[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 185.2 - Chương 185.186

Khi Thời Sênh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một cỗ xe ngựa, cỗ xe rất sang trọng, vừa nhìn đã biết là người có tiền.

Tốt lắm, rất hợp với khí chất của cô.

Thời Sênh vén bức rèm nhìn ra bên ngoài, đường phố cổ kính, một con độc giác thú* trắng như tuyết đang kéo xe.

*độc giác thú: thú một sừng

Độc giác thú!

Đệch!

Tiểu thuyết huyền huyễn!

Thời Sênh thả rèm xuống, nhanh chóng tiếp nhận cốt truyện.

Đây là một câu chuyện về nữ cường xuyên không huyền huyễn.

Nữ chính Tần Lang Nguyệt, sát thủ hàng đầu của thế kỷ 21, bị người khác phản bội nên chết thảm.

Nhưng chưa từng nghĩ mình đã chết, hồn xuyên đến nhập vào Tần Lang Nguyệt, tiểu thư ngu si phế vật của Tần gia ở đại lục Cửu Châu.

Người trong tộc lăng nhục, vị hôn phu từ hôn, người đời chửi bới.


Không sao, “plug-in” của nữ chính đã lên sàn, ngay lập tức vả mặt tất cả.

Sau đó gặp nam chính Quân Hàn Lâm, liên thủ mạnh mẽ, hoành tảo Cửu Châu, cuối cùng thành công bước lên đỉnh cao, trở thành một truyền thuyết mới.

Đó chính là tiêu chuẩn của truyện huyền huyễn.

Nguyên chủ Thẩm Dao Quang, thiên tài của học viện Cửu Châu, viên minh châu của Thẩm gia.

Bố cục này hoàn toàn là đem ra để vả vào mặt nữ chính đây mà!

Hai người gặp gỡ lần đầu tiên là khi báo danh ở học viện, người đi dẹp đường của nguyên chủ nảy sinh xung đột với nữ chính.

Cuối cùng tất nhiên là nữ chính thắng, dù sao cũng phải cho nữ chính một cơ hội thị uy chứ.

Sau này, nữ chính từ chỗ thần thú khế ước của cô ta biết được tin trên người Thẩm Dao Quang có Dược Vương Đỉnh mà cô ta đang cần, nữ chính liền bắt đầu có ý đồ nhằm vào Thẩm Dao Quang.


Nữ chính muốn có được Dược Vương Đỉnh, nhưng Thẩm Dao Quang cũng không phải kẻ ngốc, Dược Vương Đỉnh là một thần khí, sao có thể giao cho nữ chính được?

Mềm không được, nữ chính liền dùng biện pháp mạnh, trước tiên là khiêu chiến Thẩm Dao Quang. Tính cách Thẩm Dao Quang nóng như lửa, động chút là bùng nổ, mỗi lần đều khiến mọi người cho rằng đó là lỗi của Thẩm Dao Quang, người vô tội là nữ chính.

Dưới sự áp chế của nữ chính, vầng hào quang thiên tài của Thẩm Dao Quang ngày càng suy yếu, trong lòng mọi người chính là kẻ chuyên đi bắt nạt người khác, là kẻ gây sự còn có người chống lưng.

Nữ chính dần dần áp chế Thẩm Dao Quang, sau đó thành công có được Dược Vương Đỉnh, còn Thẩm Dao Quang mất hết mặt mũi, Thẩm gia cũng vì thế mà bị thiệt hại nghiêm trọng, còn phải đối mặt với ngu cơ diệt tộc.


Các gia tộc lớn đều bạc bẽo vô tình, khi Thẩm Dao Quang còn có tác dụng đối với Thẩm gia thì họ nâng niu cô, nhưng khi cô đã mất đi vầng hào quang của thiên tài, làm sao còn có chuyện được Thẩm gia chống lưng cho nữa, họ chỉ hận không thể dẫm đạp lên cô.

Thẩm gia tặng cô cho Bộ Kinh Vân, điện chủ Cửu U Điện có thế lực phân bố khắp Cửu Châu, hòng mong Cửu U Điện che chở cho Thẩm gia.

Bộ Kinh Vân là ai?

Bộ Kinh Vân là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện này.

Một tên thần kinh mưu đồ nhất thống đại lục Cửu Châu.

Đúng vậy, Bộ Kinh Vân là một tên thần kinh.

Tên thần kinh này còn có một sở thích nữa, thích mỹ nhân.

Thẩm gia cũng vì vậy nên mới tặng Thẩm Dao Quang cho Bộ Kinh Vân, rõ ràng biết phía trước là biển lửa nhưng vẫn đẩy Thẩm Dao Quang xuống.

Nhưng Bộ Kinh Vân có thích mỹ nhân thật hay không?
Không hề.

Hắn chỉ thích nhìn ngắm mỹ nhân trong bộ dạng máu tươi đầm đìa, giãy dụa vùng vẫy, tuyệt vọng không nơi nương tựa trước khi chết.

Đó không phải là thần kinh thì là gì nữa?

Thẩm Dao Quang bị đưa đến Cửu U Điện, Bộ Kinh Vân không xếp cô vào hàng ngũ mỹ nhân được sủng hạnh mà cho cô làm thị nữ, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của hắn.

Sau đó, Thẩm Dao Quang lại dần dần thích Bộ Kinh Vân, cuối cùng khi nữ chính và Bộ Kinh Vân giao đấu còn đỡ một đao thay Bộ Kinh Vân, trở thành vong hồn dưới kiếm của nữ chính.

Bộ Kinh Vân tất nhiên cũng không chạy thoát, trở thành tấm bia đỡ đạn thành công.

Từ đó, nữ chính và nam chính sống hạnh phúc bên nhau.

Đọc xong kịch bản, Thời Sênh không biết nói gì nữa, nữ chính này được “buff” hơi bị quá đà rồi đó!

Nguyên chủ có ba nguyện vọng.
1. Gϊếŧ chết nữ chính.

2. Lật đổ Thẩm gia.

3. Ở bên Bộ Kinh Vân.

Thời Sênh im lặng, nguyên chủ này bị mắc hội chứng Stockholm* sao?

*Hội chứng Stockholm (Stockholm syndrome) là thuật ngữ mô tả mộ trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hại và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

Lại đi thích cái tên thần kinh Bộ Kinh Vân ấy?

Thời Sênh kết nối kịch bản và ký ức của nguyên chủ, nhận thấy thời gian mình đến vẫn còn sớm.

Nữ chính còn chưa vào Học viện.

Hôm nay là ngày khai giảng của Cửu Châu đại lục, nguyên chủ đưa những đệ tử đến tuổi đi học của Thẩm gia đến báo danh nhập học.

Hiện tại cô vẫn còn là thiên chi kiều nữ của Thẩm gia, được Thẩm gia cưng chiều như viên minh châu, tất nhiên là khí thế ngút trời, nhìn con độc giác thú đó là thấy rồi.
Cửu Châu đại lục, thế nhân tu luyện linh lực, trong đó tất nhiên sẽ có linh thú, độc giác thú chính là linh thú.

Tuy cũng hơi hiếm có một chút nhưng còn chưa đến mức khoa trương như trong những cuốn tiểu thuyết khác, chỉ có một nữ chính mới được tiêu chuẩn như vậy.

Khi đến học viện, một đám tiểu bối Thẩm gia cung kính đúng bên cạnh xe, đợi Thời Sênh đi xuống.

“Độc giác thú, xe ngựa của Thẩm gia… Bên trong là tiểu thư Thẩm Dao Quang sao?”

“Có lẽ vậy, tiểu thư Thẩm Dao Quang không chỉ xinh đẹp mà tố chất cũng tốt như vậy nữa.”

“Nghe nói Thẩm tiểu thư đã là linh vương bậc ba rồi, cô ấy chính là linh vương bậc ba nhỏ tuổi nhất trong vòng một trăm năm nay, ngay cả tam hoàng tử cũng không sánh bằng.”

So với Tu Chân Giới, tu luyện linh lực ở đại lục Cửu Châu cũng không khác là bao, điều khác biệt là cách gọi và phân chia đẳng cấp.
Cấp thấp nhất là Linh Thị, trên có Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tôn, Linh Thánh, Linh Đế.

Mỗi cấp độ lớn lại chia thành bảy bậc nhỏ.

Thẩm Dao Quang còn nhỏ tuổi đã là Linh Vương bậc ba, có thể thấy có tố chất tốt thế nào. Phải biết rằng, người thường nếu không gặp được tạo hóa gì thì cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Linh Vương, còn Thẩm Dao Quang mới có mười bốn tuổi, tiền đồ rộng mở thênh thang.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp phải nữ chính.

Nếu gặp phải nữ chính cũng chỉ đành ngậm ngùi thua cuộc, cho dù thiên phú có tốt đến đâu cũng không tốt bằng nữ chính được.

Thời Sênh kéo rèm lên, đám đông vây quanh bên ngoài khẽ hô lên.

Thời Sênh có chút khó hiểu, cơ thể này mới chỉ mười bốn tuổi, còn chưa dậy thì xong, có thể đẹp đến mức nào chứ? Đám người này muốn tăng thêm độ thù hận cho cô đây mà! Bình luận kém!
“Đại tiểu thư.” Có một tiểu thiếu niên môi đỏ răng trắng thành thục bước lên, “Nhiều người quá, tiểu thư có cần ta dẹp đường đi không?”

Thời Sênh nhìn thiếu niên ấy, Thẩm Cẩm, người của chi thứ, thiên phú cũng khá, bình thường luôn đi theo Thẩm Dao Quang, chuyên môn diễu võ giương oai.

Vừa mới tới đã muốn dẹp đường, thật biết cách kéo thêm điểm thù hận!

Thời Sênh còn chưa trả lời, Thẩm Cẩm đã coi như cô đồng ý, vẫy tay chỉ vào những người bên cạnh.

Các đệ tử Thẩm gia vây quanh cô lập tức tản ra, bắt đầu dẹp đường.

Quả nhiên, khi dẹp đến phía trước, bỗng nhiên bắt đầu tranh cãi inh ỏi.

Thời Sênh thuận theo con đường đã dẹp sẵn, mang theo tư thế sang chảnh đi qua đó.

“Xin lỗi cô ấy.”

“Xin lỗi? Đùa gì vậy chứ, ngươi biết bọn ta là ai không hả? Cô ta chỉ là một nha đầu quê mùa có đáng để chúng ta xin lỗi không?”
“Đúng vậy, không biết là đồ nhà quê chui ở đâu ra, ăn mặc quê như vậy thì thôi đi, tai còn không tốt, bọn ta ở đằng sau hét lớn bao lâu vậy rồi còn không nghe ra.”

“Nơi đây là học viện Cửu Châu, là nơi lũ quê mùa như các ngươi có thể đến sao?”

Một thiếu nữ có gương mặt dịu dàng đang nhìn chằm chằm vào đám đệ tử Thẩm gia hung hăng hống hách, có lẽ đây chính là nữ chính Tần Lang Nguyệt.

Phía sau cô ta còn có một thiếu nữ, trông có vẻ yếu đuối, đang kéo Tần Lang Nguyệt, lắc lắc đầu.

“Các ngươi có là ông trời cũng không được, ta nói lại lần cuối, mau xin lỗi cô ấy.” Thái độ Tần Lang Nguyệt rất cứng rắn. Ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí lẫm liệt.

Quả không hổ là người từng làm sát thủ.

Người bốn xung quanh đều cảm thấy rõ luồng sát khí này, không khỏi thấy e ngại trong lòng, tất cả đều có ý rút lui.
Một lát sau, Thẩm Cẩm mới hoàn hồn lại, thần sắc giận dữ, “Nói chuyện tử tế với ngươi mà ngươi còn định được đằng chân lân đằng đầu hả? Mau xử lý cô ta cút sang một bên, đại tiểu thư còn đang đợi!”

Những người còn lại bị lời nói của Thẩm Cẩm làm cho sợ hãi, lập tức tiến lên xua đuổi Tần Lang Nguyệt.

Người đúng đầu tiên đột nhiên á một tiếng rồi quỳ xuống, tiếp sau đó là người thứ hai, người thứ ba.

Biến cố bất ngờ này khiến mọi người đều không thể ngờ tới.

“Xin lỗi.” Thanh âm Tần Lang Nguyệt vang lên mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp.

Thẩm Cẩm bắt đầu thấy có một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, lùi lại phía sau mấy bước.

Khí thế của nữ nhân này thật đáng sợ.

Thời Sênh đứng ở phía sau, không hề có ý muốn tiến lên phía trước.

Đám người này, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, có tên nào lại không tránh ra xa, chỉ sợ có liên quan đến cô rồi gây nên họa chứ?
“Ngươi có biết ta là ai không?” Bởi vì hắn khá thân cận với Thẩm Dao Quang, bình thường những người khác gặp hắn ai nấy đều cung kính sợ sệt, cho nên lúc này Thẩm Cẩm lôi thân phận của hắn ra cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ có điều, nữ chính lại không biết chịu thua.

“Ta không cần biết ngươi là ai, đụng phải người khác thì phải xin lỗi.”

“Nằm mơ.” Thẩm Cẩm cắn răng, một đạo linh lực màu đỏ sẫm từ tay hắn phóng ra, bay thẳng về phía Tần Lang Nguyệt.

Linh Thị bậc bảy!

Tần Lang Nguyệt sầm mặt, giữ chắc lấy thiếu nữ phía sau cô ta rồi tránh sang bên cạnh, đạo linh lực của Thẩm Cẩm đánh vào trong nhóm người đứng đó, khiến họ một phen hỗn loạn.

Tần Lang Nguyệt đặt thiếu nữ xuống, cũng không biết từ đâu rút ra một con dao găm, thân hình nhanh chóng hướng về phía Thẩm Cẩm.
Thẩm Cẩm còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương đã bị cô ta khắc chế.

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, cái tên thiểu năng này, không có bản lĩnh thì đừng có khiêu khích nữ chính người ta chứ.

Một trong ba nguyện vọng của nguyên chủ là lật đổ Thẩm gia, do đó, Thẩm Cẩm bị bắt, cô cũng sẽ không ra tay cứu giúp.

Cuối cùng, Thẩm Cẩm bị buộc phải xin lỗi thiếu nữ đứng sau nữ chính.

Thời Sênh đã quay trở lại xe ngựa, Thẩm Cẩm nén giận quay lại, đứng bên ngoài xe ngựa, hắn đang không thể hiểu nổi tại sao hôm nay tiểu thư lại không xuất hiện cứu bọn hắn.

Trước đây, nếu có kẻ nào dám làm vậy, đại tiểu thư đã sớm xuất đầu lộ diện rồi…

Nếu đại tiểu thư ra tay, nữ nhân đó còn dám kiêu căng hống hách như vậy sao?

“Hôm nay đại tiểu thư sao vậy?” Thẩm Cẩm khẽ liếc nhìn xe ngựa, thấp giọng hỏi người bên cạnh.
“Ta không biết, vừa nãy tiểu thư ra xem một lát rồi quay về xe ngồi…”

“Có vẻ tâm trạng đại tiểu thư không được tốt lắm thì phải?” Thẩm Cẩm còn chưa chịu thôi, tiếp tục hỏi.

Người đó lắc đầu, “Không có, ta còn thấy tiểu thư cười mà.”

Thẩm Cẩm mờ mịt nhìn lên xe ngựa, lại nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt vừa đi, nặng nề hừ mạnh một tiếng.



Học viện Cửu Châu là học viện duy nhất của đại lục, những người đến báo danh tất nhiên nhiều vô số kể, có tài năng, có tiền, có quyền đều được nhận hết.

Do đó, thời gian báo danh phải kéo dài năm sáu ngày.

Tần Lang Nguyệt là một trong những người xếp hàng ở phía trước. Không có Thời Sênh làm chỗ dựa, Thẩm Cẩm không dám đi lên khiêu khích.

Chỉ đành xếp hàng phía sau Tần Lang Nguyệt.

Thời Sênh không cần báo danh, Thẩm Dao Quang mới mười hai tuổi đã được học viện Cửu Châu nhận rồi.
Cô vừa làm quen với hệ thống tu luyện mới, vừa chú ý đến tình hình bên ngoài.

Đến khi kiểm tra nữ chính, Thời Sênh vén rèm, vắt rèm cửa sổ xe lên, nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt.

Theo cốt truyện, lúc này Tần Lang Nguyệt đã có thực lực của Linh Vương bậc hai, nhưng cô ta cố ý ép thực lực xuống Linh Thị.

Nếu không có biến cố đánh bại Thẩm Dao Quang thì cô ta vẫn được danh là che giấu được thực lực.

Trong khi người người đều biết Thẩm Dao Quang là Linh Vương bậc ba, cô ta lại ép thực lực xuống Linh Thị khiến không ít người đánh giá cao hơn về cô ta.

Nhưng lần này, Thời Sênh không động thủ, cho dù cô ta có ép thực lực xuống thành Linh Thị thì cũng không ai đánh giá cô ta cao hơn.

Sau đó, sự thật đã chứng minh, nữ chính rất thông minh, không có ai cho cô ta khoe khoang, cô ta cũng không ép thực lực xuống làm gì.
“Linh Vương bậc một, trời, cô ta là Linh Vương bậc một, chẳng trách vừa nãy dễ dàng khắc chế được cái tên Thẩm…”

Những lời tiếp theo người đó không nói ra tiếp, nhưng Thẩm Cẩm vẫn tối sầm mặt lại.

“Đại tiểu thư, có cần điều tra xem cô ta có lai lịch ra sao không?” Thẩm Cẩm hỏi Thời Sênh.

Hắn không có quyền lợi dụng sức mạnh gia tộc để đi điều tra một người, nhưng đại tiểu thư thì có.

“Ngươi muốn biết thì trực tiếp ra đó hỏi cô ta được rồi.” Thời Sênh ngờ vực nhìn hắn, “Sau này đừng có lấy danh nghĩa của ta ra gây chuyện, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí.”

Thẩm Cẩm ngẩn người nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nặng nề thả rèm xuống, dặn dò người ở bên ngoài, xe ngựa liền quay đầu, chầm chậm đi ra khỏi dòng người.

Thẩm Cẩm hồi lâu còn chưa hoàn hồn lại.
Đại tiểu thư làm sao vậy chứ?

Thái độ khác thường của Thời Sênh khiến đám người bình thường vẫn lợi dụng tên tuổi của cô để giương oai diễu võ phải gãi đầu gãi tai.

Đám người đó có mấy phần thật lòng với Thẩm Dao Quang?

Một người đứng càng cao, càng vinh quang hiển hách, số người có thể tin tưởng được ở bên cạnh càng ít.

Đó chính là trạng thái bình thường của con người.

Khi bạn ngang bằng với người khác, người đó có thể dễ dàng xem bạn là bạn bè, là tri kỷ.

Nhưng khi bạn cao hơn người khác, trong lòng người đó tất nhiên sẽ nảy sinh sự bất bình, đố kỵ, ngưỡng mộ.

Đến cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Dao Quang mới hiểu được.

Thời Sênh nhìn chiếc lò trong tay chợt thấy rầu rĩ, cái thứ đồ chơi này chính là Dược Vương Đỉnh sao?

Trông đen sì sì, xấu chết đi được.
Phải xử lý sao đây?

Đưa cho nữ chính thì chắc chắn là không được rồi, nhưng cô lại không dùng đến nó…

Tự luyện đan?

Đừng đùa chứ, việc mệt mỏi như vậy còn lâu cô mới làm.

Cửu Châu Đại Lục không thiếu đan dược cấp thấp, nhưng đan dược cấp cao thì có giá trên trời.

Chính vì nữ chính có được Dược Vương Đỉnh nên sau này chế được đan dược cao cấp, nhờ đó cô ta đã lôi kéo được không ít người.

Thời Sênh suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa nghĩ được xem phải xử lý Dược Đỉnh Vương như thế nào, cuối cùng đành tạm gác sang một bên, đợi nghĩ ra cách rồi tính tiếp.



Thực lực của nữ chính là Linh Vương bậc hai, tuổi cũng chưa lớn lắm, tất nhiên cũng thu hút nhiều người chú ý.

Còn chưa vào học viện đã khiến mấy vị đạo sư tranh giành.

Cuối cùng nghe nói nữ chính đã chọn Chung Thập Nhất.
Trong cốt truyện, nữ chính đã chọn như vậy, vị đạo sư này thân phận cũng không hề đơn giản, là Hội phó Hiệp Hội Luyện Đan.

Đạo sư của Thời Sênh là Diệp Thiên Nam, một ông chú phóng khoáng nhưng rất tài giỏi, nếu cốt truyện không có gì thay đổi thì chính là một đại hán cao lớn vạm vỡ, phóng khoáng.

Cũng may còn có điểm này, nhưng loại hàng này không bằng được với Chung Thập Nhất, sau này còn bị nữ chính chỉnh cho rất thảm.

