[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1019


Ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn này rất rộng, vì ở lân cận có đường ống dẫn khí thiên nhiên, nên lại tạo thành vụ nổ lần hai.
May là trừ lần đầu nổ có người chết và bị thương ra, vụ nổ lần thứ hai đã kịp sơ tán người đi trước, nên không có ai bị thương.
Đội phòng cháy chữa cháy phải dập lửa mất một ngày một đêm, lửa mới tàn.
Các tin tức thời sự đầy trời, nhưng nguyên nhân xảy ra vụ nổ lại vẫn mơ mơ hồ hồ.
Mặt Đinh Cố đầy vẻ ngơ ngác đưa Thời Sênh về dưới chung cư, “Chị Tần…”
“Nói chuyện đừng có nói bừa, nếu không, người chết tiếp theo sẽ là cậu đấy.” Thời Sênh cởi dây an toàn, mở cửa xe.

Xuống xe xong, cô chống tay vào cửa xe, hơi khom người nhìn thẳng Đinh Cố, “Nếu không phải vì nể mặt Giang Túc, thì tôi đã gϊếŧ cậu diệt khẩu rồi.”
“… Đinh Cố hiểu rồi ạ.” Khó khăn lắm Đinh Cố mới nhín ra được mấy chữ này, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô gái này còn nguy hiểm gấp mấy lần Giang Túc!!!
Thời Sênh đóng cửa xe lại, Đinh Cố đạp mạnh chân ga, vội vàng rời khỏi nơi này.

Cậu ta không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.

Ai mà biết được liệu cô ấy có đột nhiên khó ở rồi thay đổi ý định không.
Thời Sênh cúi đầu đi về phía thang máy, ở cửa thang máy có một người đang đứng đó, bước chân Thời Sênh hơi khựng lại một chút, nhìn ra đằng sau.
Ở xa xa có người đang gọi điện thoại, ở đầu thang bộ có nhân viên vệ sinh, thêm người đứng trước cửa thang máy nữa, tổng cộng ba người.
Bất thường…

Thời Sênh hơi nheo mắt, lao tới đạp thẳng một cước vào người đang đứng ở cửa thang máy, thừa lúc anh ta bị đau khom người lại, cô nhanh chóng rút súng trên người anh ta ra.
Nhân viên vệ sinh và người đàn ông đang gọi điện thoại cùng chạy vội về phía này.
“Cô Tần! Đừng kích động!”
“Người của Cục An ninh Quốc gia?!”
Nhân viên vệ sinh giơ hai tay lên, thái độ rất thành khẩn, “Cô Tần, chúng tôi không có ác ý.”
Thời Sênh hừ lạnh, “Mang súng đến lén lút lượn lờ dưới nhà tôi, còn nói không ác ý à? Tôi nhớ là tôi đã từng nói, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi đúng không?”
“Cô Tần, chúng tôi có việc rất quan trọng tìm cô.

Cô có thể bỏ súng xuống trước không.” Lúc chĩa súng vào người khác thì rất suиɠ sướиɠ, nhưng khi nòng súng chĩa vào mình thì không sướng tí nào.
Khả năng quan sát của cô gái này quá nhạy bén, bọn họ tự thấy mình không hề để lộ ra manh mối gì, nhưng lần nào cô vừa xuất hiện cũng lập tức lột mặt nạ của họ ra.
“Anh thật đáng ghét, đã nói sẽ mua cho em rồi…”
“Ôi, anh xin lỗi mà, anh tăng ca nên quên mất.

Em yêu, đừng giận mà! Lát nữa anh đưa em đi mua được không?”
Một đôi tình nhân đi từ bên ngoài vài, nhưng còn chưa nhìn sang bên này, hai người họ đã cãi nhau trước rồi.
“Cô Tần!” Người của Cục An ninh Quốc gia căng thẳng nhìn Thời Sênh, có người đến rồi kìa!!! Cô có thể hạ súng xuống trước không hả?!!!
Thời Sênh liếc sang bên kia một cái, nhưng không hề có ý thu súng lại.

Ba người của Cục An ninh Quốc gia thấy cô chậm chạp không có động thái gì, chỉ đành phải dùng cơ thể che đi tình hình bên này.
May mà đôi tình nhân kia cãi cọ, nên cô gái đó chạy mất, anh chàng kia lại đuổi theo ra ngoài rồi.
Ba người nhìn nhau, cô Tần này thật tùy hứng! Nếu bị người khác nhìn thấy cô ấy dùng súng ở đây, chẳng lẽ còn không vội vàng gọi 110 hay sao?
Bầu không khí hơi đông cứng lại, cảm giác đè nén vô hình như lan ra.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được, phá vỡ sự im lặng, “Cô Tần…” Chúng ta đứng đây làm cái quái gì vậy?!
“Tìm tôi có việc gì?!” Đang yên đang lành lại xun xoe nịnh bợ, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Người gọi điện thoại khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm túc, “Nói một cách chính xác, thì chúng tôi tìm cô và anh Giang.

