[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 94

Gần đây trên mạng rộ lên một video về Cẩn gia, hồi Cẩn gia còn là đạo sĩ bắt ma, người trong video có lẽ là cụ Cẩn, nội dung video về quá trình bắt ma, nhưng người đăng còn kèm theo một bảng chứng thực, người được cụ Cẩn lập đàn đuổi vong, là bệnh nhân tâm thần, căn bản là bệnh của hắn.


Sau đó tràn ngập trên các diễn đàn, có bài viết đạo sĩ bắt ma đều là kẻ lừa đảo, vô số những người là nạn nhân bị lừa dối đều lên tiếng.


Cánh báo chí bắt đầu đưa tin, đồng thời khiến cho Cẩn gia gặp chút lận đận, cổ phiếu có chút sụt giảm.


Hoa Y đánh phó bản bên nam chủ, nhưng lại không đề phòng được nữ chủ, cầm theo thoại bản trâu bò đến vả mặt cô, hiện tại đang là tình cảnh như vậy đây.


Hoa Y lần đầu được nhìn thấy ba mẹ của nguyên chủ tại thế giới này, nhưng thật may mắn khi người gặp họ là cô, chứ không phải nguyên chủ, sợ rằng không biết cô ấy sẽ đau đớn thế nào nữa.


Ba, mẹ Doãn vừa vào đến cửa, đồng thời mang theo một cô gái, ba Doãn nhìn thấy Hoa Y, cùng Minh Triết đều có mặt tại phòng khách, liền thông báo: "Minh Triết, đây là em gái con Doãn Uyển Đồng".


Doãn Minh Triết ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô gái mới xuất hiện, chuyện gì thế này, đây không phải Hạ Uyển Đồng, bạn thân của Hoa Y sao, rốt cuộc là hắn nghe thấy ba hắn nói gì vậy?


Đôi mắt hắn mờ mịt nhìn về phía ba Doãn, hỏi: "Ba à, là em Uyển Đồng mà, ba nói gì thế?".


Ba Doãn liếc mắt nhìn mẹ Doãn, mẹ Doãn kéo theo Hạ Uyển Đồng tiến lên, giải thích: "Minh Triết, năm đó, mẹ đã từng xét nghiệm ADN của Hoa Y, con bé không phải người Doãn gia, sau đó ba cùng mẹ tìm về bệnh viên nơi nó sinh ra, mới biết rằng do cô y tá tập sự bế nhầm đứa bé, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, mà Uyển Đồng vài ngày trước ba mẹ tra ra được, đích thị là con ruột của Doãn gia, mẹ cùng ba cũng đã xét nghiệm ADN của Uyển Đồng rồi, xác thực như lời ba con nói, đây mới là em gái con".


Doãn Minh Triết khuôn mặt hoàn toàn cứng lại, ánh mắt mông lung nhìn Hoa Y.


Cô thở dài, thực sự đến chịu cái thế giới này, kịch bản cẩu huyết đến vậy cũng nghĩ ra, đang yên đang lành, cô lại không phải con của Doãn gia, thôi thì đành chấp nhận số phận.


Hoa Y nhẹ nhàng đứng lên, định bước lên lầu, tay lại bị Doãn Minh Triết kéo, hắn ánh mắt kiên định, đứng lên dắt cô đi về phía ba mẹ Doãn nói: "Ba, mẹ, Hoa Y là em gái con, mãi mãi sẽ vậy, cho dù em Uyển Đồng thực sự là con cháu Doãn gia, thì Hoa Y vẫn là một phần của gia đình này".


Ba Doãn không có phản ứng gì nhiều, ánh mắt chỉ như người xa lạ nhìn về phía cô: "Nếu cô muốn ở lại cũng được, Doãn gia cũng không thiếu tiền, nuôi thêm một miệng ăn cũng không sao, nhưng mà cô đừng nên đánh chủ ý gì lên Minh Triết", ông ta buông ra một lời cảnh cáo.


Mẹ Doãn nghe xong lời chồng nói, cũng đa nghi lên, mạnh mẽ kéo cánh tay con trai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoa Y.


Hoa Y nhìn này tràng cảnh, gia đình xum họp, chân thực gia đình đã ở đây, cũng chả có lý gì để cô nán lại nữa, trực tiếp gạt đi tay Doãn Minh Triết, hướng mắt nhìn ba Doãn: "Tôi cũng không định ở lại đây, lời nói của ông mặc dù có chút quá đáng, nhưng suy cho cùng, ông đã nuôi tôi nhiều năm, lần này coi như tôi lần cuối coi ông là ba, sẽ không để bụng", nói xong liền di chuyển lên lầu.


Doãn Minh Triết gạt tay mẹ Doãn, bước nhanh đến nắm chặt cổ tay cô, giọng nói lo lắng: "Em định làm gì, em đi đâu, đây là nhà của em mà".


