[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 79

Sáng sớm hôm sau, Hoa Y xuống nhà ăn sáng, liền thấy một bàn 4 người vui tươi, nói chuyện rôm rả.


Tu Kiệt thấy cô xuống, nhanh chóng lấy ghế, gọi cô lại: "Hoa Y mau xuống ăn sáng, thấy cậu ngủ sâu quá nên mình không gọi".


Hoa Y bước xuống, chỗ cô ngồi ngay cạnh Tu Kiệt, mà bên phải là Việt Bân, thấy tay nữ chủ cầm đũa hơi chững lại một chút, Hoa Y nghĩ, chắc cô ta lại đang tự bổ não gì đó rồi, cứ mỗi chuyện gì liên quan đến nguyên chủ, dường như Hạ Uyển Đồng trở nên rất nhạy cảm, rốt cuộc đôi bạn thân này, giống như thù địch ganh đua hơn là bạn tốt.


Liếc đến thức ăn trên bàn, Hoa Y buông đũa, Việt Bân chú ý đến hành động của cô, có chút thắc mắc hỏi: "Lại không muốn ăn sao? Tối hôm qua em cũng đâu có ăn gì?".


Như Giao ánh mắt nhìn đến Hoa Y, cô làm như không chú ý, giải thích đơn giản: "Tối qua tôi ăn nhiều bánh ngọt quá, sáng nay vẫn còn chút ngấy".


Sở thích ăn đồ ngọt là của nguyên chủ, rất nổi tiếng, đến ai cũng biết hoa khôi Doãn Hoa Y là một kẻ cuồng đồ ngọt, cũng liền lấy điều này là điều kiện tiên quyết để làm quen với cô.


"Nhưng vẫn phải ăn chút gì đó chứ, lát chúng ta còn đi chơi, mình sợ cậu sẽ đói", Tu Kiệt giọng nói lo lắng.


Hoa Y nhẹ nở nụ cười với hắn: "Không sao, lúc nào trong cặp mình cũng có đồ ngọt mà, mọi người cứ ăn đi, mình ra ngoài dạo quanh chút", nói đoạn liền đeo lên ba lô hướng cửa đi đến.


Tu Kiệt ngẩn ngơ, hình như hắn cảm thấy cô có chút gì đó khang khác, nhưng lại cũng không rõ điểm khác biệt ở đâu.


Khi Hoa Y bước ra ngoài, khung cảnh có chút khiến cô ngạc nhiên, khác hẳn với ngày hôm qua, dân làng sáng sớm sinh hoạt tấp nập, người đi trồng, người hái quả, cuộc sống sinh hoạt phong phú như bao thôn làng khác...


Chờ không bao lâu thì mọi người đều bước ra, Tu Kiệt lên ý kiến muốn đi thăm thú khu rừng ngoài làng, cả bọn cũng không có ý kiến gì, di chuyển đến khu rừng.


Hoa Y quan sát xung quanh khu rừng, đây chính là khu rừng nguyên chủ bị trượt chân, đồng thời tìm ra được lăng mộ cổ, xem nào, theo trí nhớ của nguyên chủ, nơi đó hẳn gần đây thôi.


Đi theo lối mòn, cô tìm thấy nơi nguyên chủ đã từng bị ngã xuống, nhưng...lại không hề giống với những gì nguyên chủ tỉnh dậy nhìn thấy, rõ ràng là quang cảnh hoàn toàn khác biệt...


Trầm tư suy nghĩ, chợt vai bị chạm vào, Hoa Y nhanh chóng quay lại, là Việt Bân, không biết từ lúc nào hắn đã đến bên này, đôi mắt có ý cười nhìn cô.


"Làm em giật mình sao?".


Hoa Y lắc đầu, ánh mắt vẫn chưa hề di chuyển khỏi mặt đất dưới chân.


Thấy cô tập trung, hắn mới lấy làm lạ, hỏi: "Em nhìn gì vậy? Mặt đất có gì kì lạ sao?".


