàng nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, thật đáng tiếc, chàng lại không tin ta, sau khi chàng lấy lại trí nhớ, ta là người bên chàng, cùng chàng trả thù, lấy lại thực quyền, đi lên vương vị, ta là cùng chàng đồng cam cộng khổ, chẳng lẽ so với nàng ta, ta thực sự không có nghĩa lý gì đối với chàng hay sao?".


Tô Duệ vẫn không phản ứng, chỉ điên cuồng truyền yêu lực vào nữ nhân trong lòng, yêu lực Hắc hồ mạnh mẽ, phản phệ lại hắn, từng vết cắt lại xuất hiện, huyết đỏ chảy ra.


Diệp Thu nhìn đến đỏ mắt, nở ra nụ cười điên dại, chống lại thân mình đứng lên, từ trên cao nhìn xuống: "Không sao, rồi sẽ có một ngày chàng phải cảm ơn ta, ta đây là đã dẹp đường cho chàng, diệt trừ mối nguy hại cho tương lai của chúng ta, thật sự mệnh nàng ta cũng thực cứng, lần thứ nhất ta giết nàng ta không thành, thật may mắn nàng ta lại trọng thương, cũng là đến lúc mệnh nàng ta đã tận".


Tô Duệ ánh mắt lúc này mới sực tỉnh, nhìn về phía nữ nhân điên dại trước mặt: "Ngươi là...Tiểu Liên, là ngươi phải không, là ngươi đã nói dối cầm chân ta, hại ta suýt chút nữa mất nàng, là ngươi".


Diệp Thu nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.


"Đúng là suýt, nhưng lần này nàng ta không may mắn rơi vào tay ta, ngươi nói xem, thực sự ông trời muốn mệnh nàng ta", nói xong lại ngửa đầu, điên dại cười, nước mắt cũng chưa từng dừng lại.


Tô Duệ ánh mắt đỏ quạnh, sát khí luân chuyển quanh tay, muốn giết chết nàng, nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống, khuôn mặt lạnh nhạt, dường như không còn gì có thể đả kích hắn.


Từ trên trời, ánh sáng trắng như tia chớt xuyên xuống, mạnh mẽ cắt đôi tiếng cười của nữ nhân.


Thân hình nữ nhân trượt xuống, đôi mắt mở to trợn lên, đầu lìa khỏi cổ.


Tô Duệ kinh ngạc nhìn nàng đầu thân một nơi, lại quay đi, hắn không muốn nhìn, dù sao nàng cũng từng là bằng hữu của hắn, vẫn đi đến bước đường này, hắn cũng không biết nhìn nàng ra sao nữa.


Cảm nhận thấy hàn băng đánh úp tới, Tô Duệ ôm người nhanh nhẹn tránh thoát, lại không biết từ phía sau, băng tuyết cố định chân hắn, đã lan đến hông, khiến hắn không thể di chuyển được.


Bạch y nam nhân bước đến, đôi mắt hắn nhẹ nhàng lại trong suốt, nhưng khí tức quanh thân lại cho thấy hắn là đang tức giận, vô cùng tức giận, thấy hắn đi về phía này Tô Duệ cố gắng tránh thoát, nhưng bất lực yêu khí của hắn đã gần hết, không phải đối thủ của người trước mặt.


Bạch Kỳ bước đến, đưa đôi tay, ôm nàng vào lòng, hắn bây giờ vô cùng rối loạn, rốt cuộc hắn vẫn là không biết, cảm xúc hắn đối với nàng là gì? Là yêu? Nếu không phải tại sao thấy khí tức của nàng biến mất, trái tim lại giống như bị khoét đi, tại sao ôm thân thể lạnh băng của nàng lại thấy một cỗ chua xót, đau đớn lan tỏa, tại sao hắn lại xúc động, tại sao lại muốn giết người, ai đó hãy lý giải cho hắn hiểu, rốt cuộc cảm xúc lúc này của hắn là gì? Hắn không thích nó, nhưng lại không thể ngăn chặn nó lại.


Một bóng đen giáng xuống, tạo một chiếc hố khoét sâu trên nền đất, Tiêu Thiên Tuyết lấy lại được ý thức, cũng biết nàng đã bại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn lúc này, mặc danh dường như nàng lại cảm thấy như mình là người chiến thắng, cảm thấy may mắn khi được nhìn khuôn mặt hắn.


Tô Duệ liếc đến nữ nhân trên mặt đất, thấy nàng cho dù bị đánh đến không còn lành lặn, vẫn là nở ra nụ cười điên cuồng, cùng với những tràng ho như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng.


"Haha ta thật sự một kiếp này sống không vô ích, cho dù ta có thua, nhưng đáng giá, được nhìn thấy khuôn mặt của ngươi, mặc dù ngươi thắng nhưng lại không khác gì người sắp chết là bao...hahaha Bạch Kỳ ngươi nên nhìn khuôn mặt ngươi lúc này, thật sự...thật sự quá đặc sắc hahaha".


Bạch Kỳ không nói một lời, điều khiến Bạch Ẩn, một nhát chuẩn xác cắm lại vị trí trái tim đã vỡ nát, thấy nàng ta vẫn chưa chết Bạch Ẩn điên cuồng cắm vào cùng một vị trí, liên tục không ngừng.


Tiêu Thiên Tuyết phun ra ngụm máu, trong đó còn ẩn thêm một chút thịt vụn của nội tạng, khóe miệng lại vẫn kéo đi lên, giọng nói khản đặc: "Hah..hah...lãnh tình, lãnh bạc? Nhìn khuôn mặt của ngươi bây giờ đi, dường như đã đánh mất đi chính mình vậy, đáng đời...là đáng đời..." nói xong liền mất đi hơi thở, thân xác tan biến thành tro bụi.


Trên trời mây đen u tối, từng đạo sét mãnh liệt đánh xuống, quá nhanh, uy lực lại mạnh, nhưng chúng chỉ hướng tới Bạch Kỳ mà đánh, dường như muốn truy diệt hắn, Bạch Kỳ ôm theo nàng, biến mất cùng bầu trời u ám.

Bình Luận (0)
Comment