[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 333

Hoa Y chớp mắt tỉnh dậy, không phải không gian màu trắng, cũng không thấy 6996, nhưng mà đầu cô, đau quá đau giống như muốn nứt ra vậy.


Cố gắng nhịn lại đau đớn, cô đưa mắt quan sát xung quanh, bên cạnh cô là khuôn mặt một bé gái, cô và cô bé cùng nằm trên chiếc giường, theo phong cách hình như là châu Âu cổ đại?


Cô bé bên cạnh mặc váy ngủ màu hồng nhạt, hoạ tiết đường viền đều vô cùng tinh tế được thêu tay, em ấy có một hàng lông mi cong dài, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, đôi môi chúm chím đỏ hồng xinh xắn, lúc này say ngủ lại giống như một con búp bê bằng thuỷ tinh, xinh đẹp dễ vỡ.


Hàng mi khẽ run run có dấu hiệu tỉnh dậy, làn mi cong mở lên dính chút ánh nước, lộ ra đôi mắt to tròn màu đỏ lại trong suốt, lấp lánh giống như viên pha lê tinh xảo.


Hoa Y thu lại tầm mắt, cả người đều cho thấy rằng cô không ổn, đầu choáng váng đau đớn, thân mình như từ từ mất đi sức sống, cô giật mình nâng tay, cảm nhận từng ngón tay trong suốt mờ ảo gần như tan biến, lực lượng trong cô như bị sói mòn dần đi, chỉ duy trì thôi cũng đã quá mệt mỏi.


Chớp chớp làn mi, cô bé tỉnh dậy Hoa Y ngồi ngay cạnh bé, 4 mắt nhìn nhau, cô bé mở khuôn miệng chúm chím tò mò hỏi: "Chị là ai thế?"


Hoa Y cụp mắt xuống, thu lại cảm xúc khó chịu trong người.


"Tôi cũng không biết, có lẽ là một linh hồn phiêu đãng"


Cô bé nghiêng đầu nhìn cô, mắt nhẹ chớp giống như không quá hiểu lời cô nói.


Cạch cạch, cánh cửa mở ra, một cô gái bước vào theo trang phục có lẽ là hầu gái.


"Tiểu thư, đến giờ rồi!"


Hầu gái vừa nói xong cô bé liền kéo một con gấu bông ôm vào người, con gấu bông màu nâu có chút cũ, lớp lông do sử dụng nhiều nên đã bạc đi, đôi mắt chính là cúc áo nay đã phai nhạt so với màu sắc ban đầu.


"Vâng"


Cô bé từ từ bò xuống giường, chân nhỏ chạm đất cài lên đôi giày búp bê xinh xắn, mái tóc xoăn màu nâu theo động tác nhẹ rủ xuống.


Hoa Y vốn muốn tìm hiểu qua về thế giới này, cũng muốn biết lý do vì sao cô lại không về không gian hệ thống, mà lại xuất hiện ở đây, nhưng một lực hút rất lớn khiến cô kéo về phía cô bé.


Hoa Y suy nghĩ, vậy là không thể tự do di chuyển rồi, nhìn vào những ngón tay dần trở nên trong suốt, cô mím môi, lẳng lặng đi theo.


Bên ngoài còn có hai nữ hầu thấy cô bé đi ra liền cung kính cúi đầu quy củ duy trì khoảng cách 2m đi theo đằng sau.


Đi qua đến khoảng sân nhỏ cô bé hơi khựng lại, ánh mắt trong vô thức tìm kiếm cái gì đó.


Hoa Y nhìn theo tầm mắt cô bé, nhưng khoảng sân chỉ có cây cảnh trống rỗng, không một bóng người.


Cô bé quay đầu, vững bước đi trên hành lang, đến một cánh cửa màu đen tuyền liền đẩy cửa bước vào.


"Mama" cô bé bước vào đầu hơi cúi xuống.


"Con đến trễ!" Người phụ nữ trước mặt cho cô một ánh nhìn nghiêm khắc.


"Con xin lỗi mama"


"Nhanh lên"


Người phụ nữ toàn thân đều toát lên vẻ không kiên nhẫn, dường như cô bé không nhận thức được, chỉ nghe lời quen thuộc xắn tay áo ngồi lên trên ghế, chân nhỏ thả trong không khí không chạm đất.


Xoẹt, trên cổ tay nhỏ nhắn có một vết cắt dài, máu từ trong đó chảy ra, chưa đầy 2p vết thương bên trên dần dần khép lại biến mất giống như chưa từng xuất hiện.


Người phụ nữ nheo mày ánh mắt khiển trách: "Ta đã nói con bao nhiêu lần rồi, kìm lại năng lực tự chữa lành đi"


"Vâng ạ" giọng cô bé trong trẻo vang lên, từ đầu tới cuối đều không hề chập trùng chần chừ chút nào.


Lại một vết cắt xuất hiện, sau khi đã lấy đủ, người phụ nữ gật đầu sai nữ hầu đưa cô về phòng.


Từ đầu quá trình đến cuối cô bé đều không nhăn mày đến một lần, ánh mắt mơ màng giống như đang suy nghĩ, không cảm nhận được một chút đau đớn nào.


Hoa Y không nói gì, bước chân đồng dạng theo sau cô bé, vẫn trên hành lang ban nãy, bước chân cô bé dừng lại.


Cô bé đứng im bất động, đôi tay đặt nhẹ lên lan can gỗ, ánh mắt trong veo như pha lê phản quang lại màu sắc của bầu trời, trong xanh tự do lại xinh đẹp.


Hầu gái bước lên có ý nhắc nhở: "Tiểu thư, đến lúc về phòng rồi"


Cô bé quay đầu, thu lại tầm mắt: "Vâng, về thôi"


Hoa Y ghé vào hành lang nơi cô bé đứng, ngẩng đầu từ đó nhìn lên cảnh sắc bầu trời, là một mỹ cảnh đáng nhớ nhưng lại không đẹp giống như trong đôi mắt của cô bé.


Hoa Y về phòng liền thấy cô bé đang ngồi dưới thảm lông trên sàn, chơi với gấu bông nhỏ.


Những tưởng bầu không khí vẫn cứ im lặng như vậy, nhưng cô bé lại chủ động bắt chuyện với cô.


"Chị cũng nhìn thấy phải không? Bầu trời hôm nay rất đẹp"


"Ừ, nhưng không quá đẹp như em nghĩ" Hoa Y không mặn không nhạt đáp.


Nói xong cô bé cũng không nói gì nữa chỉ tập trung chơi vs con gấu bông trong tay.


Buổi tối Hầu gái mang đồ ăn tiến vào, vẫn là dáng vẻ cung kính, lễ phép đặt xuống rồi lui ra vô cùng quy củ.


Cô bé vẫn ngồi đó, chỉ chơi với gấu bông, giống như toàn thời gian của cô bé đều dùng vào việc ấy vậy.


Hoa Y bước về phía bàn ăn, trên bàn chỉ độc một cái cốc, bên trong là chất lỏng màu đỏ, mang một hương vị tanh ngọt đậm đặc.


Thời gian cứ thế trôi, không gian rộng lớn nhưng lại khó thở ngột ngạt đến tuột cùng, Hoa Y cảm thấy 4 bức tường như những thanh sắt, mà cô bé chính là con búp bê nhỏ bị giam giữ trong đó.


Một hồi lâu có vẻ như thấy đói, cô bé liền đứng lên đi về phía bàn ăn, cầm lên cái cốc, miệng nhỏ đặt trên thành cốc, dòng chất lỏng đỏ đi vào trong khoang miệng, chẳng mấy chốc đã không còn lại gì.


Chất lỏng đỏ còn vương trên khoé môi cô bé nhuộm đỏ cánh môi, đôi mắt cô bé long lanh thanh triệt hơi sáng lên, ẩn trong đó sắc màu đỏ sậm tăng lên không ít.

Bình Luận (0)
Comment