[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 81.8 - Chương 81.82

Thời Sênh có chút đắn đo, Ngọc Tiêu chết rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành hay thất bại vậy?

Ngọc Tiêu chết là sự thật, cô chẳng thể nào thay đổi được…

Thời Sênh và Hệ thống nói chuyện với nhau một lúc.

Hệ thống nói chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô đã thay đổi được kết cục nguyên tác của Ngọc Tiêu rồi, nhiệm vụ coi như cũng đã hoàn thành.

Thời Sênh trầm mặc hồi lâu, cũng không rõ là đang nghĩ gì.

Khi Thời Sênh lấy lại tinh thần, Long Quyết và Chẩm Phong cũng giao đấu xong, và cuối cùng Long Quyết thắng.

Chẩm Phong thua trận, lẳng lặng bỏ đi, cũng không cần thi đấu Lôi đài nữa, quyết định luôn là Long Quyết chiến thắng.

Nhìn thấy Diệp Thanh Thu đứng cạnh Long Quyết, khóe miệng Thời Sênh lại giật giật.

Vì vậy mới nói, nhân vật nam chính nữ chính cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau? Mặc dù… cái cách họ ở cùng nhau có chút dị dị.


Đôi này có vẻ khó phá đây…

Thời gian xuất chinh đã định là ba ngày sau.

Nhưng Long Quyết vừa lĩnh đại quân ra khỏi Tiên giới thì đã bị Ma tộc phục kích, Ma tộc sớm đã có chuẩn bị, người của Long Quyết bị đánh tan tác, cuối cùng không có cách nào đành phải quay trở lại Tiên giới.

Ra cửa bất lợi!

Phái ủng hộ Chẩm Phong lập tức châm biếm dè bỉu, thậm chí còn ép đòi đổi người.

Sau đó người bên Long Quyết cũng đưa ra nghi vấn.

Người của Ma tộc tại sao lại biết thời gian họ xuất binh chứ?

Có nội gián!

Trong đầu mọi người đều hiện nên suy nghĩ này, chắc chắn là phải có nội gián, người của Ma tộc đã sắp xếp trà trộn vào Tiên giới?

Nhưng nội gián là ai thì hoàn toàn không ai biết, người biết được thời gian xuất binh thì quá nhiều, nếu tra xét thì phải xét đến bao giờ mới ra?


Long Quyết vì chuyện này mà thấy nhức đầu vô cùng, thảo luận với mọi người cả ngày mà không thu được kết quả.

“Thiếu chủ, Diệp cô nương cầu kiến.”

“Không gặp.” Long Quyết chau mày chau mũi, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

“Thiếu chủ…” Người hầu có chút ngập ngừng, “Diệp cô nương nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với người, liên quan tới việc xuất binh bị mai phục.”

Long Quyết lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn người hầu, “Cho cô ta vào, các ngươi ra ngoài cho ta.”

Sau khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Diệp ThanhThu mới từ ngoài bước vào, vài ngày không gặp, khí sắc của nàng ta đã tốt hơn nhiều, giống như một bông hoa kiều diễm thoát tục, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều có thể mê hoặc người khác.

Diệp ThanhThu tiến lại gần Long Quyết, ghé sát cổ hắn, thở một hơi thở ma mị, “Vài ngày không gặp ta, chàng có nhớ ta không?”


Long Quyết muốn đẩy nàng ta ra, nhưng khi nàng ta tiến lại gần mình, cơ thể y điên cuồng trỗi dậy du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, đáy mắt y ẩn hiện nét thù hận, ấn vào vai Diệp Thanh Thu, ép nàng ta ngồi xuống bàn bên cạnh.

Kéo quần của Diệp Thanh Thu xuống, cũng chẳng cần màn dạo đầu, cứ thế đi thẳng vào.

Đôi chân Diệp Thanh Thu vòng chặt quanh eo Long Quyết, để y có thể cho vào trong sâu hơn, những âm thanh tục tĩu của du͙ƈ vọиɠ không ngừng phát ra từ đôi môi của nàng ta.

Hai người làm việc đó xong xuôi thì cũng đã quá một canh giờ, y phục trên người của Diệp Thanh Thu đã bị Long Quyết xé nát, những chỗ cần che cũng không thể che đi được nữa rồi.

