[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 108.1 - Chương 108.109

Nghe nói đám người Tống Thập bị nhốt lại, toàn bộ người của binh đoàn Cơn Lốc đều bị mời đi uống trà.

Tin tức tỉ mỉ hơn thì Thời Sênh không nghe ngóng được.

Rốt cuộc đó là quân đội, Thời Sênh cũng không có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, không có khả năng biết được tin tức tỉ mỉ hơn.

Lúc này cô đang lên kế hoạch đi cướp máy bay trực thăng.

Thời Sênh nói kế hoạch này với ba đàn em, ba con hàng này mặc dù có chút kỳ quái nhưng lão đại nói gì cũng luôn đúng, lão đại phân phó họ làm cái gì thì họ làm cái đó.

“Lão đại, chúng tôi đều đã quan sát kỹ rồi, bọn họ đổi trực ban một giờ một lần, sau khi thay ca bọn họ sẽ đi kiểm tra xung quanh một lần, đó là lúc dễ dàng nhất.”

Thời Sênh và ba con hàng đứng ở một chỗ tối, Lâm Phong đang phân tích cho cô nghe.

Thời Sênh dựa vào tường, nhẹ nhàng vỗ về lưng Bạch Hổ, cũng không biết có nghe Lâm Phong nói hay không.


Lúc giao ban, mấy người nhanh chóng chạy về phía đó, thừa dịp kẽ hở trong lúc tuần tra, thành công chạy tới nơi đỗ máy bay trực thăng.

Sau khi ngồi lên máy bay, Thời Sênh mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Các anh có ai biết lái máy bay trực thăng không?”

Lâm Phong cả người cứng đờ, lắp bắp hỏi: “Lão đại… Cô cũng không biết à?” Không phải lão đại vạn năng sao? Chuyện nhỏ như lái máy bay sao lão đại lại không biết chứ?

Bọn họ căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Bảo tôi phá hủy cái phi cơ này thì tôi biết.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt rất thành khẩn.

“Mẹ ơi, vậy phải làm sao đây?” Trước đó bọn họ căn bản không nghĩ tới chuyện này.

“Bên kia hình như có người, đi qua nhìn xem.”

“Có người xâm nhập, cảnh báo.”

Ngay sau đó, tiếng còi báo động vang lên khắp sân bay.


Vô số binh lính mang theo súng ống đạn dược tiến vào, chĩa về phía máy bay trực thăng nơi bọn Thời Sênh đang ở.

“Người ở trên máy bay trực thăng bước ra, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.”

“Chống cự liền bắn chết không cần luận tội.”

Liên tiếp những âm thanh kêu gọi, xuyên thấu qua loa vang khắp sân bay.

“Lão đại, cô thật sự không biết lái à? Nếu không cứ tùy tiện nổ máy đi, cô lợi hại như thế, sờ soạng một chút là lái được ngay ấy mà.”

Tùy tiện nổ máy, mi tưởng như ăn cơm chắc?

… Hơn nữa trực thăng này cũng không giống với mấy loại cô đã gặp.

Lâm Phong vẻ mặt như đưa đám. “Chúng ta mà xuống chắc chắn sẽ bị bắn thành cái sàng.”

Thời Sênh vươn tay ấn loạn một trận trên bàn điều khiển, tuy rằng không quá giống nhau nhưng các icon thì vẫn không khác là mấy.


“Bùm bùm bùm…”

Một loạn đạn bắn về phía đám người đối diện, người ngã xuống như ngả rạ.

“Lão đại…” Thanh Ngọc kêu lên, không phải cô đang muốn khiêu khích thêm đấy chứ?

Thời Sênh đâu biết mình vừa mở chế độ chiến đấu của máy bay trực thăng chứ.

“Thấy bọn chúng không vừa mắt, dám chĩa súng vào tôi.” Thời Sênh nhàn nhạt đáp một câu.

Tổ ba người: “…” Lão đại, cô cứ nói không biết thì chúng tôi cũng không chê cười cô đâu.

Đúng lúc này, người đối diện cũng đã có phản ứng, bắt đầu tấn công, Thời Sênh điên cuồng ấn các công tắc, cuối cùng cũng khởi động được trực thăng.

