[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 219

"Bệ hạ, cho dù lấy ta làm con tin huynh trưởng cũng sẽ khó lòng cầu hoà".


Hoa Y nhìn hắn nước chảy mây trôi pha trà, toàn thân tuyệt kĩ này không thể nhìn ra hắn vốn xuất thân từ Thảo nguyên.


Cô không trả lời, hắn thấy cô nhắm mắt đồng thời ngả người nằm xuống, ánh nắng nhẹ soi rọi xuyên qua kẽ lá vương trên làn da trắng nõn.


Đinh Chân bất giác mím môi, tận lực tập trung lọc lá trà.


"Chàng lại không phải con tin, mà ta cũng không cần hắn cầu hoà, từ trước đến nay mục đích của hắn cũng không phải cầu hoà".


Hoa Y cùng lúc mở mắt nhìn sang, thiếu niên bên cạnh nhẹ cụp mi mắt giống như đang tập trung pha trà.


Thu lại ánh mắt cô thầm thở dài trong lòng xem ra lần này cục băng nhà cô khó chinh phục đây, hắn giảo hoạt tâm cơ thế kia cơ mà thật khiến cô phiền não mà.


Thấy trà đã rót ra chén, cô liền bật dậy nhấp một ngụm trà tao nhã thưởng thức, ánh mắt lại dán chặt vào thiếu niên bên cạnh.


Đinh Chân dĩ nhiên phát giác được ánh mắt nóng rực của cô chỉ là hắn giả vờ như không thấy, bình chân như vại thật sự như đang ngắm cảnh.


"Bệ hạ Thống lĩnh đang đợi người ở thư phòng" người hầu đi vào bẩm báo.


Hoa Y đành phải luyến tiếc rời đi, chơi bời chưa được bao lâu lại phải đâm đầu vào chính vụ thật sự khổ não cho Nữ đế như cô mà.


Quả thực giống như dự đoán không bao lâu khi đoàn sứ thần về Thảo Nguyên, Khả hãn của bộ tộc Trát Tây, Trát Tây Địch Mộc vung cờ khiêu chiến nói rằng chính Mạn quốc phá vỡ minh ước, đồng thời sát hại sứ thần Thảo nguyên, hắn phái binh đòi lại công đạo cho Thảo nguyên.


————————————


Ruỳnh
"Khả hãn bớt giận" toàn bộ người trong trướng sợ hãi quỳ xuống.


Toàn bộ Du sư cùng Nhạn sư phái đi đều thất bại trở về, một thành trì cũng không công phá được chứ đừng nói là xâm chiếm Mạn quốc.


Địch Mộc ngồi chính giữa sắc mặt tối tăm, xung quanh thân tràn ngập nộ khí, hắn bực bội đuổi hết tất cả ra ngoài trướng.


————————————


"Bệ hạ Thẩm đại nhân cầu kiến người" lão công công không đi vào chỉ có thể đứng ngoài thông báo.


Hoa Y mệt rã rời hiện đang nằm hình chữ đại trên long sàng cô vừa mới từ chiến trường về đã đủ mệt lắm rồi, Thẩm đại nhân gì đó không gặp, cho dù có 10 Thẩm đại nhân đến cũng không gặp.


"Bệ hạ Thẩm đại nhân nói nếu người không gặp ông ấy sẽ quỳ ở đây, ông ấy là không muốn bị đánh nữa đâu việc này thật sự quan trọng phải xin thánh ý của người".


Lão công công cũng là bị sự thê lương của Thẩm đại nhân thuyết phục đành phải thông báo.


Thật sự ấn tượng lần đó Thẩm đại nhân quá thảm, trong số quần thần thì ông ta là người bị đánh nhiều nhất, cũng sắp không dùng nổi cái mạng già này rồi.


Mặc dù vua không nói chơi nhưng lão cũng rất ngạc nhiên khi lần đó đột ngột một hàng lão thần xếp hàng đến nhận án đại bản, thật là khung cảnh đặc sắc có thể ghi lại vào sách sử.