Long Quyết đứng dậy, chỉnh đốn y phục có chút nhàu nhĩ của mình, rồi quay lại nói với Diệp Thanh Thu, “Cô có gì muốn nói với ta?”
Diệp Thanh Thu cũng chẳng thèm chú ý đến bộ dạng của mình, “Chẳng phải chàng muốn biết kẻ nào là nội gián? Ta biết người đó.”

“Là ai?” Long Quyết nhìn nàng ta chằm chằm.

Vừa ra cửa đã gặpmai phục là một sự sỉ nhục tuyệt đối với y, nếu y biết kẻ đó là ai, y nhất định phân thây kẻ đó thành vạn mảnh.

“Ta có thể nói với chàng, nhưng mà…” Ánh mắt của Diệp Thanh Thu lướt qua lướt lại trên người Long Quyết vẻ như đang tính toán gì đó.

Long Quyết không che đậy sự chán ghét trong đáy mắt mình, “Cô muốn làm điều đó với với đàn ông lắm sao?”

“Không, ta chỉ muốn làm với chàng.” Diệp Thanh Thu cười lớn, nhưng trong ánh mắt của Long Quyết lại tràn đầy sự tức giận, vì chính y không thể khống chế nổi bản thân…

Nghĩ tới đó thôi, y đã muốn gϊếŧ ả ta!

“Sẽ có một ngày cô phải hối hận.” Long Quyết nhấn mạnh từng câu từng chữ, rồi giơ tay cởi hết y phục trên người mình xuống, “Lại đây.”
Diệp Thanh Thu đi lại chỗ Long Quyết, cúi gập người xuống rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Hiện tại ta và chàng đều chung một cái mạng, ta chết, chàng cũng sẽ chết. Long Quyết, cả đời này chàng đừng hi vọng sẽ thoát được ta.”

Long Quyết lạnh lùng cười một tiếng, y sẽ tìm ra cách giải quyết.

Rồi sẽ có một ngày, y sẽ phanh thây nữ tử này thành vạn mảnh.

Hai người hì hục làm chuyện đó rất lâu, Diệp Thanh Thu thấy thỏa mãn rồi mới nói cho Long Quyết biết tên của kẻ nội gián đó.



Người mật báo đương nhiên là Thời Sênh, cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể bỏ qua được chứ.

Vì vậy, cho dù Long Quyết biết được nội gián là ai thì cuối cùng y cũng chỉ có thể kìm nén rồi tìm gặp Tiên đế, Phượng Từ là một kẻ điên, y có tìm tới thì cũng chỉ là đi tìm ngược mà thôi.
Long Quyết vừa đi, Tiên đế đã để lộ vẻ mặt u ám, “Lục Chương, tình hình Nam Hải thế nào rồi?”

Lục Chương hơi cúi đầu rồi đi tới trước mặt Tiên đế, cung kích trả lời, “Gần đây có thông tin bọn họ muốn nhân cơ hội này để ép người thoái vị, Long Quyết xuất binh sẽ đem theo vô số binh lực của Tiên giới, thần e rằng chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng nếu như chúng ta không xuất binh, Tu chân giới sẽ không thể chống lại được…”

Tiên đế đột nhiên phẫn nộ, “Được lắm, Nam Hải! Được lắm, Long Quyết!”

Lục Chương sợ hãi đến mức thở cũng chẳng dám thở mạnh.

“Hôm nay Long Quyết đã rời khỏi Tiên giới?” Tiên đế lại hỏi.

“Đúng vậy.” Sự việc của Tu chân giới vô cùng cấp bách, đã hoãn đến lúc này rồi, nếu vẫn tiếp tục kéo dài thêm nữa thì Tu chân giới chính là thiên hạ của Ma tộc.
“Mời Phượng Từ và Thương Thù tới đây.”

“Tiên đế?” Mời họ đến làm gì vậy?

Tiên đế trừng mắt nhìn khiến Lục Chương lập tức không dám lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi.

Mới sáng sớm thôi nhưng Thời Sênh đã chờ sẵn Tiên đế cử người đến mời, vì vậy khi Lục Chương đến, Thời Sênh đã ngăn Phượng Từ lại để hắn không làm phiền Lục Chương. Lục Chương cẩn thận, cung kính mời họ đến Tiên Cung.

Đây là lần đầu tiền Thời Sênh điến Tiên giới gặp Tiên đế, đó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, uy vũ, chỉ cần giơ ngón tay lên thôi cũng đủ bá khí thiên hạ.