cô Tần, chúng ta có thể lên nhà nói chuyện không?”
Ai biết được liệu một giây sau có người đi tới hay không.
“Tôi sẽ không giúp các anh làm bất cứ việc gì.” Thời Sênh tỏ thái độ từ chối rất rõ ràng, “Đinh…”
Thang máy vừa vặn tới, ba người của Cục An ninh Quốc gia sợ có người ra, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong không có ai cả khiến họ thở phào một hơi.
Thời Sênh lách người vào, cảnh cáo: “Đừng tiếp tục xuất hiện ở đây nữa, nếu không, cái mạng nhỏ của các anh có giữ được hay không cũng khó nói chắc được lắm.”
Thang máy chậm rãi đóng lại, ngay khoảnh khắc nó gần khép hẳn, Thời Sênh liền ném khẩu súng ra bên ngoài.
Ba người nhìn thang máy từ từ đi lên, quay sang nhìn nhau.
“Giờ phải làm sao?” Người đàn ông dọn vệ sinh không biết phải nói gì.


Cô ấy thậm chí còn không thèm nghe đã từ chối rồi.
Cấp trên còn không cho họ dùng biện pháp mạnh, bắt buộc phải nói năng tử tế, nhưng như thế cũng phải cho họ có cơ hội nói mới được chứ!
“Bên phía Giang Túc liệu có được không?”
“Giang Túc hoàn toàn không ra ngoài, chúng ta lại không vào được nhà cô ấy, làm sao liên lạc với Giang Túc được?!” Mấy người bọn họ đều biết Quốc gia có một vài ngành bí mật, huyền học cũng là một trong số đó.
Nhân lúc Thời Sênh chưa về, họ đã mời người đến xem, nhưng mấy người kia cũng không có cách nào cả.
“Thử bên cụ Lê xem, dù gì ông ấy cũng đã từng là người trong hệ thống của chúng ta.”
“Cũng chỉ có thể như thế.”
“Thời gian gấp rút, hai cậu đi mời ông cụ Lê đi, tôi sẽ nghĩ cách.” Người đàn ông dọn vệ sinh đưa ra ý kiến.
Hai người còn lại quay sang nhìn nhau, “Cũng được.”

“Vụ nổ này khiến mười người tử vong, hơn mười người bị thương, điều tra sơ bộ vẫn đang được tiến hành.

Các ban ngành liên quan vẫn chưa công bố nguyên nhân gây nổ cụ thể, xin quý vị tiếp tục theo dõi tin tức của chúng tôi.”
Thời Sênh vừa mở cửa đã nghe thấy mẩu tin này, Giang Túc ngồi trong một đống ngổn ngang, xe lăn ngã ở bên cạnh.
Rõ ràng là tên này lại vừa phát hỏa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Túc quay đầu nhìn sang, anh mấp máy môi, giọng nói hơi khàn, “Đỡ anh lên được không?”
Thời Sênh đi tới đỡ anh lên ghế sofa, ngồi xổm xuống kiểm tra chân anh, có lẽ là vì dùng sức nhiều quá nên hơi sưng đỏ lên.
“Tần Vũ.”
“Ừm? Sao thế?”
“Không sao.”
Thời Sênh thả ống quần anh xuống, “Sao lại nổi giận?”
Lúc cô ra ngoài đã gọi điện thoại báo an toàn cho anh biết, không thể nổi giận vì mình được.

Giang Túc nhìn Thời Sênh, chỉ vào laptop trên sàn nhà.
Laptop còn chưa tắt, Thời Sênh vừa ấn lên đã nhìn thấy video trên máy, cô mở video ra, nhưng Giang Túc giữ cô lại, khẽ lắc đầu, “Đừng xem.”
Trong giọng nói thoáng có vẻ bất an và cầu khẩn.
Thời Sênh nghi hoặc một chút, buông lỏng tay ra, đóng laptop lại, bình tĩnh hỏi: “Ai gửi cho anh?”
“Hầu Đạt.”
“Người của Hồng Liên hội?”
Lúc trước khi xử lý Hồng Liên hội, cô từng nghe có người nhắc đến người này, kẻ đứng thứ hai trong Hồng Liên hội, nắm một nửa quyền quyết định của Hồng Liên hội.
Ngón tay Giang Túc co chặt lại, trong mắt đầy vẻ oán hận, “Tất cả mọi chuyện hiện giờ, đều là do lão gây ra cho anh.”
“Được rồi.” Thời Sênh mở tay anh ra, mười ngón đan vào nhau, nhẹ nhàng an ủi, “Có em bên cạnh anh rồi.

Nhưng kẻ nợ anh sẽ không đứa nào chạy thoát được.”
Giang Túc chưa từng nói ai là kẻ khiến anh biến thành thế này, cô từng hỏi một lần, Giang Túc né tránh không nói, thậm chí còn có chút kháng cự, nên cô cũng không dồn ép anh.
Nếu cô biết sớm, thì Hầu Đạt đã chết từ lâu rồi!!!
“Video đó…” Giang Túc lắp bắp nói.
“Không muốn nói thì đừng nói.”
“Là anh…” Giang Túc thở hổn hển mấy hơi.

Anh nhìn Thời Sênh, cánh môi mấp máy, một lúc lâu sau mới nói được một câu trọn vẹn, “Là video quay cảnh chúng nó đóng đinh vào hai chân anh.”

Bình Luận (0)
Comment