Nhưng lại bay lên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đạn bay tới tấp, đập vào kính và thân máy bay ầm ầm, ba người Thanh Ngọc vội vàng thắt đai an toàn, kỹ thuật của lão đại thật sự không dám khen tặng.
Cũng không dám ngồi máy bay trực thăng với lão đại nữa.

Viên đạn theo không kịp, bên kia lại phái ra dị năng giả tấn công trực thăng. Máy bay có thể chống đạn nhưng dị năng thì kinh khủng hơn nhiều, chỉ hai đợt tấn công đã phá nát kính chống đạn.

Ngọn lửa từ bên ngoài tiến vào, Tiểu Bàn vội lấy tường đất che lại, lúc này mới tránh được thảm họa Thanh Ngọc bị lửa nướng chín.

Máy bay trực thăng di động nhưng lại đi giật lùi, Thời Sênh thật sự không thể hiểu nổi cái trò này.

Mẹ nó, đám icon này hoàn toàn không giống với icon mà cô biết.

Làm sao để bay đây?

Thời Sênh liền nhanh chóng tháo đai an toàn, hô: “Các thiếu niên, mở ra lực lượng hồng hoang đi, hãy cùng tôi bước vào một chuyến lữ hành đến chết cũng không quên nào.”

Tổ ba người: “Lão đại, nói tiếng người đi.”
“A, tôi chuẩn bị chạy trốn.”

Thời Sênh nói câu đó cực kỳ bình tĩnh.

Rồi cô lấy ra đám cầu màu tím đưa cho bọn họ: “Đừng có ném vào mình, nếu không các anh sẽ chết rất khó nhìn đấy.”

Cuối cùng lại bỏ thêm một câu: “Tôi không phụ trách nhặt xác đâu.”

Bọn họ đã thấy qua uy lực của thứ này, một cái có thể làm nổ một đám xác sống, còn tạo ra được một cái hố to có đường kính tới mấy mét.

Hiện tại bọn họ lại được cầm trên tay thứ vũ khí trâu bò đó.

Không kích động, không thể kích động được.

Tay khôn được run, đừng có ném vào bản thân.

Nhưng mà…

“Lão đại, thứ này xài thế nào?”

“Ném thẳng ra là được, phạm vi nổ mạnh không giống nhau cho nên phải ném càng xa càng tốt, nếu không nó sẽ lan tới gần mình đấy.”

Phạm vi nổ mạnh không giống nhau là có ý gì?
Thứ này lại còn có thể nổ mạnh không có phạm vi xác định à?

Đám tiểu cầu này đều do Thời Sênh tự mình tạo thành nên tất nhiên không thể phân đều mười cái như một, cái nào năng lượng nhiều thì lúc nổ sẽ khủng khiếp hơn một chút.

Thời Sênh nói ra câu này xong liền đẩy cửa bước ra, ném một cái mở đầu, tiếng nổ kịch liệt át cả tiếng súng, sau đó ngoại trừ những tia chớp lóe lên, bốn phía liền an tĩnh xuống.

Mà cái hố to lúc ẩn lúc hiện trong làn chớp chứng minh lời Thời Sênh nói không sai, phạm vi nổ đúng là không giống nhau.

Cái hố kia to ít nhất gấp hai lần cái hố bọn họ từng thấy.

Nó lập tức cắt ngang sân bay, kiến trúc xung quanh cũng sụp đổ một nửa.

Mẹ nó!

Ba người cũng xuống khỏi máy bay, Thời Sênh nhanh chóng chạy về một đầu sân bay, chiếm lấy một chiếc xe vận tải.
Quân đội phía sau vội vàng liên hệ với khu an toàn để chặn chiếc xe lại.

Lực phá hoại lớn như thế, không thể để cho họ chạy được, nếu họ phá sụp khu an toàn thì phải làm sao?



“Đây là loại bom gì?” Nhìn cái hố to, binh lính trông coi và đám người phụ trách hai mặt nhìn nhau.

Sau đó, người phụ trách ở đây dù nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Không biết, nhưng lúc đó rất khủng bố, cảm tưởng như tôi bị thứ gì đó đè nặng lên người, hoàn toàn không dám nhìn về phía bên kia. Sau tiếng nổ mạnh còn có cả tia sét tím lóe lên.”

“Tia chớp?”