Tiên đế trầm mặc một hồi, thấy Thời Sênh cũng chẳng có ý định mở lời nên tự mình phải mở lời trước, “Ngươi nói cho ta biết động tĩnh của Nam Hải là nhằm mục đích gì?”

“Ngứa mắt với Long Quyết thì có được tính là lý do không?” Thời Sênh chau mày.
Ở cốt truyện, Diệp Thanh Thu sẽ không phi thăng sớm như vậy, Ma tộc đương nhiên cũng chẳng hung hãn đến thế, càng chẳng có chuyện Tiên giới xuất binh. Chuyện Nam Hải âm mưu tạo phản nhưng trước nay đều không tìm được thời cơ tốt, đến tận khi gần kết thúc tiểu thuyết, đám pháo hôi này mới nhảy ra kiến công lập nghiệp cho nhân vật chính.

Mà hiện giờ Ma tộc đang chiếm hơn một nửa giang sơn của Tu chân giới, ép Tiên giới không thể không xuất binh, Nam Hải đã đợi đến thời điểm này rồi, làm sao có họ có thể bỏ qua được?

Thời Sênh chỉ là đem chuyện này nói trước với Tiên đế mà thôi.

Điều mà cô muốn làm là ngồi ăn hạt dưa xem đánh nhau đó.

Rồi sau đó nhân cơ hội để lên ngôi!

Ánh mắt Tiên đế đánh giá Thời Sênh thêm vài lần nhưng thực ra lại đang thăm dò Phượng Từ, vì ánh mắt của Phượng Từ chưa lúc nào rời khỏi Thời Sênh nên ông ta biết những lời đồn đại đó là có thật.
Phượng Từ rất yêu chiều người này.

“Tiên Đế mời ta đến đây chắc không phải chỉ để hỏi chuyện này đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Mắt Tiên đế vụt lên tia sáng, “Nguy cơ lần này của Tiên giới, nếu các ngươi có thể ra tay giúp đỡ, ta hứa có thể đáp ứng một điều kiện của ngươi.”

Binh lực còn lại của Tiên giới đều trấn thủ ở các nơi hiểm yếu, không thể dễ dàng kinh động, nếu không thì sẽ xuất hiện đại loạn lớn hơn. Nhưng trong Tiên giới, thực lực chiến đấu tốt nhất là Phượng Từ, chỉ cần hắn đồng ý thì Nam Hải cũng không thể chống lại được.

“Hả? Vậy ta muốn cái ghế của Tiên đế, Tiên đế có thể nhường cho ta không?” Thời Sênh vừa cười vừa nhìn Tiên đế.

Tiên Đế: “…”

Điều này có gì khác so với âm mưu tạo phản của Nam Hải?
“Đùa chút thôi mà, không cần phải căng thẳng” Thời Sênh cười lên vài tiếng, “Muốn chúng ta giúp ngài thì cũng không phải không thể, nhưng mà… ngài bắt buộc phải gϊếŧ Long Quyết, tiếp theo đó nếu tiện thì giải quyết luôn Diệp Thanh Thu đi.”

Tiên Đế: “…”

Long Quyết là thiếu chủ của Long tộc, có gϊếŧ cũng không vấn đề gì, nhưng còn Diệp Thanh Thu, cô ta là nhân vật quan trọng mấu chốt trong việc giải quyết Ma giới mà Tử Hoa Tiên Quân đã tính toán ra.

Chuyện gϊếŧ Long Quyết, Tiên đế đã đồng ý, nhưng gϊếŧ Diệp Thanh Thu thì chưa đồng ý.

Thời Sênh suy đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu, dường như Diệp Thanh Thu và Tiên đế không có gì liên quan tới nhau mà?

Lẽ nào lại là do tác giả?

Có thể gϊếŧ một thì gϊếŧ một, Thời Sênh miễn cưỡng đồng ý, nếu Diệp Thanh Thu có thể giải quyết dễ dàng như thế thì nàng ta đã không phải nữ nhân vật chính.
Tiên Đế phái người đi xử lý chuyện này, người được phái đi không ai khác mà chính là Chẩm Phong.

Đương nhiên chuyện này cũng không hề đơn giản, Chẩm Phong thất bại, Long Quyết đã được người khác cứu đi rồi.

Thời Sênh đau đầu vì chuyện này, người của Tu chân giới đều khó đối phó như thế sao? Trời ơi!

Sau khi Long Quyết được cứu đi cũng không được tốt cho lắm, lực chiến của Chẩm Phong cũng không tồi, y gần như mất đi một nửa tính mạng, nếu không phải nhờ Diệp Thanh Thu thì có lẽ y đã chết rồi.

“Tại sao Chẩm Phong lại muốn gϊếŧ ta?” Long Quyết đằng đằng sát khí nhìn Diệp Thanh Thu.

“Không liên quan gì tới ta, mặc dù hắn thích ta, nhưng ta không thích hắn một chút nào cả.” Diệp Thanh Thu vuốt ve khuôn mặt Long Quyết, “Người ta thích nhất là chàng.”

Long Quyết thực sự tức giận, cứ coi như người phụ nữ này cứu y thì cũng không thể thay đổi được những chuyện ả đã làm với mình, y tuyệt đối không thể tha thứ cho ả.
Diệp Thanh Thu thu tay lại, bàn tay lật qua lật lại, “Chàng hiểu rõ con người Chẩm Phong hơn ta, chàng nghĩ hắn có thể nghe theo lời ai chứ?”

“Tiên đế?” Chẩm Phong là đại tướng đệ nhất của Tiên giới, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tiên Đế, nếu có người nào khiến hắn phải nghe theo thì người đó chắc chắn là Tiên đế.

Nhưng tại sao Tiên đế lại muốn y phải chết?

Sắc mặc Long Quyết đột nhiên thay đổi, chắc chắn là Nam Hải có biến!

Không được, y phải quay lại!



Thời gian mà Nam Hải tiến đánh nhanh hơn những gì mà Thời Sênh tưởng tượng, hơn nữa trong Tiên giới đã có không ít người nghe theo sự xúi giục của Nam Hải.

Cả Tiên giới nhất thời mịt mù khói lửa, nghe chừng không cần phải dùng quá nhều binh lực cũng có thể xông thẳng tới Tiên cung của Tiên đế, dòng người chật như nêm cối dồn dập vây kín Tiên cung.
“Tiên Đế… phải làm thế nào đây?” Lục Chương run lên, mấy người bọn họ quanh năm chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nhàn rỗi thưởng lạc, đâu phải là đối thủ Long tộc chiến đấu quanh năm chứ?

Tiên đế ngồi vững trên ngai rồng, nhìn xuống hai người phía dưới.

“Hai ngươi…”

“Tiên đế, điều kiện của ta, người vẫn chưa hoàn thành, đừng trách ta không thể giúp người.” Thời Sênh ngắt lời Tiên đế.

“…” Tiên Đế thở ngắn thở dài.

Thời Sênh đá ánh mắt sang Phượng Từ, Phượng Từ gật đầu nhẹ nhẹ, vung tay làm hỏa diệm vây quanh người Lục Chương.

Tiên đế kinh hãi, lên đứng dậy khỏi ngai rồng, “Các ngươi định làm gì?”

Làm cái gì, đương nhiên là cướp ngôi Tiên đế rồi.

Hiện giờ tất cả mọi người đang chiến đấu ở bên ngoài, trong này chỉ có vài người bọn họ, lúc này mà không động thủ thì còn định đợi tới khi nào?
Bản cô nương đợi cơ hội này thật không hề dễ!

Phượng Từ không chớp mắt tiến đến công kích Tiên đế, Tiên đế kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hỏa diệm vây trước mặt, ông ta định dùng Tiên pháp để phá hủy nhưng cũng bị cháy không ít râu tóc, nhìn bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

Tiên pháp nội thể của Tiên đế không ít nhưng lại chẳng mấy khi dùng, giờ đem ra xài thì đâu phải đối thủ của Phượng Từ chứ.

Chỉ qua mấy chiêu đã bị Phượng Từ đánh bại, nằm gục trên đất.

Phượng Từ dùng hỏa diệm vây quanh người ông ta.

Thời Sênh tiến lại gần Tiên đế, mặt lộ rõ sự áy náy, nhưng ngữ khí thì chẳng có chút nào gọi là áy náy cả, “Rất xin lỗi, mượn ngai rồng của ngài chút vậy, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho ngài thôi.”

“Tiên đế: “…”

Ở đâu có cái kiểu mượn như ngươi chứ?
Hơn nữa, cái đó có thể cho mượn được sao?

Thời Sênh không gϊếŧ Tiên đế mà nhốt ông ta với Lục Chương chung một chỗ, rồi lấy áo bào mới ở Tẩm cung của Tiên đế ra, “Nào, mặc vào.”

Phượng Từ chớp mắt, vẫn không hiểu được dụng ý, “Tiểu Thù, không phải nàng muốn ngôi vị trí Tiên đế sao?”

“Ta lấy làm cái khỉ mốc gì, mau mặc vào!” Thời Sênh đưa tay cởi y phục của Phượng Từ ra.

“Nhưng ta không muốn làm Tiên đế gì đó!” Phượng Từ giữ chặt tay Thời Sênh, ánh mắt vừa chân thành vừa ấm áp, “Ta chỉ muốn sống chung với nàng.”

Mẹ kiếp, giờ là lúc nào rồi mà còn đứng đó mà trêu ghẹo nhau được chứ!

“Vì vậy ta mới nói là mượn Tiên đế! Một lát nữa xong sẽ trả lại cho ông ta, ngoan, mặc vào đi!” Bản cô nương ta chỉ muốn nhiệm vụ này dễ dàng hơn chút!
Đừng có chống đối lại ta!



Thay xong y phục, Thời Sênh liền kéo Phượng Từ ra ngoài, “Một lúc nữa huynh đứng bên này, chỉ cần nói một câu, nói là…”

Thời Sênh suy nghĩ một hồi, “Nói là kẻ nào thuận ta thì sống, phản ta thì chết! Nếu như bọn chúng không nghe theo, huynh hãy phóng hỏa thiêu chết bọn chúng.”

Lời thoại bá khí này chỉ có trong tiểu thuyết, nói như vậy rất tốt!

Phượng Từ vẻ mặt ngây ngô gật đầu nghe theo, nhưng thực sự chỉ nhớ được đúng ba chữ, phóng-lửa-thiêu.

Do đó, Phượng Từ vừa xuất trận thì trước mặt đã bị lửa vây quanh, cảnh chém gϊếŧ trước đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều dồn về xem lửa từ đâu rơi xuống.

Trên bậc thềm của Tiên cung không xa, có một người đàn ông mặc áo bào trông rất giống Tiên đế, nhưng người ngày không giống với Tiên đế mà họ từng biết, mà là…
“Phượng Từ! Hắn, hắn…” Sao hắn có thể mặc như thế được chứ?

“Tiên đế đâu?”

“Phượng Từ, ngươi đã làm gì Tiên đế?”

“Làm thế nào bây giờ? Phượng Từ cũng nhấn chân vào, chúng ta nên đánh hay rút lui?”

“Đánh với Phượng Từ? Đánh thắng được sao?”

Phượng Từ mặt không chút cảm xúc, vòng lửa trước mắt cũng cháy hết rồi, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng…

Thời Sênh đứng sau mà mặt tối sầm.

Cô cảm giác những gì cô vừa nói đúng là uổng phí rồi!

Thôi bỏ đi, vũ lực tốt hơn so với lời nói.

Đám người cầm cự một hồi lâu, Phượng Từ đợi đến khi bọn họ không đủ kiên nhẫn nữa mới tiếp tục giơ tay tiếp tục phóng lửa, lửa vừa rơi xuống, đám người kia vô cùng tức giận – mẹ kiếp, mau chạy đi!

Còn những người bên phe Tiên đế thì phân tán lui về những chỗ an toàn, tất cả quỳ xuống, “Bái kiến Tiên đế.”
Tôn nghiêm? Tiết tháo?

Mạng cũng mất thì cần cái tiết tháo với tôn nghiêm làm khỉ gì?

Đây có lẽ là nghi thức đăng cơ kỳ lạ nhất của một vị Tiên đế.

Người bên Nam Hải gấp rút rút binh, quay trở về địa bàn của mình, cũng có người không sợ chết, bọn họ không tin rằng Phượng Từ thực sự lợi hại như vậy, tục ngữ có câu hai tay không đọ được bốn quyền.

Nhưng sau đó họ mới biết, bọn họ không thể tiếp cận tới thân thể của Phượng Từ, mà rất nhiều pháp thuật đều cần phải ở cự li nhất định mới thi triển được, còn lửa của Phượng Từ lại có thể phóng xa cả trăm mét, thậm chí có thể xa hơn, với kỹ năng tấn công như thế, thực sự là vô địch!

Đây rõ ràng là BUG rồi còn gì!

Có người nảy sinh chủ ý đánh lên người Thời Sênh, dù sao nhìn cô gái này cũng rất yếu ớt, không có lực tấn công gì cả, lại là điểm yếu của Phượng Từ, nếu có thể bắt được thì việc đối phó với Phượng Từ sẽ trở lên dễ dàng hơn.
Chỗ nào mà yếu đuối chứ?

Do Phượng Từ không cho phép Thời Sênh gϊếŧ người, vì vậy cô rất ít khi động thủ, lần này Thời Sênh khó có được cơ hội rat ay như thế, nghẹn lâu vậy rồi, cũng coi như tìm chỗ để xả đi.

Chiêu thức gϊếŧ người của Thời Sênh vô cùng hoa lệ, từ xa ngước mắt nhìn sẽ không thấy máu tươi, mà lại giống như đang diễn một cảnh gϊếŧ người vô cùng tinh tế.

Và đương nhiên, chỉ có những người trải nghiệm thực tế mới có thể biết, những chiêu thức hoa lệ đó có lực lượng khiến người ta sợ hãi tới mức nào?

Vậy là cuộc khủng hoảng của Tiên giới đã được giải trừ như vậy, một nhóm người không biết nên vui hay nên buồn.

Tiên đế tiền nhiệm của họ không biết đã đi đâu?

Đại tổng quản tiên giới đã đi đâu?

Thời Sênh cho người chuẩn bị một nghi thức đăng cơ đơn giản, sau đó đến ngày thứ hai mọi người mới phát hiện ngai vị Tiên đế lại đổi chủ…
Không đúng, phải nói là vật về chủ cũ mới đúng.

Tiên đế rất ấm ức, ông ta thực sự chưa từng gặp người kỳ lạ hiếm có như vậy.

“Tiên đế, không xong rồi, Ma tộc đã hoàn toàn chiếm lĩnh được tu chân giới rồi.”

Tiên đế: “…”

Bỗng nhiên muốn thoái vị quá!

Do không có người chỉ huy, các Tiên binh do Tiên giới phái xuống gần như đều đã bị ma tộc truy sát đuổi đánh, sau đó lại cho một nửa quay về Tiên giới chi viện, vốn dĩ chẳng có chút tác dụng gì.

Hai người đó chỉ muốn tranh thủ thời gian cho ma tộc thôi sao?

Tiên đế cảm thấy như mình đã phát hiện ra được sự thật gì, nhưng sự thật này thực sự quá rắc rối!

Ma tộc phái người tới đưa thiệp mời gửi đến Tiên đế, vì chuyện của Nam Hải, Tiên giới vẫn chưa hồi phục lại được, dù giao chiến với ma tộc cũng chưa nắm chắc phần thắng.
Tiên đế không thể không chấp nhận đàm phán.

Cũng không biết hai người đã nói chuyện gì, nhưng cuối cùng Tiên đế đã trao lại quyền quản lý tu chân giới cho Ma tộc, sau đó Ma tộc và Tiên giới liên thủ đánh Nam Hải.

Cuối cùng, Nam Hải bị tiêu diệt, Diệp Thanh Thu và Long Quyết ở cửa ải cuối cùng này lại biến mất không rõ tăm tích.

Sau đó Quân Vô Kỳ đã đến bái kiến Thời Sênh.

“Thương cô nương, cô mới làm Tiên đế được một ngày đã đủ rồi sao?” Quân Vô Kỳ tức cười nhìn Thời Sênh, khi hắn nghe được tin này đã suýt chút nữa cười ngất.

Nữ nhân này thật là vô vị.

Cướp ngôi Tiên đế chỉ để làm một ngày, hơn nữa còn là cướp vì một người đàn ông nữa.

Vừa nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Quân Vô Kỳ càng tức cười hơn, có lẽ hắn nên cảm tạ trời đất vì nàng đã không nhắm trúng ngôi vị Ma quân của hắn.
“Đến cả vị trí Tiên đế ta cũng cướp được thì sau này còn kẻ nào dám đến tìm ta gây rắc rối nữa chứ?” Thời Sênh nghiêm túc trả lời.

Quân Vô Kỳ: “…” Nàng ta nói cũng đúng lắm, thô nhưng thật!

“Khụ khụ… Ta đến để nói cho cô biết, Diệp Thanh Thu và Long Quyết đang ở Tu chân giới, có cần ta ra tay xử lý giúp cô không?” Đây cũng coi như giúp nàng ta một lần, tránh sau này nàng ta rảnh rỗi quá lại tới đối phó Ma giới thì thê thảm rồi.

Nữ nhân tên Thương Thù này nhìn thì có vẻ không nguy hại gì.

Nhưng trên thực tế lại độc ác hơn bất kỳ ai, tự tin, huênh hoang hơn bất cứ ai…

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ngươi có điều gì muốn nói?”

Quân Vô Kỳ: “…”



Diệp Thanh Thu và Long Quyết bỏ trốn, lúc này đang ở một nơi nào đó ở Tu chân giới. Long Quyết đã già đi không ít, hoàn toàn không còn vẻ anh tuấn trước đây, thay vào đó là tinh thần suy sụp, rệu rã.
Y nằm im trên giường để mặc cho Diệp Thanh Thu vặn vẹo trên thân.

Y chưa từng nghĩ rằng, có một ngày y từ thiếu chủ Long tộc cao cao tại thượng lại biến thành tên tội phạm bị Tiên giới phát lệnh truy nã.

Diệp Thanh Thu không có gì thay đổi, có vẻ y phục vẫn đẹp đẽ như cũ, chỉ có điều trên mặt có vương hắc khí, nhưng dường như nàng ta vẫn không hề phát hiện ra điều này.

Bởi vì Long Quyết không hề động đậy, một mình Diệp Thanh Thu vận động rất nhanh chóng không còn hứng thú gì nữa, ngừng động tác vặn vẹo lại, nhìn xuống Long Quyết, đáy mắt có vẻ chán ghét.

Long Quyết như cảm nhận được sự chán ghét từ trong ánh mắt Diệp Thanh Thu, lồng ngực dâng lên lửa giận, quay người đè ả ta xuống dưới thân, bóp chặt lấy cổ ả, ánh mắt tàn ác: “Sao? Bây giờ ngươi chán ghét ta rồi đúng không? Trước đây không phải ngươi nói là thích ta sao?”
Tất cả đều do nữ nhân này!

Nếu không phải do ả, y sẽ không đi khuyên phụ thân, sẽ không để họ phát binh đánh Tiên giới, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khốn cùng như hiện giờ.

Nữ nhân này uy hiếp y không nói, còn câu dẫn phụ thân y, thậm chí là những huynh đệ kia của y…

Long Quyết càng nghĩ càng giận, ngón tay siết chặt lại, bóp chặt lấy cổ Diệp Thanh Thu.

“Long Quyết…” Diệp Thanh Thu cũng bị thương, sức mạnh trên người Long Quyết đã bị ả lấy đi không ít nên giờ vốn không đủ để ả hồi phục, do đó lúc này ả hoàn toàn không thể phản kháng lại Long Quyết, “Chàng điên rồi! Nếu không phải… khụ khụ… nếu không phải là… ta, chàng… chàng đã chết từ lâu rồi…”

“Chết? Ta bây giờ sống không bằng chết, chúng ta cùng nhau chết đi! Đồ tiện nhân!” Long Quyết dùng lực càng mạnh hơn.
Trong đầu Diệp Thanh Thu xoay mòng mòng, tứ chi bắt đầu mềm nhũn.

Bỗng nhiên ả có chút hối hận, ả không thể hiểu được tại sao bản thân lúc đó lại khát khao có được người đàn ông này đến vậy, còn buộc chặt sinh mệnh của mình với nam nhân này…

Ý thức của Diệp Thanh Thu càng lúc càng yếu, nhưng ý chí sống sót cuối cùng trong đầu ả lại càng lúc càng mạnh hơn, tay không ngừng tím kiếm lục lọi trên người mình, cuối cùng chạm vào một vật băng lạnh.

Diệp Thanh Thu đã không phân biệt được mình đang nắm vào thứ gì, bản năng sống sót thôi thúc ả dùng vật băng lạnh ấy đâm vào bụng Long Quyết. Cơ thể Long Quyết bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó đôi tay dần buông lỏng ra rồi di chuyển hẳn ra khỏi cổ Diệp Thanh Thu.

Y cúi đầu nhìn bụng mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thu, phút chốc sau lại cúi đầu, cứ liên tục như vậy mấy lần liền.
Con mắt đỏ rực tràn ngập vẻ khó tin.

Diệp Thanh Thu cũng nhìn rõ thứ đang cắm vào bụng Long Quyết, đó là một vật thể hình tròn có tạo hình rất đặc biệt, bên trên còn khắc họa đồ đằng rất kỳ quái, vô cùng quỷ dị.

Điều quỷ dị hơn nữa là, máu chảy ra từ cơ thể Long Quyết đều bị thứ đó hấp thụ.

Tốc độ hấp thụ càng lúc càng nhanh, Diệp Thanh Thu mở mắt trừng trừng nhìn thân thể Long Quyết ngày càng khô héo, hốc mắt lõm sâu xuống, con ngươi nhô ra, y mở miệng, lồng ngực bắt đầu phập phồng rất nhanh, cổ họng phát ra âm thanh ô ô, thanh âm ngày càng yếu ớt, cuối cùng y gục mạnh đầu xuống, hô hấp cũng ngừng hẳn.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, một con người còn đang sống khỏe mạnh ngay trước mắt bỗng trở thành một cái xác chết.

Diệp Thanh Thu giống như đang bị ấn phím tạm dừng, ngây người nhìn Long Quyết, đến khi cơ thể khô héo của Long Quyết đổ gục lên người thì ả mới bừng tỉnh, hoảng hốt nhảy từ trên giường xuống.
Đầu ngón chân chạm đất, ngay tức khắc ả cảm nhận được một cơn đau từ tâm can đang dần trào lên, cơ thể co rút đến độ quỳ hẳn nửa người xuống đất.

Nguy rồi!

Sinh mệnh của ả và Long Quyết vốn được kết nối với nhau.

Long Quyết chết rồi, ả cũng sẽ phải chết!

Không!

Ả không thể chết! Ả còn phải báo thù con tiện nhân Thương Thù, ả không thể chết được!

Diệp Thanh Thu liên tục lôi ra vô vàn chai lọ từ trên người mình, đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng không cần biết là gì, nhét tất cả vào miệng.

“Ta không thể chết được… Ta không thể chết được…”

Diệp Thanh Thu không hề chú ý đến sau lưng mình có một đám mây đen càng lúc càng dầy đặc, cuối cùng hình thành một hình người, nó lặng lẽ rút thứ đồ đang cắm vào bụng Long Quyết ra, sau đó dần dần có được thực thể.
“Khặc khặc… Đã bao năm rồi, cuối cùng bổn tôn cũng có được cơ thể con người rồi.”

Diệp Thanh Thu cứng đờ người, quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân đứng đằng sau, trên người có một tầng mây đen nhàn nhạt, ngũ quan rất mạnh mẽ, mang lại cho người đối diện cảm giác rất không thoải mái.

“Tại sao ngươi lại…” Ánh mắt Diệp Thanh Thu dừng lại trên vật thể hình tròn đang ở trên tay hắn ta, “Chính ngươi đã gϊếŧ Long Quyết?”

“Sao lại là bổn tôn chứ, chính tay ngươi gϊếŧ đó cô nương à.” Nam nhân kia khom lưng, nhấc cằm Diệp Thanh Thu, đáy mắt nhấp nháy dâm tà, “Thân thể này ngươi nuôi dưỡng đã bao năm nay, cuối cùng bổn tôn cũng được hưởng thụ rồi….”

“Không…” Diệp Thanh Thu hoảng sợ lùi về phía sau.

“Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng, bổn tôn dạy ngươi dùng thuật thải âm bổ dương không phải thực sự là để ngươi vui sướng đâu.” Nam nhân xách Diệp Thanh Thu lên, ném lên trên giường. Một lần nữa mặt đối mặt với Long Quyết đã chết khô, Diệp Thanh Thu sợ hãi kêu lên, cơ thể co về phía sau, nhưng lại chạm trúng một vòng tay băng lạnh.
“Lúc ngươi gϊếŧ người đâu có như thế này, nhưng mà bộ dạng này của ngươi bổn tôn cũng thấy rất thích…”

“Xoẹt xoẹt…”

Bình Luận (0)
Comment