[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1802


Sau cơn điên cuồng, lý trí bị Kỷ Ngang vứt bỏ tận chín tầng mây dần dần quay lại.

Hắn nhìn cô gái nhỏ bị mình giày vò đến không còn sức lực, thương tiếc đặt một nụ hôn lên má cô.
Cả căn phòng làm việc tràn ngập thứ mùi vị sau cơn hoan lạc.

Kỷ Ngang nghĩ lát nữa không họp ở đây được rồi.
Đang nghĩ, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Kỷ Ngang lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người ở bên ngoài, để hắn tạm hoãn buổi họp, địa điểm họp chuyển thành phòng họp lớn.
Kỷ Ngang đặt Thời Sênh lên ghế sofa, lấy nước ấm lau người cho cô, mặc lại cho cô quần áo đã bị hắn ném tung tóe khắp nơi.
“Em ở đây ngủ đi, lát nữa họp xong anh sẽ về.” Kỷ Ngang sờ mặt Thời Sênh.
“Ừm.” Thời Sênh nửa mở nửa híp mắt, trên má vẫn còn vẫn còn vết đỏ chưa mất đi, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đáng yêu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của cô khiến Kỷ Ngang có chút kích động, chỗ nào đó trong cơ thể lại mơ hồ có xu thế thức tỉnh.

Hắn vội vàng di chuyển ánh mắt, đứng dậy lấy một chiếc chăn lông đắp lên người cô.
Thời gian Kỷ Ngang họp rất dài, dài đến mức Thời Sênh ngủ cũng đủ rồi, hắn vẫn còn chưa trở về.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị đi ra ngoài tìm hắn, cả văn phòng đột nhiên bị rơi vào trạng thái phong tỏa.

Hành lang bên ngoài vang lên từng hồi chuông cảnh báo dồn dập, cả hành lang đều bị đèn đỏ bao phủ.
Thời Sênh đứng trước rèm cửa nhìn ra ngoài, quân nhân cầm súng nhanh chóng chạy qua hành lang, đi về một hướng.

Tiếng chuông cảnh báo liên hồi không dứt, không bao lâu sau đã có tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Có chuyện rồi.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, chẻ đôi cánh cửa phòng làm việc ra, bên ngoài không có người, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ cùng một hướng.
Thời Sênh nhấc chân đi về hướng đó, trên đường gặp không ít nhân viên công tác văn thư đang gào thét đi về phía cửa thoát hiểm.

Những người này dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt trắng bệch, ngoài việc chạy và gào thét thất thanh ra thì không biết phải suy nghĩ gì nữa.
“A!!!!”
“Bằng bằng bằng!”
“Rút, rút ngay.”
Binh sĩ mặc quân phục từ lối đi phía trước rút lui.

Thời Sênh nhìn thấy thứ đuổi sau họ.

Một vật thể có mặt người, cơ thể của con người, nhưng thân dưới lại là thằn lằn, có bốn chân, lại thêm hai tay ở thân trên, đang đi nhanh từ trong lối đi đó ra ngoài, đạn bắn trên người nó cũng không có tác dụng gì.
Thời Sênh: “…”
Ngồi tù thôi mà cũng có thể đổi kênh được.
Quá đủ rồi đấy.
Không thể để ông yên tĩnh mà ngồi tù được à?
Tốc độ của con quái vật đó rất nhanh, đạn không có tác dụng, ai nấy đều vô cùng khẩn trương, thoáng chốc cả lối đi đã chất đầy thi thể.
“Chạy mau!”

Quái vật đuổi về hướng Thời Sênh.

Thời Sênh kéo một người chạy gần nhất, “Có nhìn thấy Kỷ Ngang đâu không?”
“Buông tôi ra.” Người đó giãy giụa, cũng không cần biết người kéo mình là người hay là gì, giơ súng lên đánh.
Thời Sênh bắt mấy người hỏi, không phải nói không biết, thì cũng là giãy giụa muốn tháo chạy.
Bên kia con quái vật đã chạy đến trước mặt.

Thời Sênh xoay người rẽ vào một lối đi khác.

Quái vật đã đuổi theo lối đi có nhiều người, không đi về phía cô.
Cô phân biệt vị trí lúc này, đi về phía phòng giám sát.
Người trong phòng giám sát có lẽ là nhìn thấy quái vật nên đã bỏ chạy từ lâu.

Trên màn hình trong phòng giám sát, có mấy nơi đều xuất hiện quái vật giống nhau, đang đuổi gϊếŧ con người.
Thời Sênh nhanh chóng tìm hết một lượt trên hệ thống giám sát nhưng cũng không tìm được Kỷ Ngang.
Ở đây chỉ có một tuyến giám sát, những nơi khác không nhìn thấy được.

Thời Sênh xâm nhập vào mấy tuyến giám sát khác thế nhưng hệ thống giám sát của tuyến ba đã bị phá hỏng, tuyến bốn và tuyến hai cô đang ở lúc này tình hình như nhau.

Ở tuyến một và tuyến năm gần lối ra nhất, tạm thời còn chưa xuất hiện tình huống như vậy.

Người ở đó thậm chí còn không biết tại sao chuông cảnh báo lại reo lên, vẫn còn đang ở trạng thái mơ màng.
Những thứ này phần nhiều là xuất hiện từ trong trung tâm tuyến ba…
Kỷ Ngang…
Thời Sênh nhanh chóng tìm hết tất cả các camera giám sát, nhưng đều không có.
Đám quái vật đó rất nhanh, xuất quỷ nhập thần, vừa nãy còn chưa thấy quái vật xuất hiện trên camera giám sát, chỉ một khác sau đã xuất hiện rồi.
“Phịch!”
Cánh cửa phòng giám sát bỗng nhiên bị đạp đổ, một con quái vật nhảy từ ngoài vào, đụng đầu lên bức tường treo đầy màn hình giám sát.

Trong tia lửa văng khắp nơi, con quái vật lắc mình một cái, một lần nữa tập kích chỗ Thời Sênh đang đứng.
Thời Sênh huy động thiết kiếm, chạy lướt qua con quái vật.
Cô chạy ra khỏi phòng giám sát, con quái vật trong phòng giám sát đổ ầm xuống đất, một giây sau cả người con quái vật bỗng nổ tung, chỉ để lại một vũng máu.
Thời Sênh: “…” Cái lũ này chết đi đều phải cống hiến một vũng máu thế à?
Không tìm thấy trên camera giám sát, Thời Sênh đành phải đi tìm thủ công.
Trên đường gặp không ít quái vật, khi đó Thời Sênh nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, cuối cùng cũng biết nhiều quái vật như vậy là ở đâu ra, tất cả đều là dị biến của con người.
Nhưng tốc độ dị biến có phải là quá nhanh rồi không?
Thiết bị của khu F nhanh chóng bị phá hoại, hàng phòng ngự cuối cùng được thiết lập sẵn đã được khởi động, toàn bộ cửa ở các nơi đều bị đóng lại.

Đám quái vật không thể mở được loại cửa bảo vệ bằng kim loại này, chỉ có thể lục soát khắp nơi để tìm kiếm con người, sau đó gϊếŧ chết.
Chúng không ăn thịt con người, chỉ không ngừng gϊếŧ người, gần như là có ý thức làm lớn mạnh chủng tộc của mình.
Thời Sênh quét sạch quái vật ở khu mình đang đứng, bên trong còn có một số người may mắn sống sót, thấy quái vật đã chết hết, run rẩy chạy đến bên Thời Sênh.
Mặc kệ cô lợi hại có phải là bất bình thường hay không, ít ra thì cô còn là con người, khác với lũ quái vật đó.

Những người đó đều mặc quân phục, nhưng không phải tất cả đều có súng, có người chỉ là nhân viên văn thư hoặc là thợ máy, tố chất của họ không tốt bằng những người có súng.
“Đây rốt cuộc là thứ gì, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ sinh vật kỳ lạ như vậy, đó là sinh vật trên trái đất của chúng ta sao?”
“Sao khu F lại có loại quái vật như vậy chứ?”
“Chúng ta có thể sống sót ra ngoài được không? Có người quay lại cứu chúng ta hay không?”
“Chắc chắn là do đám quái nhân đó gây ra.

Trước nay tuyến ba canh phòng nghiêm ngặt, có rất nhiều nơi chúng ta cũng không có quyền vào được, chuông cảnh báo vang lên từ tuyến ba, ngoài họ ra thì còn ai vào đây nữa?”
Thời Sênh nhảy qua mấy vũng máu tươi đó, đứng ở một chỗ sạch sẽ, “Các người có ai nhìn thấy Kỷ Ngang không?”
“Thượng tá Kỷ?” Một quân nhân đứng trên trái Thời Sênh nói: “Lúc trước nghe nói họ chuẩn bị họp, có lẽ là bị nhốt trong phòng họp rồi?”
Nói đến phía sau quân nhân kia cũng có chút chần chừ, rốt cuộc là bị nhốt trong phòng họp hay là bị đám quái vật kia gϊếŧ chết rồi chứ…
“Phòng họp ở đâu?” Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh nhìn quân nhân vừa nói.
“Ở nơi giao giữa tuyến hai và tuyến ba.” Nơi gần tuyến ba nhất, nếu những thứ đó đi từ tuyến ba đi ra, thì nơi gặp họa đầu tiên là phòng họp.
“Đi thế nào?” Ở đây bốn phía thông suốt, tuy là phân chia tuyến đường theo hình ngũ giác, nhưng ở giữa còn có bao nhiêu vị trí như vậy, toàn bộ đều là hành lang này nối tiếp hành lang kia, rắc rối phức tạp, không có bản đồ sẽ rất dễ lạc đường.
Người đó trừng mắt, không thể tin được hỏi: “Cô muốn đi đến đó sao?”
“Bây giờ chúng ta đang ở nơi giao giữa tuyến một và tuyến hai, còn cách phòng họp cả một tuyến hai.

Bây giờ cả tuyến hai đều có quái vật, sao có thể an toàn xuyên qua toàn bộ tuyến hai được chứ?”
“Đúng vậy, cô gái à, cô đừng có ngốc nghếch như vậy.”
“Bây giờ ở chỗ chúng ta là an toàn nhất, đợi đội cứu viện đến đi.

Thượng tá Kỷ rất lợi hại, anh ấy sẽ đến cứu chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment