[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1815


Điều Mẫn Đông nói là sự thật, trong cơ thể cô thực sự có một loại vật chất nào đó.

Nếu không giao hợp với người có loại vật chất tương tự trong cơ thể, thì cô thực sự sẽ chết.
Cô và Kỷ Ngang không phải là nam nữ chính, không có nhiều sự trùng hợp khiến Kỷ Ngang có thứ cô cần.
Cho dù người khác có, Kỷ Ngang cũng tuyệt đối không để Thời Sênh làm chuyện đó với người khác.

Hắn thà để cô chết trong lòng mình, cũng không muốn để người khác chạm vào cô.
“Có phải là anh rất ích kỷ không?” Kỷ Ngang ghé người ra ngoài cửa sổ, nhìn cô gái đang rót sữa bò cho hắn.
Cô gái mặc trang phục thường ngày, sữa bò trắng như tuyết được rót vào trong cốc thủy tinh, kêu lách tách.

Sữa bò đầy quá nửa cốc, cô gái dừng lại, đưa cốc cho hắn, trên mặt là nụ cười mỉm, “Tình yêu là ích kỷ, em thích sự ích kỷ đó của anh.”
Nếu hắn giống như người khác, đẩy cô cho người khác, thì cô sẽ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Người cô thích, thì nên coi trọng bản thân mình, không để bất cứ ai nhúng chàm.
“Anh luyến tiếc em.” Kỷ Ngang cầm cốc, “Anh cũng đã từng nghĩ đến, nhưng anh không làm được.

Em chết đi anh sẽ chết cùng em, sẽ không để em phải cô đơn.”
Thời Sênh miết lên gò mà hắn, “Anh biết là được, hôn một cái nào.”
Kỷ Ngang nhào người tới, cong môi lên, “Hôn năm phút.”
“…” Thời Sênh tát một cái lên mặt hắn, “Càng ngày càng mặt dày rồi.”
Kỷ Ngang ấm ức, “Vợ à, chẳng phải em bảo anh hôn hay sao? Sao em lại lật lọng rồi?”
Thời Sênh xoay người, “Không muốn hôn nữa, mau uống đi, lát nữa phải đi ngủ rồi.”
“Vậy lát nữa hôn được không?” Kỷ Ngang hét lên với bóng lưng Thời Sênh đang rời đi.
“Xem anh biểu hiện thế nào đã.”

Kỷ Ngang ngẩng đầu một hơi uống cạn sữa bò, tùy tiện đặt cốc lên trên ban công cửa sổ, đuổi theo Thời Sênh vào phòng.
“Tránh ra.”
“Đừng mà, vợ ơi, anh muốn…”
“Muốn cái gì mà muốn, bây giờ em sắp chết cmnr, anh vẫn còn muốn được à, đệch! Không được cởϊ qυầи áo của ông, dừng tay! Kỷ Ngang!!!”
“Vợ à, dù sao thì cũng sắp chết rồi, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt đi?”
“Kỷ Ngang… cái ông nội nhà anh!”
“Vợ ơi em không cần cử động, sẽ không mệt đâu, anh bảo đảm đấy, ngoan nào.”
“Kỷ Ngang…”
Kỷ Ngang miệng nói rất ghê, nhưng trên thực tế cũng không dám giày vò Thời Sênh quá lâu.

Cuộc sống ở thị trấn trỏ rất nhàn tản, những người sống ở đây đa phần đều là người già, rất dễ gần.

Thời Sênh ra vào, những người này đều chào hỏi cô rất thân thiết.

Khi Thời Sênh không có chuyện gì, cũng sẽ trò chuyện với họ.
“Thập Lục, đi đâu vậy?” Bà già tóc bạc ngồi ngoài cửa thấy Thời Sênh đi ra ngoài, thân thiết chào hỏi.
“Dạ, bà có nhìn thấy Kỷ Ngang nhà cháu đâu không?” Thời Sênh mỉm cười gật đầu.
“Kỷ Ngang à, nó đi chợ rồi.” Bà lão cảm thán, “Thập Lục đúng là có được một người chồng tốt, một người đàn ông có thể nấu cơm giặt quần áo cho phụ nữ, còn giá trị hơn bất cứ vàng bạc châu báu nào.”
“Dạ, cháu cũng thấy anh ấy rất tốt.” Thời Sênh đáp lại, “Cháu đi tìm anh ấy đây.”
“Ờ, đi đi con.”
Thời Sênh tìm thấy Kỷ Ngang ở chợ.

Hắn nổi bật đứng giữa một đám ông bà già.

Đặc biệt là một chàng trai tuấn tú như vậy đến mua đồ ăn, các bà các chị đều nhìn không rời mắt.
Người ở chợ đều rất quen mắt với hắn.

Chàng trai này ngày nào cũng đi chợ mua đồ ăn.

