[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 89

Vì đã quyết định sẽ đem di thể của cục băng nhà mình về, Hoa Y nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, chạy xuống dưới lầu liền gặp anh trai Doãn Minh Triết.


Khuôn mặt hắn đen sì nhìn cô: "Em lại đi đâu?".


Hoa Y lấp liếm trả lời qua loa hắn: "Em muốn đi dã ngoại một thời gian, dạo này công việc hơi áp lực".


"Lại là dã ngoại, em không biết sợ sao, chuyện lần trước vẫn còn chưa đủ nhớ hả", hắn tức giận hống cô, thật sự cô em gái này của hắn quá bướng bỉnh, từ sau khi sự kiện xảy ra, hắn luôn nơm nớp lo sợ, luôn dặn dì giúp việc phải sát sao đến cô, làm việc cũng không được tập trung, chỉ lo em gái nhà hắn lại chạy đi dây dưa một vài thứ vượt quá tầm kiểm soát của hắn.


Hơn nữa, ngày đó Cẩn Ngôn có đến tìm hắn, cái gì mà quỷ, cái gì mà em gái hắn nuôi, hắn cho người đuổi hắn ta ra, xong vẫn là có chút lo lắng đến cô em của hắn, nếu thực sự như những gì Cẩn Ngôn nói thì sao.


Hoa Y liếc đến hắn, không biết vị anh trai này của cô lại phát bệnh gì nữa rồi, mặc kệ hắn, cô đi giày bước ra cửa, cánh cửa kịch một tiếng nặng nề, kéo không ra...


Hoa Y cạn lời nhìn về phía Doãn Minh Triết: "Anh, anh có quá trẻ con không, anh định cấm túc em trong nhà luôn đấy hả".


Doãn Minh Triết khuôn mặt đanh lại, liên tưởng đến những gì Cẩn Ngôn nói là thật, lại thấy rùng mình, thật ra hắn không phải vô căn cứ tin tưởng người ngoài, mà là thực sự mấy ngày nay trong nhà luôn rất lạnh lẽo, hắn thường thấy sởn gai ốc, lại nói hắn thường xuyên ngất đi một lúc, dậy cũng không nhớ mình tại sao ngất đi, chỉ nhớ trước lúc ấy là hắn nói chuyện với em gái, sau đều là dùng hình thức bất tỉnh, hoặc ngủ quên tỉnh dậy.


Nghĩ lại thấy rợn người, hắn trực tiếp ánh mắt nghiêm khắc hỏi cô: "Doãn Hoa Y, anh hỏi em, em phải trả lời thực lòng, có phải em nuôi quỷ trong nhà không?".


Hoa Y ngạc nhiên, từ khi nào anh trai thần kinh của cô tinh ý đến thế, chờ chút, là do Cẩn Ngôn, tên này đúng là bị bệnh, hắn thậm chí còn đến dọa anh trai ngốc của cô, Hoa Y tức đến nghẹn uất.


Ánh mắt cô nhìn về phía Doãn Minh Triết như nhìn tên thần kinh, nói: "Anh à, anh có phải làm việc nhiều quá, nên chập một số dây thần kinh, dẫn đến việc suy nghĩ không thông không?".


Doãn Minh Triết thấy cô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, có cục tức không xả ra được, lòng lại bớt lo một chút, dường như cô thực sự bình thường, cái gì mà nuôi quỷ chứ, vẫn là tên Cẩn Ngôn bị bệnh, vẽ bùa chú, trừ ma nhiều đến độ điên rồi.


"Tóm lại, anh không cho em đi dã ngoại gì sất, Doãn gia chỉ có hai chúng ta tiếp nối, nếu em gặp chuyện em bảo anh phải ăn nói sao với ba mẹ đây", hắn nhìn cô quyết liệt nói.


Hoa Y thở dài, Doãn gia thực chất chỉ có mình hắn là con, nếu không ngày cô mất tích, không lý nào mà ba mẹ không biết, vậy mà chưa từng thấy một cuộc điện thoại hỏi thăm, hay một tin nhắn nào, lại nói nguyên chủ cho đến lúc chết vẫn không thấy Doãn gia đi tìm cô ấy.


Cô đưa ánh mắt lên nhìn hắn, nhưng nguyên chủ cũng là một người hạnh phúc, chí ít cô ấy còn có một người anh, hết sức quan tâm chăm sóc đây...


"Được rồi, em không đi nữa, vừa lòng anh chưa, thực là mệt với cách phát bệnh của anh mà", Hoa Y bước lên lầu, mặc kệ hắn đứng dưới nhà thao thao bất tuyệt.


----------------


Cẩn Ngôn vặn chìa khóa xe, nhìn sang cô gái bên cạnh là Hạ Uyển Đồng, mặc dù cô ấy rất sợ hãi, nhưng vẫn sẵn sàng cùng hắn đến đây, thật sự đánh giá cao sự trợ giúp của cô ấy, không giống như cô ta, ngang tàng, ngạo mạn, hắn không thể hiểu tại sao hai người có thể là bạn, hắn hình dung ra hình thức ở chung của hai người, có lẽ Uyển Đồng luôn bị cô ta ức hiếp, nghĩ đến đây, nhìn cô gái bên cạnh, hảo cảm lại tăng lên.


Hai người cùng bước vào khu rừng, thấy người kế bên run lên, Cẩn Ngôn trực tiếp nắm lấy tay cô, nở nụ cười, ý muốn trấn an.


Hạ Uyển Đồng nhìn hắn, nắm chặt tay hắn.


Họ đi đến nhà trọ, lại gặp một người không thể ngờ đến.


Hoa Y nhìn đến ly trà trên bàn, có chút ghét bỏ, nước trong cốc đen sì, đã sinh ra giòi bọ, chợt nghe thấy giọng Cẩn Ngôn vang lên: "Là cô? Cô đến đây làm gì?", nói xong hắn dắt theo người đi vào.


Hoa Y liếc mắt nhìn bọn họ, suy đoán rốt cuộc nam nữ chủ lên đây làm gì? Chẳng phải Hạ Uyển Đồng rất sợ hãi nơi đây sao?


Cô gạt ra cốc trà, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Cẩn Ngôn: "Tôi đến đây làm gì, còn phải báo cáo cho anh Cẩn?".


Cẩn Ngôn đen mặt nhìn cô, người phụ nữ này luôn kiêu căng ngạo mạn như vậy, hắn cũng không thèm chấp nhặt với phụ nữ, để lại cô một ánh mắt, trực tiếp bỏ qua cô nói chuyện với bà chủ: "Chúng tôi muốn thuê một phòng".


Như Giao đôi mắt lóe sáng, long lanh nhìn hắn: "Được".


Hạ Uyển Đồng nghe thấy hắn chỉ thuê một phòng, cũng không phản bác, khuôn mặt đỏ lên.


Hoa Y huýt sáo, này nam nữ chủ đã động phòng với nhau, tiến triển có quá thần tốc rồi không.

Bình Luận (0)
Comment