[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1005


Thời Sênh nhìn ipad chằm chằm một lúc lâu, có người mấy tài liệu của cô…
Hà Tín à?!
Không phải, đến máy vi tính Hà Tín còn dùng không thạo, điện thoại smartphone còn nhìn không hiểu, không phải ông ta.
Nếu ông ta cần gì, hẳn sẽ tự gọi điện thẳng cho mình để hỏi, chứ không phải lén lút mấy thứ này.
Vậy thì là ai?!
Theo lời Hà Tín, thì tất cả mọi người có mặt lúc đó đều khả nghi.
“Tần Vũ, cô đã xem vụ án đội trưởng Hà vừa đưa cho cô chưa? Chúng ta phải đi rồi.” Lão Trương cùng hai người đi tới.
“Ồ, đi thôi.” Thời Sênh cất ipad đi, cầm tập hồ sơ còn chưa mở ra ở trên bàn, đi theo lão Trương.
Nhìn Thời Sênh như vậy lão Trương biết ngay cô chưa xem, trên đường liền cẩn thận nói cho Thời Sênh nghe một lần.
Mười mấy tiếng trước, họ nhận được một cuộc gọi báo án, một người bị chó cắn.
“Đây có phải là án gϊếŧ người đâu, chúng ta đi làm gì?” Thời Sênh lật lật vài cái, án chó cắn người mà cũng cần đội hình sự trinh sát đi làm à?
Lão Trương lật tài liệu ra phần sau, chỉ vào một bức ảnh, “Người bị cắn đã chết rồi.”
“Nguyên nhân?” Thời Sênh lật đến cuối cùng cũng không nhìn thấy nguyên nhân tử vong.
“Báo cáo tử vong sơ bộ nói là bị bệnh dại, nhưng bản báo cáo này nhanh chóng bị phủ định, hiện giờ bên pháp y vẫn chưa báo tin gì, nghe nói hơi phức tạp.

Bệnh chó dại có thời gian ủ bệnh thấp nhất là một tuần, người đó bị cắn mới hơn mười tiếng đã chết, điều này rất bất thường.”

Thời Sênh đặt hồ sơ vụ án xuống, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Khóe môi lão Trương hơi giật giật, “Đi tìm con chó kia và gia đình nạn nhân để hỏi một số vấn đề.”
“Oh.” Tẻ nhạt.
Lão Trưởng thở dài lắc đầu, quay sang trao đổi với đồng nghiệp bên cạnh.
Xe dừng lại ở một khu dân cư, lão Trương để hai người khác xuống hỏi thăm gia đình nạn nhân, ông ta và Thời Sênh đi tìm con chó kia.
Thời Sênh: “…”
Lật bàn! Giờ bản cô nương lại còn xuống cấp đến mức đi tìm chó à!
Lão Trương tìm đến mấy nhân chứng hôm đó chứng kiến tận mắt.
“Chó á? Không phải ở tiểu khu chúng tôi đâu, chó to lắm, lông toàn thân đều màu vàng kim,…… họ gọi là gì nhỉ…… Kim Mao à, đúng rồi, là Kim Mao, nhìn nó bẩn lắm, không biết chạy từ đâu tới, có mấy đứa trẻ còn cho nó ăn, lúc đó đang yên đang lành, ai biết lại đột nhiên cắn người ta.”
“Chạy đi đâu á? Nó cắn xong là chạy luôn, ai biết được nó chạy đi đâu.”
“Các anh nhất định phải tìm được nó đấy, con chó to như thế cắn người bừa bãi, nghĩ đã thấy sợ rồi.”
Phản ứng của người dân trong khu đều tương tự như nhau, không biết con chó kia từ đâu tới, cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Lão Trương hỏi hết mấy nhân chứng, quay đầu muốn tìm Thời Sênh, kết quả là bên cạnh trống tuếch, làm gì có ai nữa.
Lão Trương mệt cả lòng, ông đi điều tra vụ án mà còn phải trông trẻ nữa hay sao?!
Lão Trương tìm trong tiểu khu một lúc lâu, cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của một người dân trong khu, ông mới tìm thấy người ở một góc khá khuất trong tiểu khu.
Đừng hỏi ông ta vì sao không gọi điện thoại, gọi rồi có ai nhấc máy đâu.

Lão Trương nhìn Thời Sênh đang ngồi xổm trước một đống cỏ chơi điện tử, sau gáy chảy đầy vạch đen, “Tần Vũ, cô ngồi đây làm gì?”
“Bắt wifi chùa.”
“Cái gì?” Lão Trương ngẩn ra.
Con mẹ nó, cô chạy xa như vậy chỉ vì để bắt wifi chùa à? Trong tiểu khu không có wifi sao? Mà trong thời gian làm việc ai cho cô đi bắt wifi hả?!
Bình tĩnh!!!
“… Đi thôi, quay lại chờ họ, để xem họ có phát hiện gì không.” Vừa rồi ông ta không nên đi cùng cô mới phải.
Thời Sênh cầm điện thoại đứng dậy, đạp đạp chân vào đống cỏ bên cạnh, ở phần bị đống cỏ che đi của cái rào sắt bên ngoài, có một lỗ hổng rất to, giống như bị người ta cưỡng chế rút ra vậy.
Thời Sênh không cả ngẩng đầu, nói: “Ở đây có lông chó, anh thực sự không định xem xét thử xem à?”
Lão Trương vốn đã quay người, nghe Thời Sênh nói vậy, ông ta lập tức quay đầu lại, nhìn về phía lỗ hổng to đủ cho một con chó chui qua kia.
Ông ta quỳ xuống kiểm tra một lượt, thực sự có lông chó mắc vào đó, còn khá nhiều nữa.
Lão Trương nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt kỳ quái, lấy điện thoại gọi người tới.
Lúc mấy người này đi thu thập chứng cứ vẫn luôn không có đầu mối gì, cuối cùng cô cất điện thoại đi nhìn về phía bên ngoài hàng rào, “Bên kia là chỗ nào?”
“Đại học.” Lão Trương tranh thủ trả lời, “Đại đa số người dân trong tiểu khu này là nhân viên của trường, lúc trước ở đây không có hàng rào vây quanh, sau đó mới lắp thêm vào.”
“Đại học gì?”
Lão Trương nhìn tài liệu trong tay, “Đại học y Hoa Lập, là một trường đại học tư nhân.”
Đại học Y à?

Bệnh chó dại?
Chó?
Trong đầu Thời Sênh hiện lên một chút tình huống trong tiểu thuyết, chưa biết chừng có người quái dị trong trường y, đang nghiên cứu thứ gì đó kỳ quái, sau đó con chó kia không cẩn thận chạy ra ngoài, cắn người…
Khả năng bản cô nương đã biết chân tướng rồi.
Thời Sênh vẫy tay, “Đi xem xem.”
Lão Trương cũng đang định đi, gật đầu đáp một tiếng, chạy ra ngoài tiểu khu.

Kết quả là đi một lúc rồi phía sau vẫn không có tiếng động gì, ông ta quay lại thì thấy Thời Sênh đã xắn tay áo lên, nhanh nhẹn nhảy vọt qua hàng rào, tư thế vô cùng xinh đẹp đáp xuống bên ngoài.
Lão Trương: “…” Có thể thông cảm một chút cho người trung niên tay chân không nhanh nhẹn như ông được không?!
Còn nữa, có cửa không đi, vì sao lại phải phi qua tường chứ?
Chờ lão Trương vòng qua cửa chính đi vào thì đã không còn nhìn thấy bóng Thời Sênh đâu nữa.
Lúc này trường học vẫn đang được nghỉ, Thời Sênh hỏi mấy học sinh trong trường, người khá quái gở trong trường họ là ai.
Học sinh là những người biết nhiều nhất về mấy tin đồn này, sau khi hỏi vài người, Thời Sênh có được hai cái tên, một là giáo sư Châu, còn một là Khương Tự, tân sinh viên năm nay.
Ngoài lên lớp, giáo sư Châu đều ở trong phòng thí nghiệm của ông ta.

Trừ khi lên lớp, trước giờ ông chưa từng qua lại với ai, nhưng mấy bản luận văn mà ông ta viết đã từng giành giải thưởng, đã từng là viện trưởng một viện nào đó, về sau không biết vì sao lại chạy tới đây làm giáo sư.
Khương Tự còn quái gở hơn, cả ngày ôm đầu lâu lang thang trong trường, có người nửa đêm gặp cậu ta, sợ đến mức ngất xỉu.
Giáo sư Châu có một phòng thí nghiệm riêng, hiềm nghi của ông ta lớn hơn.
Thời Sênh chạy thẳng về phía phòng thí nghiệm của giáo sư Châu.

Phòng thí nghiệm của giáo sư Châu rất gần tiểu khu kia, khoảng cách chỉ tầm không quá 50 mét, quả nhiên giáo sư Châu này rất đáng nghi.
Thời Sênh nhìn tòa nhà rồi đi theo cầu thang xuống dưới.
Phòng thí nghiệm ở trong tầng hầm, có lẽ đèn cầu thang hỏng rồi, Thời Sênh lần mò mãi cũng không thấy sáng.
Cô lấy thiết kiếm ra, đi xuống tầng hầm.

Tầng hầm có một cánh cửa kim loại, lúc này đang đóng chặt.

Bên cạnh có thiết bị giám sát phải quẹt thẻ mới vào được.
Thời Sênh quơ quơ kiếm, nếu cô chém vỡ thứ này ra, mà giáo sư Châu không phải hung thủ, thì cô phải đền bao nhiêu tiền?!
Nghĩ một chút, Thời Sênh lại thu kiếm lại, cầm ipad gõ gõ.
“Đinh…”
Cửa phòng thí nghiệm chậm rãi mở ra, Thời Sênh nghiêng đầu ngó vào trong phòng một cái.
Bên trong có một người, mặc áo blouse trắng, thân hình hơi béo, đầu trọc, ánh đèn chiếu vào còn phản quang.
Lão cũng đang nhìn về phía cửa ra vào, có lẽ là vì nhìn thấy người lạ, nên lão đầy vẻ đề phòng, “Cô là ai? Làm sao cô vào được đây?!”
Thời Sênh quơ quơ ipad trong tay, “Dùng cái này vào thôi.”
Lão đưa tay ấn nút nút đỏ bên cạnh, nhưng ấn một lúc cũng không có phản ứng gì.
Giọng nói của Thời Sênh văng vẳng bay trong phòng thí nghiệm, “Ngại quá, ban nãy trượt tay, khả năng là ngắt luôn đường dây rồi.”

Bình Luận (0)
Comment