Có lúc bên cạnh hắn sẽ có một cô gái nhỏ đi theo, trai xinh gái đẹp, vô cùng xứng đôi.
“Kỷ Ngang.” Thời Sênh chen vào giữa các bà các cô đến bên Kỷ Ngang, “Hôm nay sao anh không gọi em?”
“Để em ngủ thêm chút nữa mà.” Kỷ Ngang dịu dàng xoa đầu cô, vẻ mặt cưng chiều.
“Nhưng em muốn đi cùng anh mà.”
“Ừ, lần sau anh gọi em được chưa.”
Lúc này Thời Sênh mới hài lòng gật đầu, nhìn cái túi hắn xách, “Còn cần mua gì nữa không?”
“Mua xong rồi, về nhà anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
Thời Sênh chẹp miệng, “Em thấy anh là ngon nhất.”
Kỷ Ngang gõ đầu Thời Sênh, “Bây giờ em cậy anh không làm gì được em cho nên trêu chọc anh không kiêng nể gì hết đúng không?”
“Em không trêu chọc anh thì trêu chọc ai?” Thời Sênh tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Anh muốn em trêu chọc người khác à?”
“Không được.” Kỷ Ngang lập tức lạnh mặt, “Chỉ được phép trêu chọc anh thôi.”

Hắn lại gần Thời Sênh, “Về nhà em muốn trêu chọc anh thế nào cũng được.”
“Không trêu, không trêu.” Thời Sênh đẩy hắn ra, vẻ mặt ghét bỏ.
Kỷ Ngang cười kéo Thời Sênh vào trong lòng, “Ở đây nhiều người, em cẩn thận.”
“Em yếu đuối như thế sao?”
“Bảo vệ em là vinh hạnh của anh.”
“Chẹp, anh học ai thế, nói lời tình tứ ngọt như mía lùi.”
“Vô sự tự thông.”
“Chỉ giỏi chém gió.”

Từng ngày trôi qua, Thời Sênh từ lúc bắt đầu không còn sức lực, đến bây giờ ăn gì cũng không thấy ngon miệng.

Cho dù Kỷ Ngang làm đồ ăn ngon cho cô, Thời Sênh cũng chỉ ăn một hai miếng.
Có lẽ là ngay từ đầu đã nói rõ, cho nên Kỷ Ngang không quá nôn nóng như vậy nữa, chỉ nhìn thấy Thời Sênh khó chịu mà đau lòng, chỉ muốn người bị giày vò đau đớn là hắn.
Thời Sênh đã không thể cùng hắn đi chợ, cho nên lần nào Kỷ Ngang cũng đi nhanh về nhanh.

Nhưng hôm nay trên đường về có chút chuyện, khi hắn trở về phát hiện căn phòng rối loạn cả lên, Thời Sênh cũng không thấy đâu nữa.
“Thập Lục… Thập Lục…”
Kỷ Ngang tìm hết cả căn phòng cũng không tìm thấy cô đâu.
Hắn xông ra ngoài, hỏi các ông bà già ở xung quanh, đều không có ai nhìn thấy Thời Sênh.

Người ở quanh đây đều biết Thời Sênh vì sức khỏe không tốt nên mới cùng người yêu đến đây dưỡng bệnh.

Lúc này thấy Kỷ Ngang nôn nóng như vậy, mọi người đều quan tâm hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì.
Kỷ Ngang nói Thời Sênh mất tích, trong phòng có dấu hiệu có người vào.
Mấy ông bà già lập tức bàn bạc với nhau báo cảnh sát.

Kỷ Ngang không đợi cảnh sát đến, đi tìm Thời Sênh trước.
Kỷ Ngang gần như tìm hết một lượt cả huyện thành, cũng không tìm thấy Thời Sênh.


Cảnh sát cũng giúp đỡ tìm, nhưng không có tin tức gì.

Cô giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Ba ngày, tròn ba ngày trời, Kỷ Ngang như cái xác không hồn tìm khắp thị trấn.

Phía cảnh sát trả lời là có người đột nhập vào phòng, có thể là muốn trộm cướp, đã đưa Thời Sênh đi.
Kỷ Ngang hiểu rõ chuyện đó là không có khả năng, không có ai là đối thủ của cô, cho dù bây giờ cô không khỏe, nhưng cũng không thể dễ dàng bị đưa đi như vậy được.
Trừ khi là tự mình rời đi.
Nhưng tại sao cô phải rời đi chứ?
Kỷ Ngang ngồi bên bệ cửa sổ họ vẫn hay ngồi, nhìn mặt trời lên cao, trong đôi mắt là một mảng tĩnh mịch.

Không thấy cô ấy đâu nữa, cô ấy đã nói sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng bây giờ không thấy cô ấy đâu nữa rồi.
“Kỷ Ngang.”
Cơ thể Kỷ Ngang cứng đờ, hắn nhanh chóng quay người lại.

Thời Sênh mở cửa bước vào.

Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, thân người bỗng nhiên mềm nhũn, ngã trượt xuống đất.
Kỷ Ngang căng thẳng, nhảy từ bệ cửa sổ xuống, xông thẳng về phía Thời Sênh, ôm cô vào trong lòng thật chặt, giọng nói run rẩy, “Tiểu Sênh em đi đâu? Anh đã tìm rất nhiều nơi cũng không tìm được em, anh rất sợ.”
“Em xin lỗi…” Giọng Thời Sênh rất nhẹ, “Vừa rồi anh gọi em là gì?”
“Tiểu Sênh, anh nhớ lại hết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment