[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 59

Karik nhìn thiếu nữ uể oải nằm bò ra bàn, không còn chút hình tượng nào của đại công chúa đế quốc, lắc đầu không biết phải làm sao, đứng lên pha cho nàng một tách trà.


Nàng vừa nghịch lông Churc, khuôn mặt rầu rĩ đầy một bụng tâm sự, tầm mắt lại di chuyển đến bóng người cao gầy, đang pha trà, cũng không suy nghĩ, chợt thốt lên: "Karik bóng lưng của ngươi thật là đẹp, cũng khiến cho người khác thư giãn đôi chút đó"


Karik xoay qua nhìn nàng, ánh mắt lại tràn ngập ý cười.


"Nếu ngắm bóng lưng ta, có thể khiến cho công chúa bớt đi ưu phiền, vậy không phải ta đã lập được công lớn rồi sao"


Hắn thấy nàng nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên khi nàng bước vào đây, hắn vốn không phải người tọc mạch, nhưng nhìn khuôn mặt nàng hiện lên vô vàn cảm xúc, đen, trắng, xanh đủ cả, lại khiến hắn có chút tò mò, điều gì khiến Cecilia hoạt bát trở nên như vậy?, nghĩ vậy hắn liền mở miệng hỏi ra: "Rốt cuộc điều gì đã khiến người trở nên rầu rĩ như vậy?"


Nàng dường như nhớ lại chuyện gì, khuôn mặt lại ỉu xìu, một lúc lâu sau mới nghe thấy nàng thổ lộ: "Là Phụ vương bảo ta đi dự tiệc của Hầu tước Harriet"


Karik nheo lông mày, uống một ngụm trà cũng đặt tách của nàng xuống, ngồi đối diện nàng: "Ừm vậy chẳng phải điều tốt sao, người có cơ hội giao lưu với mọi người"


Lại thấy nàng nho nhỏ nói ra nguyên do: "...Mấy ngày trước ta mới gây sự với hắn, lại còn gọi hắn là...con chuột động đực..."


Nàng nghe thấy tiếng ho sặc sụa của người đối diện, liền lo lắng đưa cho hắn khăn tay, một lúc sau hắn mới đỡ hơn một chút, nàng thấy hắn khóe miệng không tự chủ được co rút, ánh mắt tràn ngập ý cười, biết mình lại làm trò cười cho hắn, khuôn mặt rầu rĩ quay đi, không muốn quan tâm hắn nữa.


Karik không nhịn được cười, phải biết Hầu tước Harriet là người sát khí khá nặng, cũng rất tàn bạo, hắn là Hầu tước trẻ nhất của Đế quốc, không ai biết hắn dùng cách gì để lên được tước vị, nhưng ai cũng biết, cha hắn chết không rõ nguyên nhân, trước mặt một người như vậy, mà công chúa điện hạ lại mắng hắn ta là con chuột động đực, này chuyện thực sự quá khôi hài, có lẽ cả Đế quốc cũng chỉ có mình công chúa điện hạ dám làm...


Thu lại ý cười, điều chỉnh lại sắc mặt, giọng hắn cũng nhu hòa đi lên, có ý dỗ nàng: "Vậy rốt cuộc tại sao công chúa lại gây hấn với hắn ta vậy, cũng vì gây hấn với hắn, nên người sợ tại bữa tiệc hắn sẽ làm gì người sao?"


Nàng vốn định làm lơ hắn, nhưng do nghĩ có khi hắn có cách giúp nàng, đúng rồi, dù sao hắn cũng là Đại pháp sư mà, mọi khi hắn cho nàng cảm giác dễ gần quá, nàng còn quên mất hắn là một trong những người quyền lực nhất Đế quốc.


Nàng khuôn mặt sáng lạng lên, giải thích: "Đúng, ta sợ hắn làm gì ta, nhưng mà không thế trách ta, ai bảo hắn thật sự là con chuột động đực chứ, ta nghe nữ công tước nói, hắn quyến rũ bao nhiêu tiểu thư nhà lành, sau khi có được trái tim, thân thể lại trêu đùa, vứt bỏ, vậy không phải con chuột động đực thì là gì, nếu ngày đó có quay trở lại, ta vẫn sẽ mắng hắn một câu như vậy, ai bảo ngày đó hắn nắm tay ta, còn siết ta rất đau nữa, chắc chắn hắn có ý đồ với ta, ai mà biết được khi gặp ta, hắn có ghi thù, hay làm gì không nữa...Karik...ngươi có cách nào giúp ta không?"


Karik nắm bắt trọng điểm, đôi mắt nheo lại, nguy hiểm: "Hắn ta nắm tay người, hắn làm đau người sao? Vậy sự việc có chút nghiêm trọng rồi, theo ta được biết hắn là người thù rất dai, cũng có thù tất báo", nói xong thấy gương mặt nàng tái hơn, cố nhịn ý cười, nói tiếp: "Nhưng mà...ta có cách giúp được người..."


----------------(Dinh thự gia tộc Windsor)


Nàng cùng các vị khách chào hỏi, hôm nay nàng thay mặt hoàng gia, tham dự tiệc của gia tộc Windsor, nhìn người đàn ông áo quần lịch lãm, chỉnh tề, khuôn mặt tràn ngập ý cười bước tới, nàng có chút muốn phun, đúng là mặt người dạ thú, lại đành phải nở nụ cười tiêu chuẩn đáp lại hắn.


Harriet thấy nàng cười, khóe miệng càng kéo cao, đuôi mắt cong lên trở nên yêu nghiệt, hắn hướng nàng hành lễ, đúng chuẩn một thân sĩ.


"Thật vinh dự cho ta, khi Đại công chúa đích thân đến đây, ta có vinh dự mời người nhảy một bản không? Công chúa Cecilia", nói xong hắn cúi người xuống nước chảy mây trôi, một tay đưa ra ý mời nàng nhảy.


Nàng nhìn khuôn mặt hắn, giảo hoạt như hồ ly, rốt cuộc cũng đoán không ra hắn định xử nàng như thế nào, lại nhìn mọi người xung quanh cũng đã chú ý lại đây, nếu nàng từ chối hắn, không biết nàng sẽ trở thành người quá không hiểu phép tắc rồi.


Nàng nở nụ cười, đặt tay lên tay hắn, hai người cùng bước vào sảnh, tiếng nhạc du dương vang lên, nhẹ nhàng, tiết tấu chậm rãi.


Harriet nắm lấy tay nàng, một tay lại vòng qua eo nàng, ừm xúc cảm thật tốt, lại nhìn xuống khuôn mặt nàng tối sầm lại, hắn càng mãn nguyện, đây là khuôn mặt ghê tởm hắn a..., hắn thực sự không rõ ràng, nàng vì sao lại ghét hắn đến vậy nhỉ, mặc dù tiếng xấu của hắn đồn xa, nhưng đến độ biểu hiện ra mặt như thế này, thì lần đầu hắn thấy.


Rốt cuộc nàng cũng không chịu được nữa, hai người căn bản quá gần, khiến nàng không thoải mái, nàng lên tiếng: "Harriet ngươi nắm ta quá chặt, này khoảng cách cũng..."


Harriet liếc mắt nhìn nàng, lại làm như không thấy, cố tình thu hẹp khoảng cách hơn nữa, hai người gần như dán chặt vào nhau, cằm nàng sắp đặt lên vai hắn đến nơi, lại coi như không, cố tình chọc tức nàng: "Ý người là như vậy ấy hả, nếu muốn người có thể dựa luôn vào ta, ta dẫn người đi"


Nàng tức đến đen mặt, lại nhìn các tiểu thư, thiếu nữ xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ, ghen tị, nàng càng là tức đến hộc máu, trong đầu lẩm nhẩm "Con chuột động đực" không biết bao nhiêu lần.


Nhạc trở nên thay đổi, tiết tấu nhanh hơn, dồn dập, nàng phải cố hết sức mới theo được, Harriet cúi xuống nhìn nàng cố gắng, có chút buồn cười, thật tự nhiên dẫn dắt nàng hòa mình theo âm nhạc.


Một lúc sau bản nhạc kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên, theo lễ nàng nâng váy, cúi xuống chào hắn, rồi chạy mất dạng.


Harriet cũng không quản nàng, bận rộn tiếp khách nhân.


Nàng được giải phóng, mới có thể chú ý đến hình nhân nho nhỏ bên vai, nàng rốt cuộc nhìn nó, lại lẩm bẩm, khuôn mặt cũng ỉu xìu đi xuống: "Haizz, không biết em có thể giúp được chị không, không phải chị không tin Karik nhưng mà...em nhỏ như vậy..." nàng định nói có bao nhiêu sức lại vẫn nuốt xuống, dù sao hình nhân giấy nhỏ này cũng do Đại tu sĩ Karik đưa cho nàng, trước khi nàng đi hắn có dặn dò rằng tên nhóc này có thể sẽ giúp nàng.


Hình nhân giấy đột ngột từ vai nàng đứng lên, đôi tay cử động, đặt lên mái tóc nàng, vuốt nhẹ, dường như muốn an ủi, trấn an nàng.


Nàng ngạc nhiên, hóa ra hình nhân có thể nghe hiểu lời nàng nói, cũng có thể cử động, thật quá thần kì, nàng nở nụ cười tươi tắn, hướng về phía hình nhân nhỏ: "Cảm ơn em, thật may vì có em bên cạnh"


--------------


Harriet thật lâu mới có thể thoát ra khỏi đám người, lúc này mới được rảnh rỗi,    vốn chú ý đến thân ảnh của nàng, rẽ theo hàng cây, liền nhìn thấy nàng bên đài phun nước.


Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu trắng cổ điển, cổ cao dựng theo cần cổ trắng nõn, viền ren nhẹ nhàng uốn lượn theo nếp váy, bồng bềnh lại kiêu sa, mặc trên người nàng lại tăng thêm khí chất thuần tịnh trong trẻo, sâu trong đó lại như ẩn như hiện dụ người đến gần.


Dường như nàng phát giác ra ánh mắt của hắn, khuôn mặt tái lại, nâng váy, tính bỏ đi, Harriet đoán trước được hành động của nàng, bước nhanh đến, chắn trước mặt nàng.


Nàng thấy hắn chắn đường, có chút bực tức xong vẫn phải nhìn trái ngó phải, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, nàng gây ra chút chuyện gì đó vẫn cần phải xem xét, giọng trầm xuống lạnh lùng hướng hắn nói: "Hầu tước, xin ngài tránh ra, ta đây cảm thấy hơi mệt, có lẽ không thể tiếp tục bữa tiệc được rồi"


Harriet nhướng mày nhìn nàng, đuôi mắt lại cong lên, từng bước kéo gần lại khoảng cách.


"Công chúa, người không cần phải giả vờ đâu, xung quanh cũng không có ai, ta qua đây là muốn đàm đạo kĩ càng với người về chuyện lần trước...con chuột động đực..."


Thấy hắn từng bước ép sát, nàng chỉ còn cách lùi về phía sau, khuôn mặt càng ánh lên phẫn nộ: "Chẳng lẽ ngươi không phải, không ngừng cướp lấy thể xác, trái tim của thiếu nữ xong lại nhàm chán vứt bỏ, hơn nữa ngươi lại còn là vị hôn thê của Lyly, ta là thay Lyly cùng các thiếu nữ mắng ngươi, đồ con chuột động đực, tránh ra", nói xong nàng định bước qua hắn.


Harriet đôi mắt cong cong, nụ cười tràn khỏi khóe môi, Lyly? Là Lyly Harm sao, này hắn có chọc gì đến cô nàng đó sao, cũng quá oan ức đi, nhưng mà nhìn khuôn mặt nàng...lại có ý nghĩ muốn chọc nàng một chút, một bước chân ngăn nàng lại, tay nắm tay nàng, bước nhanh về phía góc khuất.


Nàng bị hắn giam trong lồng ngực và tường, một tay hắn để trên tường, tay còn lại nắm cằm nàng, hắn nói: "Công chúa, vậy để chứng thực lời nàng nói, ta cũng nên làm chút gì đó xứng đáng với biệt danh nàng đặt cho ta chứ nhỉ?", vừa nói mặt cũng cúi xuống, càng ngày càng gần.


Cùng lúc, một lực cực mạnh đánh bật hắn ra, hắn ngơ ngác nhìn nàng, lại nghe thấy tiếng thét gần đây, thầm nghĩ mọi chuyện không ổn, bỏ qua nàng bước chân vội vã hướng tới sảnh lớn.


Nàng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tràn ngập sự sùng bái cùng tin tưởng nhìn hình nhân giấy trên vai: "Em thật giỏi, may mà có em không có lẽ ta đã bị tên chuột chết dẫm ấy phi lễ rồi"


Nàng thấy hình nhân giấy nhìn nàng, dường như cảm thấy nàng không sao, lại nhanh chóng bay xuống phía cổ tay...theo nàng đoán, có lẽ là nó đang lo lắng nàng bị Harriet nắm đau đi.


"Ta không sao", lên tiếng trấn an nó, hình nhân giấy mới yên tâm trở lại vai nàng.


Chợt một vị phu nhân khuôn mặt tái xám đi từ trong đại sảnh ra, đang dựa vào chồng mình, miệng không ngừng nói, có người chết, có người chết, nàng cảm thấy chuyện nghiêm trọng, bước chân cũng hướng về phía sảnh lớn.

Bình Luận (0)
Comment