[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1872


Thanh Yến tới rạp chiếu phim Thế Kỷ thì Thời Sênh đã tới rồi.

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa Thời Sênh nhảy dựng lên.
Thời Sênh nhìn quanh, thấy không ai chú ý tới bên này mới siết chặt tay hắn, cảnh cáo: “Sau này đừng có đột nhiên xuất hiện như thế khi đang ở thế giới con người, nếu không sẽ gặp phiền phức đấy.”
Cô không sợ phiền phức nhưng cô không muốn lúc cô và hắn ở bên nhau còn bị người ta vây xem, quá phiền.
“Ừ.”
Thời Sênh biết hắn nghe tai này ra tai kia, sau này cô đành phải chú ý một chút vậy.
Thời Sênh nắm tay hắn đi vào trong rạp chiếu phim.

Hôm nay có phim mới chiếu nên trong rạp chiếu phim rất đông đúc, nhất là các cô gái còn trẻ tuổi, nhìn chỗ nào cũng có thể thấy được.
Một anh chàng đẹp trai như Thanh Yến đứng giữa đám người, quả thực chẳng khác nào mặt trời chói lóa, tỏa sáng lấp lánh.
Thời Sênh chọn một bộ phim kinh dị đã chiếu được một thời gian rồi.
Vì phim đã chiếu được một thời gian nên người tới xem cũng không đông lắm, đại đa số đều là các cặp đôi.

Họ chọn chỗ ngồi trong góc, ánh sáng tối tăm chặn tầm mắt của những người khác nên những cặp tình nhân này có thể lén lút làm gì đó với nhau trong bóng tối, không muốn bị ai nhìn thấy cả.
Thời Sênh chọn chỗ ngồi trung tâm.

Cô không tới để làm gì nên không cần phải ngồi vào góc.
Cô ngồi dựa vào Thanh Yến, ngón tay đan vào ngón tay hắn vô cùng thân mật.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, nhưng bắt đầu từ lúc nào thì Thời Sênh không biết vì cô đang bị hai người khác thu hút sự chú ý.
Giọng kia cô thấy rất quen – đúng là thằng em trai tiện nghi của cô – Trì Ninh.
Đi cùng cậu ta là một thiếu nữ.


Cô ta đang cười duyên làm nũng với Trì Ninh, giọng điệu muốn bao nhiêu êm ái liền có bấy nhiêu êm ái.
Hình như Trì Ninh quen cô gái này chưa lâu nhưng có vẻ như rất nghe lời cô ta.

Cô ta nói cái gì thì hắn đều nghe theo như thế, bộ dáng vô cùng mê muội.
Bộ phim kết thúc, Trì Ninh và cô gái kia ra trước.

Hai người dính sát vào nhau như một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Nhưng Thời Sênh lại cảm thấy cô gái kia có gì đó không đúng lắm.
“Thanh Yến…”
“Đó là một huyết tộc.” Thanh Yến nói, “Từ bên kia tới.”
“Bên kia?”
“Phía Tây.”
“Ồ.” Thời Sênh hiểu rõ, huyết tộc cũng phân chia ranh giới với nhau.
Thời Sênh không hỏi nữa, cùng Thanh Yến đi ra ngoài.

Cô gái đi cùng Trì Ninh đang đứng ở ngoài cửa, không biết Trì Ninh đã chạy đi đâu.
Ánh mắt cô gái nhìn tới Thanh Yến thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ, duỗi tay vẫy vẫy với hắn: “Anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật: “Anh quen à?”
Giọng Thanh Yến lạnh lùng: “Không quen biết.”
Cô gái tới gần.

Cô ta thò tay định sờ vào Thanh Yến nhưng bị Thời Sênh ngăn lại.


Cô ta lập tức cười duyên: “Anh đẹp trai, bảo con mồi của anh an phận một tí đi, người ta có ác ý gì đâu chứ.”
Con mồi?
WTF?
Cô em, lá gan cô em cũng rất lớn đấy!
Thanh Yến càng thẳng thắn hơn.

Hắn kéo tay Thời Sênh lại, hơi giơ tay ra, không gian xung quanh lập tức vặn vẹo.

Đúng lúc này, không biết Trì Ninh ở đâu xông ra, giơ tay kéo cô gái lùi về sau.
“Trì Tây, mày làm gì thế!” Vẻ mặt Trì Ninh cực kỳ tức giận, trừng mắt quát Thời Sênh.
Thời Sênh tỏ vẻ vô tội: “Tao có làm gì đâu?”
“Trì Tây, tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày.” Trì Ninh hung hãn nói với Thời Sênh một câu rồi quay sang cô gái: “Anni, chúng ta đi thôi.”
Không phải chứ em trai, mày lại tự quyết định cái quái gì thế, nghe ông nói đã chứ!
Anni ôm cánh tay Trì Ninh, vẫy tay chào Thanh Yến, “Anh đẹp trai, hẹn gặp lại nhé!”
Lúc cô ta nói câu này, Trì Ninh hoàn toàn không có phản ứng gì như thể không nghe thấy vậy.
“Cô ta có địa vị gì thế?” Thời Sênh hỏi Thanh Yến.
“Không biết.”
“… Rốt cuộc thì anh biết cái gì hả?” Thời Sênh giận.