“A a, Dao Quang đến rồi, đúng lúc lắm, một lát nữa phải thuyết giảng cho tân sinh, con đi cùng ta.”

Thời Sênh vừa bước vào địa bàn của ông chú phóng khoáng Diệp Thiên Nam liền nghe thấy âm thanh gian trá ấy vang lên.

“Con đi đến đó làm gì? Ngược chúng sao?” Thời Sênh rất không muốn trả lời, nhưng vừa nghĩ đến việc loại người này ngươi càng không để ý đến hắn thì hắn càng thấy thú vị, Thời Sênh liền đáp một câu.
“Dao Quang đáng yêu như vậy, tại sao lại ngược chúng chứ?” Diệp Thiên Nam không tán đồng liền sửa chữa lại, “Chúng ta đi dạy dỗ chúng.”

Cuối cùng lại hào hứng nói: “Nghe nói đệ tử Chung Thập Nhất mới thu nhận cũng ở đó, ta phải dạy dỗ tử tế mới được.”

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, phong cách này là không bình thường đâu nha ông chú phóng khoáng, đáng đời ngươi là tấm bia đỡ đạn, nữ chính mà ngươi cũng dám dạy dỗ sao, không biết người ta mang theo hệ thống cảnh báo của hệ thống sao?

Cuối cùng Thời Sênh vẫn bị Diệp Thiên Nam lôi đến quảng trường.

Tân sinh nhập học đều có đạo sư lần lượt truyền thụ những điều cần chú ý tại học viện.

Hôm nay vừa khéo đến lượt Diệp Thiên Nam.

Ngoài việc hình tượng có chút lôi tha lôi thôi ra, nếu cắt tóc, cạo râu thực ra cũng vẫn được coi là một ông chú đẹp trai, nhưng đáng tiếc….
Bây giờ hắn ta chính là một ông chú phóng khoáng và thô lỗ.

Diệp Thiên Nam nhanh chóng nói hết những việc cần chú ý rồi lập tức tổ chức người bắt đầu giao đấu đọ sức.

“Tần Lang Nguyệt, ngươi và Dao Quang của chúng ta đọ sức so tài thử xem?” Không bao lâu sau, ông chú phóng khoáng lập tức lộ rõ mục đích, nhằm vào Tần Lang Nguyệt không hề có thiện chí.

Đáy mắt Tần Lang Nguyệt thoáng qua một tia chán ghét, đại khái là cảm thấy ông chú phóng khoáng thấy cô ta xinh đẹp nên sinh lòng yêu mến.

Tất nhiên là Tần Lang Nguyệt tưởng bở rồi, ông chú phóng khoáng nhà người ta lúc này đang muốn học trò của mình ngược chết học trò của đối thủ mà thôi.

Tần Lang Nguyệt nhìn Thời Sênh, chau mày, “Đạo sư, Dao Quang sư tỷ đã là Linh Vương bậc ba, con mới là Linh Vương bậc một, chắc chắn không phải là đối thủ của Dao Quang sư tỷ rồi.”
cô ta biết Thẩm Dao Quang này, một thiên tài được học viện này đồn đại nhiều nhất.

Hai người tuổi tác ngang nhau nhưng Thẩm Dao Quang mới đạt đến Linh Vương bậc ba. Phải biết là, từ lúc cô ta bắt đầu tu luyện đến bây giờ chẳng qua chỉ mới ba tháng.

Cũng tức là, chỉ trong ba tháng, cô ta đã từ Linh Thị thăng cấp lên thành Linh Vương.

“Không sao, không sao, chỉ là đọ sức chút thôi, gọi là hảo hữu giao lưu.” Ông chú phóng khoáng hoàn toàn không chịu thua, “Dao Quang, con giao đấu với sư muội cho cẩn thận đó.”

Thời Sênh tối sầm mặt, cô không muốn đánh nhau với nữ chính đâu ạ!

Vừa không thể gϊếŧ chết cô ta, lại còn có thể bị đám quy tắc vớ vẩn đó áp chế…

Ông chú phóng khoáng đứng một bên khuyến khích, Tần Lang Nguyệt không thể không ứng chiến.

Thời Sênh cố gắng hết sức khống chế sát khí của mình, đặt mình ở vị trí một người giao đấu đọ sức.
Thời Sênh ở Tu Chân Giới lâu như vậy, dùng linh lực thuần thục hơn Tần Lang Nguyệt nhiều, hơn nữa cô còn kết hợp với một số pháp thuật ở Tu Chân Giới, sáng tạo nên một số chiêu thức, Tần Lang Nguyệt chưa qua được mười chiêu đã bại rồi.

Trong lòng Tần Lang Nguyệt biết rõ mình đã cố hết sức rồi, thiếu nữ này quá mạnh.

Hiện tại cô ta chưa phải là đối thủ của Thẩm Dao Quang.

Thời Sênh nhìn ông chú phóng khoáng nhún nhún vai, “Đạo sư, con có thể đi được chưa?”

Cũng may nữ chính chưa nảy ý định gϊếŧ người, nếu không không biết hôm nay cô phải thu dọn cục diện thế nào?

Ông chú phóng khoáng đang chuẩn bị gật đầu thì có một đạo linh lực từ trên trời giáng xuống, rơi trúng chân ông chú phóng khoáng.

Thời Sênh bị luồng khí ấy tác động, lùi ra đằng sau mấy bước.
“Diệp Thiên Nam, ngươi thân là đạo sư lại đi ức hiếp tân sinh?” Một thanh âm hùng hồn từ trên trời cao truyền tới.

Thanh âm vừa xuống đến nơi, một thân ảnh từ trên không đạp xuống, thân ảnh nhanh đến độ chỉ lưu lại tàn ảnh trên không trung, chỉ mấy bước đã bước tới trước mặt Tần Lang Nguyệt.

“Tiểu nha đầu, không sao chứ?”

“Cái tên chết tiệt nhà ngươi nói lung tung gì vậy? Lão tử ta ức hiếp tân sinh khi nào hả?” Ông chú phóng khoáng liền dựng lên, “Dao Quang, vừa nãy con có ức hiếp tân sinh sao?”

Thời Sênh bị gọi tên: “…” Liên quan khỉ gì đến ta chứ?

Hít sâu một hơi, Thời Sênh mới bình tĩnh lại nói: “Chỉ là đọ sức thôi…”

Thời Sênh còn chưa nói hết câu, Chung Thập Nhất đã ngắt lời cô, “Hừ, ai biết các ngươi tranh thủ trút giận. Tiểu cô nương Thẩm gia, làm người đừng quá phô trương, nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Thời Sênh lại một lần nữa bị gọi tên: “…”

Bản cô nương đây còn chưa bắt đầu lên mặt, tại sao đã bắt đầu chụp mũ đổ tội cho bản cô nương rồi?

Thời Sênh cười lạnh, khí thế toàn thân bỗng nhiên xoay chuyển, trở nên nghiêm khắc mà thẳng thắn, “Ta khoe khoang đó thì sao, ta có tư cách để khoe khoang thì tại sao lại phải khiêm tốn chứ?”

Thần sắc cô kiêu ngạo, đôi mắt bình tĩnh như nước, nhưng lại vô cớ khiến người khác cảm thấy trong đó mang theo vài phần miệt thị và coi thường.

“Dao Quang nói đúng lắm.” Ông chú phóng khoáng giống như vẫn chưa cảm nhận thấy sự chuyển biến trong thái độ của Thời Sênh, còn nhiệt tình cổ vũ cho Thời Sênh.

Chung Thập Nhất bị sự thay đổi đột ngột của Thời Sênh làm cho giật mình, ở khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy đứng trước mặt hắn không phải là một tiểu cô nương chưa đầy hai mươi tuổi, mà là một cao thủ đã kinh qua hàng ngàn trận thắng.
Một tiểu cô nương, tại sao lại có được khí thế này?

Cảm nhận một lần nữa nhưng lại không còn cảm giác đó, chỉ có sự cuồng vọng kiêu căng của cô.

Quả nhiên là cảm giác sai lầm.

“Tiểu cô nương Thẩm gia, đúng là ngươi có thực lực, nhưng còn có rất nhiều người có thực lực mạnh hơn ngươi, ta khuyên ngươi một câu, làm người đừng quá ngông cuồng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”

“Ồ.” Thời Sênh bỗng ngẩn ra, cô bỗng mím môi cười nhạt, mở lời đầy ác ý, “Vậy thì ta phải làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân đó.”

Bình Luận (0)
Comment