“Đúng thế, tia sét ấy phải to bằng cánh tay, nhưng lại không giống sét mà chúng ta vẫn thấy, màu cũng sậm hơn… Đúng rồi, có người đã ghi lại cảnh ấy, mau mở ra nhìn.”

Có người đem đoạn video ghi hình qua, trên đó chỉ thấy một cái hố to, trong hố có tia chớp lóe lên, nổ lép bép hơn mười phút mới biến mất.
“Kiểm tra chưa?” Trưởng khu an toàn ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào cái hố to nơi xa.

“Đã kiểm tra rồi, không có phóng xạ, nhưng mà… có điện.” Nhân viên công tác lập tức báo cáo, thần sắc kỳ dị, hắn còn chưa thấy loại bom nào có thể tạo ra một cái hố to như thế mà lại không chứa bất kỳ chất phóng xạ nào.

Còn chứa cả điện nữa, bọn họ vừa mới thực nghiệm xong, điện từ ở nơi đó rất nhiều, số lượng cụ thể thì phải tiến hành các bước kiểm nghiệm tiếp theo.

“Nhất định phải bắt được bọn họ.”

Mặc kệ mấy người đó là ai thì đều phải bắt lại. Loại bom như thế, nếu có thể để họ nói ra cách chế tác, nhân loại còn phải sợ xác sống nữa sao?

Người trong khu an toàn tìm mọi cách bắt Thời Sênh, nhưng dọc đường đi cô không ngừng ném tiểu cầu, chiếc xe nhanh chóng tới gần cổng khu an toàn.
Lúc tới gần cổng khu an toàn, Thời Sênh bị người ta cản lại, dị năng giả đã phá hỏng đường đi, sau lưng còn có quân đội mang theo súng đuổi bắt, xe của Thời Sênh bị chặn lại ở giữa.

Có lẽ là kiêng kị giá trị vũ lực của họ nên đối phương cũng không công kích, hai bên hình thành thế giằng co.

“Lão đại, người thường ở đây quá nhiều, nếu chúng ta tiếp tục cho nổ thì sẽ làm bị thương nhiều người vô tội.” Thanh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nói.

“Chút nữa các anh hãy nhân lúc loạn mà chạy đi, tìm một chỗ xây dựng căn cứ, không cần tìm quá nhiều người. Nhưng phải chú ý một chút là những người mình nhận phải có năng lực tiếp thu mạnh, các anh hiểu ý tôi không?”

“Lão đại?” Sao lại thấy lời nói này không được thích hợp lắm.

“Cái này cầm lấy, nó gọi là trữ vật không gian, các anh lấy máu để nó nhận chủ, đồ bên trong đủ cho các anh xây dựng một cái căn cứ.”
Ba người trợn trừng mắt, trữ vật không gian, ngay cả cái này mà lão đại cũng có?

Mẹ nó, không phải trời cao phái lão đại xuống cứu vớt thế giới đấy chứ?

“Căn cứ thành lập phải đàng hoàng một chút, như thế mới tiện tôi tìm kiếm các anh.”

Thời Sênh nhanh chóng giao phó trách nhiệm xong, sau đó hỏi lại: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Ba người nghe xong sửng sốt, một hồi lâu sau Thanh Ngọc mới có phản ứng: “Lão đại, cô không ở cùng chúng tôi nữa à?”

Lão đại không ở đây, bọn họ thật sự có thể xây được căn cứ sao?

“Đưa các anh theo không tiện, tôi phải tới thủ đô làm vài việc, làm xong sẽ về. Tôi hy vọng có thể nghe được tin các anh xây dựng xong căn cứ khi còn ở thủ đô.”

Tiểu Bàn nhẹ nhẹ gãi đầu: “Căn cứ của chúng ta lấy tên là gì, lão đại?”

“Đương nhiên là dùng tên binh đoàn của chúng ta rồi.”
Khóe miệng Lâm Phong co giật một chút: “Lão đại, không thể chọn một cái tên bình thường khác sao?”

Nếu lấy cái tên này, hắn thật sự không dám ra ngoài tuyên truyền đâu!

Cuối cùng, Thời Sênh vẫn thắng.