Hắn rõ ràng là một huyết tộc trâu bò của trâu bò, thế mà hỏi ba câu thì cả ba câu đều trả lời không biết là thế quái nào chứ?
Thanh Yến rũ mắt, cười khẽ: “Biết là anh thích em.”

Đối với Thanh Yến mà nói, những chuyện mà hắn không có hứng thú thì hắn đều không quan tâm lắm.

Hắn biết tất cả những chuyện mà mọi người biết, cũng sẽ không biết những chuyện mà mọi người không biết.
Loại người này xứng đáng không được làm vai chính.
“Ôi, anh đang tỏ tình với em đấy à?”
“Chẳng phải ngày nào anh cũng tỏ tình với em đấy sao?” Thanh Yến tỏ vẻ rất đương nhiên.
“Nào có.” Thời Sênh trợn mắt, tưởng cô là trẻ con ba tuổi dễ lừa hay là kẻ dễ quên thế hả?
“Về sau sẽ có.” Thanh Yến xoa tóc cô, “Gần đây hơi loạn, em phải cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Thời Sênh thích hắn như thế chứ không phải kiểu người hễ có việc là muốn giam cô lại bên cạnh để bảo vệ.
Trở về từ rạp chiếu phim, Thời Sênh gặp phải một người không ngờ tới – Tinh Qua.
Vẻ mặt của hắn làm người ta càng không đoán được.

Tính cách của tên Tinh Qua này cũng khá giống với Thời Sênh.

Hắn chỉ quan tâm mỗi cô em gái Tinh Thuần kia mà thôi, còn các chuyện khác, lúc vui thì thò một chân vào, không vui thì mặc kệ luôn.
Nhưng lúc này mà lại thấy hắn dẫn xác tới thì đúng là trời muốn đổ mưa máu rồi.
“Điện hạ Thanh Yến, cô Trì Tây.” Tinh Qua tiến lên chào hỏi.

“Tinh Qua có một việc muốn nhờ.”
“Tôi không giúp cậu được.” Thanh Yến còn chưa nghe qua chuyện của Tinh Qua đã lập tức từ chối.
“Điện hạ Thanh Yến còn chưa nghe chuyện gì, sao biết không giúp được tôi?” Tinh Qua nhìn thẳng vào Thanh Yến.
“Đi thôi.” Thanh Yến nhìn Tinh Qua một cái, sau đó lại nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi cùng Thanh Yến đi lên lầu.
“Điện hạ Thanh Yến.” Tinh Qua sốt ruột đuổi theo bọn họ lên lầu.
Không biết Thanh Yến đã làm gì mà căn phòng này có thể đề phòng huyết tộc xâm nhập, cho dù thuấn di cũng không được, vì thế Tinh Qua bị ngăn ở ngoài cửa.

Hắn đứng ở dưới lầu, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Thời Sênh.

Tuyết lớn đổ xuống như trút, gió lạnh gào thét.
Huyết tộc không cảm nhận được cơn lạnh, Tinh Qua vẫn một mực đứng ở dưới lầu, bóng dáng có vài phần thê lương.
Thời Sênh đứng bên cửa sổ, ánh đèn hắt bóng cô lên tấm kính nhưng lại chẳng phản chiếu được vẻ mặt lạnh nhạt của cô.
Trong đêm tuyết, một thân hình nho nhỏ tập tễnh đi tới.

Cô ta chống một cái ô, đi vài bước lại ngừng lại một lần.

Đến tận khi cô ta tới gần mới xòe ô ra che trên đầu Tinh Qua.
Tinh Qua như sực tỉnh lại từ trong mộng, kinh hoảng ôm lấy người vừa tới, hai người ngã ngồi xuống nền tuyết.
Thời Sênh xoay người, cầm áo khoác đi xuống lầu.
Thanh Yến ngẩng đầu nhìn cô, cũng không nói nhiều, yên lặng đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Thời Sênh xuống lầu, đưa áo khoác cho Tinh Thuần mặc vào, sau đó ôm lấy người từ trong lòng Tinh Qua ra.
Thanh Yến duỗi tay tắt đèn, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối.

Hắn đứng yên bên cạnh cửa chờ Thời Sênh tiến vào.
Trên người cô bị dính tuyết, mang theo một trận lạnh lẽo.
“Chị, em sẽ chết phải không?” Âm thanh thiếu nữ run rẩy vang lên từ trong lòng Thời Sênh.
“Không biết.” Giọng cô vẫn bình thản trước sau như một.
“Em không sợ chết.

Em chỉ sợ em chết rồi thì không có ai ở bên cạnh anh em nữa.” Tinh Thuần túm lấy vạt áo Thời Sênh, “Em không muốn chết, chị, em không nỡ bỏ anh em.”
Thời Sênh đặt Tinh Thuần xuống sofa, cúi đầu nhìn cô ta, “Vậy thì phải cố gắng mà sống.”
Thời Sênh xoay người tới dọn dẹp một căn phòng khác, treo rèm cửa tối màu làm cho căn phòng lập tức tối đen như mực.
“Em muốn cứu cô ta sao?” Thanh Yến đứng dựa bên cạnh cửa nhìn Thời Sênh.
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Giọng Thời Sênh rất bình thản, “Ngoại trừ anh có thể khiến em bất chấp tất cả liều mình cứu giúp ra, những người khác không có vinh hạnh đó.”

Bình Luận (0)
Comment