Người phía bên trong không trả lời, Thẩm đại nhân ánh mắt bi thương nhìn lại đây, lão cũng sốt ruột lại chỉ có thể khuyên can


"Đại nhân có gì thượng triều nói, Bệ hạ...hẳn cũng mệt rồi, ngài mau về đi thôi".


Cuối cùng vẫn thân xác tuổi già sức yếu của Thẩm đại nhân không thể thực sự quỳ đến sáng, ông ta còn rất biết tự lượng sức, cũng nhận thức được quân chủ của mình chắc chắn sẽ cho ông thật sự quỳ đến sáng liền nhanh chóng chạy vội hồi phủ.


————————————


Đinh Chân nâng tay dập tắt nến, bước về phía giường ngủ nằm xuống vốn định đi vào giấc ngủ lại trợn trừng mắt lên, tay với lấy dao đâm về phía trước.


Người trong bóng tối tiếp chiêu, cùng giọng nói quen thuộc vang lên: "Là ta".


Tay cầm dao của hắn ngừng động tác, mắt còn trừng lớn hơn trước, cô đến đây...làm gì?


"Bệ hạ người có thói quen rình mò như vậy sao?".


Hoa Y giật đi con dao trong tay hắn tuỳ tiện ném trên bàn, cầm tay hắn kéo cả người xuống  giường.


Trong lúc hắn còn ngơ ngác thì cô đã hoàn chui vào trong lòng ôm chặt hắn.


Đinh Chân hoảng hốt vốn muốn đứng lên nhưng lại bị khoá chặt không thể nhúc nhích được, thậm chí bởi hành động của hắn chân cô còn gác lên đè trên chân hắn.


Hắn nhăn chặt lông mày: "Bệ hạ người không nên như vậy".


"Vậy ta nên như thế nào?" Hoa Y cũng không ngại đắp chăn bông nói chuyện phiếm với hắn trả lời.


"Người nên trở về tẩm cung, mặc dù ta là con tin nhưng đừng ép ta quá đáng" lúc nói lời này dường như hắn rất giận dữ.


Hoa Y nở nụ cười trêu chọc hắn: "Nếu ta cứ quá đáng thì sao? Chàng định làm gì? Thắt cổ tự tử trinh liệt giống hoàng hoa khuê nữ hả?".


Đinh Chân cử động ý muốn giãy ra, như lời của cô chọc đến hắn sinh khí.


Hoa Y càng quấn lại càng chặt nhất quyết ôm cứng hắn.


"Haz Bệ hạ mau thả ta ra không người sẽ hối hận đấy!" Giọng nói của hắn kiềm chế đến cực điểm.


"Ta không thả! Chàng làm gì được ta?" Càng nói cô càng quấn chặt.


Đột ngột một lực đạo mạnh mẽ dán xuống đôi môi cô, hung hăng chà đạp cánh môi, mạnh mẽ tách ra cướp đoạt không khí.


Hoa Y bất ngờ bị đánh úp cũng ngốc luôn liền buông lỏng hắn, người bên cạnh càng được đà chà đạp đôi môi cô đồng thời đảo người lên phía trên, đôi tay đặt tại nút thắt ngoại bào.


Hắn cuồng loạn ham muốn, thân thể nóng như lửa dán lên, đôi tay điên cuồng chu du ngấp rút cởi ra ngoại bào cô.


Hoa Y bị ngốc vài giây liền nở nụ cười nhắm mắt phối hợp với hắn, tay nâng lên vòng qua cổ hắn, nghênh đón nhiệt lửa.


Môi lưỡi tách rời chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người cùng không khí mờ ám mập mờ duy mỹ.


Hoa Y thở dốc nâng mắt nhìn hắn, đột ngột khí lạnh bay đến người vừa mới ở trên nay đã nhanh chóng đứng dậy chạy chối chết trong bóng đêm.


Lần này thực sự khiến cô ngốc luôn...súng đã lên nòng lại cứ thế mà chạy mất...


5 phút sau Hoa Y cười lớn, đến nước mắt cũng chảy ra luôn, thực sự thiết lập lần này của cục băng đáng yêu chết mất, đáng yêu không chịu được.

Bình Luận (0)
Comment