Thời Sênh nhét Bạch Hổ vào ba lô, xách theo thiết kiếm nhảy khỏi xe, vặn vặn cổ một chút, sau đó xách theo thiết kiếm vọt vào trong đội ngũ dị năng giả.

Còn chưa nói được câu nào đã lập tức ra tay, ngay từ đầu, Thời Sênh liền chiếm thế thượng phong.

Chờ đám dị năng giả kịp phản ứng lại, một đám dùng dị năng công kích Thời Sênh. Thiết kiếm của Thời Sênh nhìn rất tầm thường, nhưng lúc tiếp xúc với nó, toàn bộ dị năng đều bị nó chém đứt.

Tình huống này làm cho trong lòng một đám dị năng giả bốc lên lửa nóng, ánh mắt nhìn thiết kiếm nóng rực.

“Cố Nam!”

“Dừng tay lại!”
Bên phía quân đội có mấy bóng dáng quen thuộc đi ra, Thời Sênh dừng lại, thu kiếm, nhìn về phía bọn họ.

Thường Tân dẫn đầu, bên cạnh hắn là ông bà Cố, nhìn dáng vẻ hình như là bị ép tới, trên mặt hai người vẫn còn kinh hoảng.

“Ha, thì ra đội trưởng Thường còn chưa chết.” Thời Sênh cười châm chọc. “Thật là uổng cho một gương mặt lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo.”

Nhìn Thường Tân hiện tại, ai cũng cho rằng hắn là một người tốt.

Nếu hắn chết, có lẽ Thời Sênh còn cảm thấy hắn thật sự không biết gì, nhưng giờ hắn vẫn sống, mà người thành phố B lại bắn phá sập nơi kia.

Vậy những người kia chắc chắn chết rồi.

Sắc mặt Thường Tân khẽ đổi nhưng rất nhanh liền trấn định lại. “Cố Nam, mau giơ tay chịu trói, nếu không cha mẹ cô…”

Thời Sênh chọc chọc thiết kiếm xuống đất, một tay chống hông: “Cha mẹ? Tôi còn chưa tìm được cha mẹ mình? Anh tìm đâu ra cha mẹ này cho tôi thế?”
Thường Tân khẽ nhíu mày, hắn đã điều tra qua Cố Nam, đây chắc chắn chính là cha mẹ của cô.

“Cố Nam, ngay cả cha mẹ mình mà cô còn không nhận ư?” Thường Tân hét lớn.

“Anh không hiểu tiếng người à?” Thời Sênh trợn mắt nhìn Thường Tân. “Tôi chỉ là con gái nuôi của họ, bọn họ không phải cha mẹ tôi.”

Con nuôi?

Đáp án này quả thực ngoài ý muốn của Thường Tân, hắn vốn tưởng Cố Nam đang cố tình nói giỡn.

“Tiểu Nam, tuy chúng ta chỉ là ba mẹ nuôi của con, nhưng nhiều năm qua cũng không bạc đãi con, con đừng làm chuyện sai trái nữa.” Ông Cố ôm vợ đã bị dọa tới mềm người, thần sắc bi thống như thể Thời Sênh đã làm bao nhiêu chuyện bất hiếu.

“Làm sai ư? Tôi đã làm sai chuyện gì? Ông có biết bọn họ đang muốn gϊếŧ tôi để bịt miệng không? Ông chắc cũng muốn biết tại sao họ lại muốn gϊếŧ tôi để bịt miệng, đó là vì…”
“Cha mẹ nuôi cũng là cha mẹ, bọn họ cũng đã nuôi cô nhiều năm như thế, cô không có lòng cảm ơn sao?” Thường Tân ngắt lời cô.

Tuyệt đối không thể để cô nói ra chuyện kia.

“Cũng chỉ là giao dịch tiền tài, có cái gì mà ơn dưỡng dục chứ? Hơn nữa, lúc mạt thế bắt đầu, bọn họ còn bỏ lại tôi mà chạy trốn, còn cố tình không đóng cửa phòng của tôi lại. Nếu không phải tôi mạng lớn thì đã chết rồi, nếu là anh, anh sẽ cảm ơn họ sao?”

Cô vốn không phải Cố Nam, tất nhiên chẳng có cảm giác gì với ông bà Cố cả.

Thường Tân hoàn toàn không biết còn có chuyện này, vậy nên nhất thời lâm vào trạng thái không biết phải nói gì.

“Anh dùng bọn họ uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi, sống chết của họ không liên quan gì tới tôi hết.”

Thời Sênh lấy ra quả cầu màu tím, mọi người vừa thấy thế thì sắc mặt đã biến đổi.
Thứ đồ chơi này đã làm nổ không ít chỗ, uy lực rất khủng khiếp.

“Không chơi cùng các người nữa, các người tự mình tránh ra hay vẫn để tôi phải ném cái này?” Thời Sênh tùy ý tung quả cầu trên tay. “Nơi này nhiều người như thế, chậc chậc… nếu có người chết, liệu quân đội có bị dìm trong biển nước bọt không nhỉ?”

“Cố Nam, đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì tới người thường.” Thường Tân vội vàng nói.

Nhiệm vụ lần trước, thứ nhất là muốn lấy một vài món đồ, thứ hai là muốn làm suy yếu thực lực của các binh đoàn đánh thuê. Người thường càng lúc càng không tín nhiệm quân đội và ZF, nếu cứ để các binh đoàn tùy ý phát triển như hiện nay thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

“A, không liên quan, vậy anh bắt họ tới đây làm gì? Để bọn họ vây xem tôi bị các anh bắt thế nào à? Làm ơn đi, nói chuyện thì cũng phải có não chút, anh nên ngẫm lại xem trước đó mình đã làm gì mới đúng chứ.”
Tưởng bản cô nương đây là người yêu nước thương dân à?

Thường Tân nghẹn lời.

“Tránh đường ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Thời Sênh làm bộ muốn ném cầu.

“Cố Nam, đừng xúc động. Mau tránh đường ra, mau!”

“Tiểu Nam…” Ông Cố nhìn Thời Sênh với ánh mắt khó tin.

“Mẹ tôi đưa tôi cho các người chăm sóc, còn cho các người nhiều tiền như thế, nhưng các người đã chăm sóc tôi thế nào? Có câu cầm tiền của người thì phải làm việc cho người. Tôi tin tưởng với năng lực của mẹ tôi, chắc chắn các người đã được không ít tiền, các người có thể không cho tôi cảm tình, nhưng các người cũng không nên keo kiệt về vật chất với tôi.”

Thời Sênh dừng một chút, nhả từng chữ từng chữ một: “Cố Nam của các người đã sớm chết từ lúc mạt thế mới bắt đầu rồi.”
Đúng thế, Cố Nam đã chết vào thời điểm khi mạt thế bắt đầu rồi.

Những lời này như âm thanh của ma quỷ quanh quẩn mãi bên tai ông Cố.

Thời Sênh không nhìn ông ta, trực tiếp ngồi vào xe, người bên trong đã không thấy đâu, có lẽ đã tranh thủ trốn luôn rồi.

Thời Sênh lái xe tới cổng lớn, nhưng đúng lúc này, trên tường thành đột nhiên truyền tới tiếng hô hét, sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Từ vị trí của Thời Sênh vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài khu an toàn.

Ở phía đường chân trời, một mảnh đen kìn kịt đang tiến về khu an toàn với tốc độ cực nhanh.

Chỉ trong nháy mắt đã có thể thấy thứ đang chuyển động đó là gì.

Xác sống!

Xác sống đông nghìn nghịt.

Toàn bộ khu an toàn đều vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai.

Mấy người đang định mở cổng cho Thời Sênh, thấy cảnh tượng này thì sao còn dám mở nữa, trực tiếp đóng luôn cả mấy cánh cửa sắt thứ hai, thứ ba vào.
Hàng người đang xếp hàng để tiến vào khu an toàn thấy vậy thì bắt đầu gõ cửa ầm ĩ, nhân viên công tác không kịp chạy vào đã bị mọi người tóm lấy, muốn lấy họ ra để uy hiếp nhưng rõ ràng là người bên trong không thể vì mấy nhân viên đó mà mở cổng được.

Không những thế, vài cảnh cửa ở đằng sau cũng tự động đóng lại, Thời Sênh bị kẹt giữa cánh cổng thứ ba và thứ tư.

Khoảng cách giữa hai cửa cũng không xa lắm, cách nhau chỉ vài mét, nơi này vẫn còn có vài người chưa kịp tiến vào trong khu an toàn bị kẹt lại.

Nhưng những người này cũng không kích động như đám người bên ngoài kia, dù sao ở trong này vẫn khá an toàn.

Đám người Thường Tân cũng bị ngăn ở trong cánh cửa thứ tư, hắn mau chóng bị gọi đi, chỉ để lại vài người trông giữ Thời Sênh.

Thời Sênh bước ra từ trong xe, đứng ở trên nóc xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là xác sống vây thành sao?

Không đúng lắm, trong cốt truyện, xác sống vây thành không xuất hiện sớm như thế.

Lúc này, xác sống vẫn đang ở trong giai đoạn chưa phát triển trí lực, bọn họ còn chưa tiến hóa tới mức có thể chỉ huy xác sống vây thành. Chờ đến lúc bọn họ có thể làm điều đó thì cũng đã là hơn một năm sau mạt thế rồi.

Vậy đám xác sống kia từ đâu chui ra?

Cổng sắt rất cao, Thời Sênh từ trên nóc xe nhảy lên cửa sắt, tay chân linh hoạt trèo lên tường thành.

Đám người trông chừng cô thì hô loạn lên, có người còn hô to ngăn cô lại.

Nhưng ai cũng đang bận rộn, tốc độ của Thời Sênh lại rất nhanh nên chỉ lắc mình mấy cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ.

Từ trên tường thành nhìn xuống thì càng thấy cảnh tượng ngoài kia chấn động hơn.

Giống như mây đen áp thành, người người hãi hùng khiếp vía. Người sống sót bên dưới rống lên một tiếng tê tâm liệt phế, bỗng nhiên làm cho lòng người thấy bi thương.
Rõ ràng bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn, vất vả lắm mới tới được khu an toàn, cuối cùng lại bị nhốt bên ngoài.

“Chúng dừng lại rồi.”

“Kỳ quái, chúng đang làm gì thế?”

Người trên tường thành vốn đang rất lo lắng, nhưng thấy tình trạng xác sống đột nhiên dừng lại, còn tách ra hẳn một đường đi làm cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu.

Từ trong đại quân xác sống tách ra một con đường lớn, sau đó có xác sống hệ kim rải đầy ánh sáng vàng lấp lánh trên con đường đó, con đường kéo dài thẳng về phía tường thành.

Lần hành động này của xác sống làm cho người trên tường thành lại khẩn trương hơn, nhưng tổng chỉ huy bên kia không có hành động gì nên họ cũng không dám công kích.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn con đường ánh sáng dừng lại ở một nơi nào đó dưới chân tường thành.
Mà nơi đó, đúng là nơi Thời Sênh đang đứng bên trên.

Vừa rồi cô chỉ nghi ngờ, bây giờ thì chắc chắn luôn.

Là tên nhóc vua xác sống trốn nhà ra đi kia.

Chỉ có hắn mới có năng lực ra lệnh cho nhiều xác sống như thế, cũng chỉ có hắn mới kéo được nhiều xác sống tới đây như thế mà không tấn công gì.

“Đây là muốn làm gì? Xác sống bên kia cũng không tấn công, có vẻ như bọn chúng được ai đó chỉ huy ấy.” Người bên này nhỏ giọng nói thầm, nhưng người nghe được lời này trong lòng lại nhảy dựng lên.

Có người chỉ huy…

Dị năng giả không ngừng mạnh lên, xác sống cũng không ngừng mạnh lên.

Hơn nữa, nếu so một dị năng giả với một xác sống cùng cấp thì xác sống lại lợi hại hơn.

Trước khi biến thành xác sống, bọn họ đều là con người, xác sống cấp cao chỉ huy cấp thấp hơn là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Con đường màu vàng chạy tới chân tường thành xong, hai hàng xác sống ăn mặc sạch sẽ bước ra đứng trên con đường đó, như là đang xếp hàng nghênh đón người khác.

Có lẽ vì hành vi của xác sống quá quái dị nên người trong an toàn khu không biết phải làm gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn hai hàng xác sống đó đi tới dưới chân tường thành.

Có vài dị năng giả chưa kịp chạy vào trong khu an toàn lập tức công kích nhưng chúng cũng không đánh trả, xác sống này ngã xuống lại có xác sống khác tiến lên xếp hàng thay thế.

Chúng như đang tiếp khác, đứng ở hai bên lối đi, đầu cúi xuống, không hề có một hành động tấn công nào, an tĩnh như điêu khắc.

Toàn bộ không gian đều tĩnh lặng không một tiếng động.



Thời Sênh không biết Thiên Lê ở đâu, cô không thấy hắn.

Nhưng cô rất thích trận thế tiếp đón này, cũng rất phô trương, rất chấn động.
Thời Sênh chống cằm, có chút buồn rầu nhìn xuống dưới, cô nên đi xuống như thế nào để có phong cách nhất đây?

Cô cũng không có dị năng gì trâu bò cả, cũng không thể mọc cánh bay xuống.

“Nam.” Một tiếng nói mát lạnh vang lên bên tai Thời Sênh.

Thiếu niên mặc một bộ đồ sạch sẽ, áo trắng quần đen, chân đi giày thể thao, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười ngây thơ, hồn nhiên, con ngươi trong sáng như hồ nước không một gợn sóng.

Thời Sênh bị vẻ thanh thuần của thiếu niên làm cho mù mắt tới nơi rồi, đây thật sự sẽ là vua xác sống tương lai à?

Sao cô lại có cảm giác là một tinh linh vậy?

Nhất định là sai sót ở đâu rồi.

Vua xác sống phải là kẻ điên cuồng, tàn khốc, máu me mới đúng chứ?

Thời Sênh chớp mắt vài cái, thiếu niên trước mặt chẳng có gì thay đổi, vẫn là cái vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế.
“Nam… tôi tới… đón em.” Vua xác sống đại nhân há miệng, ý cười trong đáy mắt như muốn tràn cả ra ngoài.

“Anh có thể nói? Khôi phục ký ức rồi?” Thời Sênh thò tay véo véo mặt Thiên Lê, thật mềm mại, như sờ lên tơ lụa vậy.

Thiên Lê để mặc Thời Sênh véo mặt mình, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.

“Đi nhé… không vui.”

“Hả?” Thời Sênh nghiêng đầu.

Thiên Lê cau mày suy tư trong chốc lát, sau mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Nơi này… không tốt.”

Hắn nói rất chậm, như là đánh vần từng chữ từng chữ một. Nhưng giọng của hắn rất êm tai, nghe réo rắt như tiếng nước suối chảy làm người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng không cảm thấy quái dị khi hắn nói chậm như vậy.

Ý hắn nói là hắn không thích nơi này, bảo nàng đi cùng hắn.

Thời Sênh vốn dĩ cũng muốn rời khỏi đây, tất nhiên không có ý kiến gì.
Thiên Lê cười hồn nhiên, ôm Thời Sênh thuấn di xuống con đường ánh sáng màu vàng, người trên tường thành nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện trên đường thì cực kỳ kinh hãi.

Cô đi ở trên đường, đám xác sống kia cũng không tấn công, ngược lại chờ cô đi qua còn chậm rãi bám ở phía sau, bảo vệ cô đi về phía đại quân xác sống ở phía xa.

“Bọn họ là ai? Sao xác sống lại không tấn công họ?”

“Là Cố Nam.” Thường Tân nhận ra người đầu tiên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

“Cố Nam? Cô ta xuống dưới từ lúc nào vậy? Đám xác sống kia không phải do cô ta gọi tới đấy chứ?”

Cố Nam, cái tên này không xa lạ với một ít cán bộ cấp cao, là đội trưởng binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến, chỉ trong thời gian một tháng đã đưa binh đoàn của mình đứng ở vị trí thứ hai chỉ sau Cơn Lốc.
Quan trọng nhất chính là chuyện ở huyện D, trừ mấy người Tống Thập, đội của cô là đội duy nhất còn sống sót quay về.

Mà vừa rồi, cô gái này đã lấy ra một loại bom kỳ quái, làm cho khu an toàn gà bay chó sủa, giờ cô lại ở cùng với đám xác sống luôn.

“Gϊếŧ cô ta, không thể để cô ta sống sót rời đi.”

Khu trưởng khu an toàn ra lệnh.

Bình Luận (0)
Comment