[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 223


vực nhà An Tổ, Thời Sênh muốn bay
thẳng từ trong xe ra ngoài, nhưng nghĩ đến kiếm của mình không thể xuyên qua cánh cửa nên đành phải bước xuống từ bên Phong Cẩm.
Phong Cẩm dẫn Thời Sênh đến khu
Tự mình mở cửa á?
Xin lỗi nhé, ma nếu muốn sờ được vào đồ vật cần phải tiêu hao pháp lực, sao có thể lãng phí pháp lực vì chút chuyện cỏn con này được chứ.
Pháp lực phải để dành để đánh nhau.
Xe của Phong Cẩm đỗ bên ngoài đường quốc lộ của khu nhà, ban phía đều yên ắng tĩnh mịch, xa xa thỉnh thoảng có tiếng còi rú của Xe cộ Vọng lại.
Thời Sênh cầm thiết kiếm đi theo Phong Câm.
Nếu bây giờ có người, họ sẽ phát hiện có một thanh kiếm đang tự bay trong không trung.
Tiểu khu này đã cũ, hệ thống an ninh cũng không ra sao, Phong Cẩm dễ dàng bước vào bên trong, thấp thoáng có vài ánh đèn sáng ở mấy tòa nhà không cao lắm, y như những ngọn đuốc sáng trắng chỉ đường trong đêm đen sâu thăm thẳm.
Phong Cẩm dừng chân ở một tầng lầu yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn một lúc sau đó mới quay đầu về phía Thời Sênh giọng nói nhẹ nhàng chậm dãi: “Đi dụ Nạp Lan.

Ảnh ra đây.
Thời Sênh chỉ vào chính mình, “Một mình tôi sao?” Ả, một con ma.
“Cô muốn tôi tin tưởng cô còn gì? Mau chứng minh cho tôi xem đi, dụ hắn ra đây”.

Từng câu từng chữ trong lời nói của Phong Cẩm đều rất chậm rãi, giống như muốn để Thời Sênh nghe cho hiểu, nghe cho rõ.
“Sao anh biết hắn ta đang ở đây?”Phong Cẩm lại có thể chắc chắn Nạp Lan.


Ảnh đang ở đây sao? Tuy rằng hắn rất thích làʍ ŧìиɦ với nữ chính, nhưng cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ?
“Không muốn đi ప్ర?” Âm điệu trong lời nói của Phong Cẩm bỗng nhiên biến đổi trở nên uám.
Thời Sênh: “…” Đi thì đi, tôi sợ hắn chắc?
Bản cô nương treo hắn lên đánh, xem có dọa chết hắn không.
Thời Sênh cầm thiết kiếm bay lên phía tầng trên.
Phong Cẩm rất muốn nhắc nhở Thời Sênh rằng thanh kiếm đó rất dễ thu hút sự chú ý.

Nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy đã dùng thanh kiếm đó hủy hoại cả nhà hắn, hắn liền tỏ ra không hề liên quan đến mình, chuyển mắt đi nơi khác.
Thời Sênh bay đến phía ngoài cửa sổ căn hộ của An Tố, cửa sổ phòng cô ấy cũng thuộc loại cửa đẩy cũ kĩ lỗi thời, không đóng, rèm cửa bị gió thổi tung lên đang bay loạn xạ, trên nền nhà hiện lên ảnh ngược của một bóng mờ gớm ghiếc.
Thời Sênh bay từ cửa sổ vào, phía phòng ngủ thấp thoáng, lờ mờ tiếng âm thanh truyền lại, là loại âm thanh ưm ưm a a Vô cùng kì kiệu đó.
Thời Sênh bay đến trước cửa phòng ngủ, tay nắm chặt thiết kiếm, hít một hơi thật sâu rồi chém một nhát kiểm xuống.
“Nạp Lan Ảnh, cái tên bạc tình bạc nghĩa, lại còn ở đây tằng tịu với người khác à.” Thời Sênh vừa bay vào liền hét ầm lên sau đó chém về phía bóng người đang nằm trên giuong.
“A!” An Tổ bị tiếng hét đột ngột làm cho sợ hãi đên latoáng lên.
Nạp Lan.

Ảnh đang quấn lấy An Tố, bị rơi xuống nền nhà, trên người cả hai đều không một mảnh vải che thân, chỗ nào đó còn đang dính chặt lấy nhau.
Thời Sênh không để cho Nạp Lan.


Ảnh có cơ hội phản ứng, cầm thanh kiếm lên chém xuống thêm vài phát nữa, “Anh là cái đồ đàn ông cặn bã thối tha, đùa giỡn với tình cảm của bà rồi còn ở đây mây mưa với người phụ nữ khác, có phải anh lại đi lừa gạt con gái nhà người ta rồi không? Anh hút dương khí của người ta chính là đang hại người ta, sao ghê tởm thế, trước đây tôi đúng là bị mù mà.”
An Tổ không hề nhìn thấy Thời Sênh, cô ấy chỉ thấy một thanh kiếm sắt không ngừng tấn công bọn họ, còn có một âm thanh lảnh lót căm phẫn đang gào thét bên tai.
Thời Sênh thấy đủ rồi, lập tức thu kiếm lại bay ra ngoài.
Nạp Lan.

Ảnh buông An Tổ ra, trên người lập tức xuất hiện một bộ quần áo, ngồi bật dậy đuổi theo Thời Sênh ra bên ngoài.
Lại dám đến làm gián đoạn hắn lúc này, muôn chêt sao?
Tốc độ của Nạp Lan.

Ảnh nhanh hơn Thời Sênh tưởng tượng, cô còn chưa kịp chuồn khỏi tầng lầu đã bị Nạp Lan Ánh cản lại.
Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thời Sênh rồi đột nhiên giơ tay lên, Thời Sênh chỉ cảm nhận thấy một luồng sức hút khiến cô bị kéo lê về phía hắn.
Bóng đèn cũ kĩ dùng để chiếu sáng hành lang bắt đầu có tiếng sẹt sẹt, lập lòe không ngừng, hình dáng của cả hai người đều biến hóa thành một thứ kỳ quái.
Chết tiệt, đây là chiêu hấp tinh đại pháp à!
Thời Sênh dùng thiết kiếm cắm sâu vào bức tường bên cạnh, giữ cơ thể lại, ánh mắt lướt qua cửa sổ không có bất kì vật cản nào của lối thoát an toàn bên cạnh.
Thời Sênh di chuyển đến phía cửa sổ, cắn răng lại rồi lật người qua đó, vừa đến đó lực hút ban nãy đã bị biến mất.
Thế nhưng Nạp Lan.

Ảnh nhanh chóng đuổi kịp, hai người họ cùng bị rơi xuống vành đai trồng cây xanh phía bên ngoài khu nhà.
Nạp Lan.


Ảnh lại giở mánh cũ ra.

Mẹ nhà nó, hắn có thôi đi không? Thời Sênh lặng lẽ mò tìm quả cầu nhỏ.
Có quả cầu trong tay là có cả thế giới, đừng nói là nam chính, đến thượng đế cũng phải nằm bò trước ông đây.
Thời Sênh ném quả cầu về phía hắn, nam chính chắc hẳn đã nhận ra thứ đồ chơi đó rất nguy hiểm, hắn nghiêng mình né tránh, thế nhưng vẫn là bị trận nổ làm cho ảnh hưởng, bị bắn tung ra theo luồng khí.
Tiếng nổ rất lớn, mấy tầng lầu đều lần lượt bật sáng đèn, Thời Sênh cầm theo thanh kiểm chạy ra phía ngoài khu nhà.
Người dân trong khu nhà này chỉ nhìn thấy vành đai trồng cây xanh vô duyên vô cớ xuất hiện một cái hố lớn, bên trong hố còn có những tia chớp lập lòe ánh sáng, trong đêm khuya sâu thẳm hiện rõ sự bí hiểm vô cùng.
Thời Sênh cầm thiết kiếm rời khỏi khu nhà, bay thẳng đến bên cạnh xe của Phong Cẩm, Phong Cẩm vẫn chưa quay lại, cô đợi mất một hồi lâu Phong Cẩm mới chậm chạp bước 1a.
Ánh mắt kì quặc của hắn liếc nhìn Thời Sênh mấy lần, theo sau đó mở cửa xe.
Thời Sênh nhân lúc trước khi hắn lên xe liền bay vào trong.
Phong Cẩm dừng lại một lúc sau đó mới bước lên xe.
Phong Cẩm lên xe nhưng không hề cho xe chạy, trong xe cũng không bật đèn, ánh sáng vô cùng mờ ảo, Thời Sênh cũng không thể nhìn rõ sắc mặthiện giờ của Phong Cẩm.
“Thứ cô vừa ném…” Con ma mà hắn nuôi này, chỉ mới có một tháng không gặp mà cứ như vừa có thêm bàn tay vàng vậy?
“Không bán.” Thời Sênh cảnh giác dựa người về phía sau.
Phong Cẩm trầm mặc vài giây sau đó bắt đầu khởi động xe, “Đừng có phá nhà tôi.”
“Lãng phí.” Thời Sênh biu môi, lại kiêu ngạo nói thêm một câu: “Cái chô rách nật ấy, tôi chỉ cần tiện tay quơ một cái là có thế phá nát
Ā: py
IO1.
Phong Cẩm đột nhiên nhấn mạnh ga xe, Thời Sênh suýt chút nữa bị dán vào cửa xe.
Phong Cẩm dường như đã tin rằng Thời Sênh và Nạp Lan Anh không có quan hệ gì, nhưng cũng không nhắc đến chuyện hoàn dương.

Ngày hôm sau, Thời Sênh đọc được một tin tức Vô cùng chân động trên mạng.
Một tiểu khu nào đó xuất hiện một cái hố sâu rất huyền bí, tia chớp điện đã sáng rất lâu rồi mà không hề bị tắt, nghi ngờ rằng người ngoài hành tinh đã đến thăm trái đất.
Tin tức này lập tức trở thành tin hot được lên trang nhất của các trang mạng, tiểu khu nơi An Tố đang ở phen này nổi tiếng rồi, hàng loạt các đội ngũ nghiên cứu đều đổ xô đến, báo chí phương tiện truyền thông đều nườm nượp vây quanh lấy khu vực này đến nỗi một con kiến cũng không chui qua được.
Thời Sênh vừa ngửi hương thơm của thịt, vừa lầm bầm nói.
“Bọn họ muốn gặp người ngoài hành tinh là có thể gặp được sao? Đúng là mơ mộng hão huyên!”
Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn cô một lúc, thò tay kéo máy tính về phía mình, rồi đóng rụp lại.
“Anh làm cái gì vậy?” Thời Sênh trừng mắt lườm hắn.
“Ản không được nói, ngủ cũng không được nói.”
“Tôi đâu có ăn cơm.” Bản cô nương ngửi đấy chứ? Miệng sắp khô cả rồi đây, ngửi mùi thức ăn lại càng thây đói.
“Sao ma lại không thể ăn được thức ăn? Ma trong tiểu thuyết chẳng phải đều có thể ăn uống thoải mái sao?” Thời Sênh chống cằm, phiền muộn nhìn lên Phong Cẩm.
Làm ma không hề tốt một tẹo nào.
Phong Cẩm như không hề nghe thấy gì, động tác nho nhã uống nốt ngụm sữa cuối cùng rồi đứng dậy thu dọn bát đĩa đem vào trong bếp, bật nước róc rách cọ rửa sạch sẽ chúng.
Hừ, vẫn không thèm để ý đến bản cô nương.

Giận gì mà dai thế!
Thời Sênh bay đến phía sau lưng hắn, dùng tay sờ vào người hắn, đầu ngón tay nhanh chóng truyền tới cảm giác bỏng rát, cô lập tức rụt cánh tay lại, tâm trạng vô cùng phiền muộn.
“Tôi phải làm thế nào mới có thể chạm được vào người anh?” Cứ tiếp tục thế này bản cô nương sao có thể khẳng định được hắn có phải là Phượng Từ hay không?
Phong Cẩm lau khô bát đĩa rồi xếp lên tủ bát, quay người nhìn cô, “Cô chịu đi.”
“Hử?” Chịu cái gì?
Phong Cẩm nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Cố gắng chịu đau”
Thời Sênh: “…”

Bình Luận (0)
Comment