Ba Doãn híp mắt nhìn cô, ông ta nuôi cô bao nhiêu năm, mặc dù từ lâu đã biết cô không phải con đẻ, nhưng chưa hề vạch trần, đã thể hiện sự khoan nhượng lắm rồi, vậy mà cô còn muốn đe dọa ông, hơn nữa còn định quyến rũ con trai ông, xưa nay rõ ràng hai đứa đều bất hòa, không mấy va chạm, đã từ khi nào con trai ông lại sốt sắng, lo lắng cho cô ta.


"Minh Triết! Để cho nó đi, nó không mang họ Doãn, lại còn cướp chỗ em con đã nhiều năm, Doãn gia không nuôi một kẻ trơ tráo như vậy", Ba Doãn cay nghiệt nói.


Hoa Y trên cầu thang cười khểnh, chân vẫn tiếp tục bước đi, không dừng lại.


Hạ Uyển Đồng thấy ba Doãn cáu giận, nhanh chóng bước đến kéo nhẹ cánh tay ông nói: "Ba ơi, bình tĩnh, bệnh cao huyết áp của ba bác sĩ bảo không được tức giận".


Sau lại nhìn về phía Hoa Y, chạy nhanh tới, nắm lấy tay cô, đôi mắt long lanh, yếu ớt nói: "Chị ơi, đừng đi, đừng chọc giận ba nữa, ba đã đồng ý cho chị ở lại rồi mà, cả nhà chúng ta ở lại đây chẳng phải đều vui vẻ sao".


Hoa Y xoay người, nhìn Hạ Uyển Đồng, thấy sóng mắt cô ta long lanh, có một chút nước luân chuyển, lòng tự nhiên tán thưởng, tay bất giác muốn giơ ngón cái khen ngợi cô ta, kĩ thuật diễn này, mặc dù chưa chuyên nghiệp bằng cô, nhưng cũng là một trong diễn viên triển vọng rồi ấy chứ.


"Uyển Đồng, mình thực sự mừng cho cậu, chẳng phải trước kia cậu đều mong muốn được sinh ra trong một gia đình giàu có sao, cho nên đừng níu kéo mình nữa, mình vốn không thuộc về nơi đây, con gái Doãn gia, vốn là nơi giành cho cậu", gạt đi tay của Hạ Uyển Đồng, Hoa Y đôi mắt đã hơi đỏ lên, nhưng vẫn quật cường quay mặt đi, bước thẳng lên lầu.


Để lại Hạ Uyển Đồng khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên, sau là vô cùng chán ghét.


Mà vô tình khoảnh khắc cô quay mặt đi, lại thu vào ánh mắt của Doãn Minh Triết, khiến hắn đau xót thay cô, càng cảm thấy bất mãn với gia đình này, bất mãn với em gái mới của hắn.


Hoa Y vào phòng, liếc đến Cẩm Thanh, thấy hắn im lặng ánh mắt lo lắng nhìn cô, cô khẽ cười cốc nhẹ vào trán hắn: "Dùng ánh mắt gì nhìn em đấy, thương hại hả, anh quên mất lời em nói rồi sao, thế giới này chỉ là giả tưởng, cũng giống như những người dưới kia, chỉ là npc, trong một game giả lập thôi, cho nên không có gì gọi là đau lòng, tổn thương ở đây hết".


Trầm Cẩm Thanh nhìn cô, thông suốt, hắn thích quan điểm của cô, thế giới này, người cô quan tâm chú ý, chỉ có hắn.


Hoa Y thấy hắn ngây ngốc đứng đó cười cười, kéo lên khóe miệng, cũng mặc kệ hắn thu dọn hành lý, sau kéo luôn tên ngốc nhà cô, bước xuống lầu.


Cả gia đình Doãn gia vẫn ở dưới lầu, Doãn Minh Triết ánh mắt không biết suy tư gì, mẹ Doãn giải thích cho hắn một số chuyện, ba Doãn ngồi bên cạnh, đang được Hạ Uyển Đồng...không là Doãn Uyển Đồng chiếu cố.


Hoa Y kéo va li xuống dưới, dừng lại.


Doãn Minh Triết nhìn thấy thân ảnh cô, sốt sắng đứng lên: "Hoa Y, em muốn đi đâu, để anh đưa em đi".


Hoa Y nhẹ lắc đầu nhìn hắn: "Không cần, em có chủ định trước rồi, không cần lo lắng cho em", nói xong tiến về phía bàn, đặt lên một tấm thẻ: "Mã số là sinh nhật của tôi, đây là số tiền nhiều năm qua Doãn gia chu cấp, để cho xòng phẳng, tôi không còn liên hệ gì với Doãn gia nữa, các vị cũng không quen biết tôi".


Nói xong cô kéo va li, bước ra cửa, coi như từ đây thân phận cô không còn họ Doãn nữa, mà chỉ là Hoa Y mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment