[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 307

Cạch cạch xoạt xoạt


Hoa Y mở mắt tỉnh lại, mắt bị bịt vải đen không nhìn thấy gì cả, nhưng cô chắc chắn hiện tại cô đang nằm dưới đất, còn bị trói tay chân.


"Cậu chủ cô ta tỉnh rồi" Là giọng nam, có vẻ như đã có tuổi.


"Không phải đến ngày mai mới tỉnh nổi sao?" Còn một người nữa, chất giọng nam trầm, hơi cứng nhắc.


Cọt kẹt cạch cạch tiếng của đồ vật.


Xoạt xoạt còn có tiếng chuyển động, tiếng vải ma sát nhè nhẹ, căn phòng dường như mang một hương thơm ngọt ngấy, là mùi của bánh kẹo.


"Giết" giọng nói thiếu niên vang lên, hơi khàn khàn hình như đang trong giai đoạn vỡ giọng, hoặc cũng có thể quanh năm hiếm khi nói chuyện.


Cảm nhận tiếng chân bước về phía mình, gần trong gang tấc, còn mang theo sát khí.


Hoa Y kéo lên nụ cười, ngay lúc con dao vươn đến cổ cô, cô bắt lấy cổ tay hắn bẻ ra con dao, một tay bám trên vai hắn ấn xuống.


.....


.......


Cô tháo xuống bịt mắt, nhìn rõ ràng phía dưới, người bị cô kề dao lên cổ là một người đàn ông tầm 30 tuổi, đầu trọc, mặt mày dữ tợn, mặc vest đen.


Hoa Y nâng mắt nhìn thẳng thiếu niên ngồi trên ghế sofa, hắn ăn mặc vô cùng tuỳ tiện, áo phông đen dài đến đầu gối, quần đùi, ngón tay khớp xương rõ ràng lúc ẩn lúc hiện sau tay áo, hắn đang nghịch đồ chơi trên tay, một con robot?


Không nhìn thấy khuôn mặt hắn, vì hắn cúi đầu, mái tóc xoăn dài che khuất mắt hắn, cô chỉ có thể hơi nhìn thấy sống mũi cao thẳng và bờ môi nhỏ xinh, cùng làn da cực kì trắng, là loại trắng xanh trông như mắc bệnh trạng giai đoạn cuối.


Bên cạnh hắn là người đàn ông lớn tuổi, tầm 40, đeo kính, cũng đồng dạng mặc vest đen chỉnh chu, sống lưng thẳng tắp ánh mắt đánh giá nhìn qua cô.


Hoa Y nở nụ cười, miết một đường bên cổ người đàn ông phía dưới, máu chảy ra thấm vào thảm trên sàn.


"Nằm im nào, cẩn thận bay mất đầu"


Thân mình hắn ta cứng lại, không cố giãy giụa nữa, tay trái cô nhanh chóng rút khẩu súng bên hông hắn ta, chĩa thằng về phía thiếu niên.


"Cậu chủ!" Người đàn ông trung niên chạy qua chắn trước mặt thiếu niên.


Cạch, ngón tay nghịch robot dừng lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên tầm mắt va thẳng vào mắt cô.


Cô kéo lên khoé miệng, đôi mắt híp lại vô cùng nguy hiểm: "Nghe nói anh định giết em?"


Hắn nhíu mày, hẳn nghe ra ngữ khí ám muội, cùng gần gũi thái quá của cô.


"Anh định giết chết vợ mình ngay ngày đầu gặp mặt đấy à?"


Hoa Y thấy mày hắn nhíu lại càng thêm thích thú.


Hắn nhìn cô một lúc lâu, sau có cụp mắt xuống tiếp tục nghịch robot trong tay.


"Hàn Phi, giết"


Cùng lúc người chắn trước mặt hắn hành động, rất nhanh hướng qua đây.


Hoa Y đứng dậy chặn lại cú đá của hắn.


Người phía dưới bắt được thời cơ ngồi dậy thăm gia vòng chiến.


————————————


Hoa Y trói xong người liền phủi tay đứng dậy, vì ngăn không cho sự ồn ào phá bĩnh đôi ta, Hoa Y khuyến mại thêm cho hai người miếng băng dính bịt miệng.


Xong việc cô quay đầu cầm súng rơi trên mặt đất ngắm thẳng về phía trước bóp cò.


Đoàng!!!


....


Con robot lăn khỏi tay hắn, bay ra phía xa, sớm nát vụn.


Hắn mày nhíu thật chặt ánh mắt bây giờ chính xác tập trung vào người cô.


Hoa Y hài lòng bước tới: "Cuối cùng cũng chịu nhìn em, em còn không thú vị bằng con robot?"


Mái tóc xoăn dài vì hắn ngẩng đầu lên không che khuất được hết, lộ ra vầng trán cao cao và đôi mắt đan phượng sắc bén mị hoặc.


"Tôi không thích chơi với người sống"


"Ồ" Hoa Y cười tiếp tục tiến về phía hắn: "Vậy ý anh là em hoá xác chết thì được?"


Hắn thấy cô bước lại gần tư thái vẫn tự nhiên đạm mạc không có một chút lo lắng gấp rút nào.


"Có thể"


Đến khi còn cách hắn 10 bước chân cô dừng lại.


"Khó lòng chiều theo, anh không giết nổi em, em lại không ngu ngốc đến độ tự giết mình"


Cạch...tích tắc tích tắc tiếng đồng hồ vang lên rồi dừng hẳn lại.


Hắn nheo mày, lúc này đôi mắt mới lộ ra chút thất thố: "Cô biết"


Hoa Y cười cười, tháo ra đồng hồ trên tay: "Ý anh là chuyện anh đụng tay đụng chân với đồng hồ của em? Thật ra thì từ lúc bị đánh ngất, em đều tỉnh"


Mày kiếm nhíu càng chặt, mặt hắn đen như đít nồi, sắp bộc phát đến nơi: "Cô lừa tôi"


"Lừa thì đã sao, anh còn muốn giết em cơ!" Hoa Y nghiến răng nói ra lời này, tiếp tục di chuyển thu lại khoảng cách.


Cho đến khi cô đứng trước mặt hắn, nhanh như chớp nắm lại hai tay hắn đè xuống sofa, đầu cúi xuống gặm cắn môi hắn.


Thực sự là gặm cắn, chẳng chút dịu dàng, cảm nhận được vị máu tanh, cô càng hăng hái, một tay giữ 2 tay hắn, một tay bóp cằm hắn khiến hắn mở miệng, lưỡi tiến vào liền cuốn lấy, còn cắn lưỡi hắn, mùi máu nồng đậm trong khoang miệng, thật lâu sau cô mới rút đi, để lại hiện trường cưỡng bức thê thảm.


Mặt hắn đỏ lên vì hít thở không thông, mắt đan phượng nhiễm ánh nước mập mờ ma mị, môi dưới bị người cắn chảy máu, khuôn mặt tức tưởi, hận không thể lăng thây vạn đoạn cô.


Hoa Y cười càng tươi khoé miệng kéo lên thật cao, tay vẫn giữ chắc tay hắn trên đỉnh đầu, người đè lên người hắn, cô đưa tay cầm lên điều khiển màu đen bên cạnh.


"Vì giữ trinh tiết còn định hại người hại mình?"


Điều khiển trong tay cô không biết vì sao bị cắt nát vụn rơi trên mặt đất.


Hoa Y lục soát hết người hắn từ trên xuống dưới xem có thứ đồ chơi gì nguy hiểm không, lại tiện thể sờ mó ăn đậu hũ an ủi trái tim bị chồng truy sát của mình.


Nhanh tay xong việc, cô liền lôi ra sợi dây màu đỏ trói tay hắn lại, một đầu buộc tay hắn, đầu còn lại thắt tại cổ tay cô.

Bình Luận (0)
Comment