Cô liếc hắn, bước chân trực tiếp lướt qua, để lại câu nói: "Không có gì".


Cả bọn đi chơi một ngày, sáng sớm qua cánh rừng đầu làng, trưa nghỉ ngơi ăn chút đồ ăn, chiều lại qua suối chụp ảnh, ngắm cảnh, hôm nay coi như mọi người đều được một phen thư giãn, trải nghiệm cảm giác của mùa hè.


Cho đến tối, Hoa Y nhìn bàn thức ăn, có chút ngán ngẩm, thở dài bước lên lầu.


Như Giao nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt xoáy sâu, cho đến khi thân ảnh cô biến mất trên cầu thang mới rời đi.


Nửa đêm, lại là bóng đen đó, lần này nó đứng trước cửa phòng cô, không hề di chuyển, tay nắm cửa nhẹ nhàng chuyển động, Hoa Y giác quan căng chặt, trong tay là một con dao, con dao này là cô lấy ở bên 6996, tên gọi của nó là "Dao trảm ma"...


Ừm thì công nhận là cái tên có chút...mà không phải cái tên, tại sao lại là dao? Mà không phải kiếm, không phải đao, không phải bất cứ thứ gì to lớn mạnh mẽ, nhìn có lòng tin hơn, mà là một con dao bé tý, giống con dao gọt hoa quả cô thường dùng, cô cũng đã từng có thắc mắc như thế, cho đến khi hệ thống kiệt sỉ nhà cô nói sao.


Nguyên si hắn dùng cái ánh mắt khinh thường, cùng giọng nói trào phúng hướng đến cô [Cái này là do kí chủ cấp độ quá yếu nhớt, thậm chí cô còn chưa đủ trình lên lv 2 cho nên hệ thống thương thành cũng chỉ dùng cho người tập sự, nói dễ nghe là tập sự, nói khó nghe là dùng cho những con gà].


Nói đoạn hắn liếc đến cô, dường như cô còn nghe ra được hắn đang cười thầm trong giọng nói của hắn [Mà bản hệ thống thấy, con dao cầm trong tay cô, cũng xứng đôi vừa lứa đấy chứ ] sau đó liền trực tiếp offline.


Hoa Y hận đến nghiến răng ken két, cái hệ thống này, rõ ràng là luôn có tình trạng ngứa đòn, chỉ cần hắn không ăn đòn vài ba bữa, là liền trở nên thèm thuồng mà.


Nhắc đến câu chuyện con dao, Hoa Y cơn tức lại bốc lên, bình tĩnh lại đôi chút, tập trung vào bóng đen chuẩn bị bước vào.


Nhưng cô đợi thật lâu, cánh cửa cũng không mở ra, tay nắm cửa trở lại vị trí cũ, bóng đen lướt qua phòng cô...


---------------


Sáng hôm sau, Hoa Y khuôn mặt có chút nhắn nhó, quầng mắt thâm đen, hôm qua ngủ thật sự không ngon nổi, cứ phải canh chừng bóng đen đó quay lại thành ra cái bộ dạng như thế này đây.


Bước đi trên hành lang, bước chân đột ngột sững lại, có mùi gì đó, mùi...tử thi?


Hoa Y nhanh chóng vặn xoay cửa phòng, đập vào mắt là Tu Kiệt nằm trên mặt đất, chỉ còn lại cái xác quắt queo, làn da nhăn nheo, khô cằn...này giống như bị...hút khô.


Đằng sau có tiếng thét chói tai, Hoa Y quay lại, không biết từ lúc nào Hạ Uyển Đồng đã đứng sau cô, nhìn thấy tình trạng của Tu Kiệt cô ta run rẩy, ngồi bệt xuống mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.


Việt Bân nghe được tiếng thét, từ dưới tầng chạy lên, nhìn thấy tràng cảnh kinh khủng trước mắt, khuôn mặt trở nên trắng toát, tay hắn bất giác run rẩy...

Bình Luận (0)
Comment