Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 125


Trước mặt Vi Nhã là một căn biệt thự lớn, là căn biệt thự của Cố Đình.
Bước chân Vi Nhã hơi khựng lại, đồng tử giãn to, không thể nào tin được.

Tại sao An Dĩ Mặc lại ở đây?
Vi Nhã cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận bước vào trong, phía sau là đám người ám vệ của An gia.
Ngay giữa sảnh lớn là một người phụ nữ nước ngoài, đôi mắt xanh lơ đa tình, mái tóc vàng mềm như suối, đôi môi màu đỏ rượu quyến rũ.

Cô ta mang một vẻ đẹp phóng khoáng đặc trưng của những cô gái nước ngoài, nhưng vẫn mang theo cả sự bí ẩn và ma mị.
An Dĩ Mặc bị trói đang quỳ ở bên cạnh.
“Vi Nhã, sao em lại tới đây?” Hắn hoảng hốt nhìn cô, dùng sức mà lắc đầu.
Việc này không liên quan đến cô.
“Thì ra cô chính là người phụ nữ của Will?” Cô ta nhếch mép cười nhạt “Cũng không tồi!”.
Cô ta muốn biết nếu như Will biết người phụ nữ của hắn tới đây để cứu một người đàn ông khác, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Tức giận? Nhục nhã? Tuyệt vọng? Cô ta rất hiếu kỳ.
“Cô là ai? Sao lại bắt cóc An Dĩ Mặc tới đây?”
Người phụ nữ tóc vàng chỉ vào mình, trêu đùa nói: “Tôi á? Tôi là Jolie Smith!” Vi Nhã lập tức nhận ra.

Trong thời gian ngắn ngủi cô ở căn biệt thự này, Cố Đình từng nhắc tới tên cô ta.

Tròng mắt Vi Nhã xẹt qua tia nguy hiểm.
“Cô gái à, cô đừng ngây thơ như vậy! Vậy cô nghĩ xem, tại sao tôi lại ở trong này? Tại sao tôi lại có thể bắt An Dĩ Mặc vào đây? Chẳng phải vậy sao?”
Hiển nhiên ý cô ta nói chính là Cố Đình đã cho phép cô ta làm vậy.
“Cô gái à! Hắn ta không yêu cô, nếu không tại sao trong lúc cô bị tai nạn, hôn mê bất tỉnh, hắn lại bỏ lại cô ra nước ngoài?”.
“ĐỦ RỒI!” Vi Nhã không muốn nghe một chữ nào từ miệng cô ta thốt ra nữa.

Vi Nhã liền lia cây quạt tới động mạch cổ củ Jolie.

Jolie lập tức nghiêng người về đằng sau.

Vi Nhã lập tức đá cô ta một cái.
“Còn đứng đó làm gì?" Cô ta hét lên.

Một đám người mặc đồ đen bước ra từ xung quanh.
Vi Nhã cười lạnh.

Cô nhanh như chớp cho mỗi người một nhát dao.

Nhưng đám người này so với mấy tên đầu trâu mặt ngựa của Đào Lệ, thân thủ nhanh nhẹn hơn rất nhiều, đánh vào vùng tử của bọn họ thật không dễ.

Phải mất khá nhiều sức Vi Nhã mới hạ được một nửa số họ, bản thân cô cũng bị một vài vết chém ngoài da.
Trong tình thế hỗn loạn, An Dĩ Mặc đã bí mật lấy được một con dao nhỏ, cắt đứt sợi dây đang trói tay hắn.

An Dĩ Mặc liền đánh lui mấy tên mặc đồ đen, vì Vi Nhã đã giải quyết phần lớn bọn chúng nên số người còn lại, An Dĩ Mặc đối phó cũng không khó khăn gì.
Nhưng điều hắn kinh ngạc chính là sự nhanh nhẹn khi xuất thủ của cô.
Lần đầu tiên hắn biết được, Vi Nhã không phải là cô nương yếu ớt như hắn nghĩ.

Chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã đánh đồng cô với những người phụ nữ khác.
Jolie chăm chú nhìn thân ảnh nho nhỏ bị bao vây giữa những tên cao lớn.
Quả nhiên người phụ nữ mà Will chọn, cực kỳ gai góc.
Sắc mặt Vi Nhã lúc này hơi tái, nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.
Bỗng nhiên có một lưỡi dao vụt sáng, nhắm thẳng vào Vi Nhã mà chém.

Tự dưng phía trước liền có một thân hình lao ra chắn phía trước.

Vi Nhã mở to mắt mà nhìn.

An Dĩ Mặc đang chắn cho cô, bả vai hắn bị lưỡi dao sượt qua làm rách một mảng, máu từ bên trong chảy ra.

Nhân lúc Vi Nhã không tập trung, Jolie liền vớ một cây gậy bóng chày vụt vào người cô.
“A!” Vi Nhã đau đớn ôm bụng ngồi bệt xuống, cơ hồ có thể thấy phía dưới bụng cô chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ đậm.
"Con tôi!".
An Dĩ Mặc nhìn thấy sắc mặt lập tức mất đi huyết sắc.

Hắn liền lệnh cho ám vệ giải quyết nốt những người còn lại.


Còn mình nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.
"Yên tâm đi, con em sẽ không sao".

Qua mấy cung đường ngoằn ngoèo, cuối cùng An Dĩ Mặc cũng tới được bệnh viện thành phố.
“Bác sĩ, bác sĩ đâu?” An Dĩ Mặc vừa tới cổng bệnh viện vội vàng bế Vi Nhã tới phòng cấp cứu.

Bác sĩ liền chỉ huy mang cáng tới cấp cứu cho cô.
Một y tá bước tới, nói: “Anh cũng chảy máu rồi, qua bên kia băng lại đi!”.
An Dĩ Mặc liền lờ y tá khiến y tá ngại ngùng, nhất quyết đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Sau 1 tiếng, bác sĩ ra khỏi phòng, sắc mặt nặng nề nói với hắn: “Đứa bé không giữ được, còn sản phụ thì đang nguy kịch, cô ấy bị xuất huyết vùng bụng, chúng tôi đã cầm máu rồi, 24 tiếng tiếp theo là thời khắc quan trọng.

Trong 24 tiếng nữa chúng tôi sẽ cẩn thận theo dõi nên anh yên tâm”.

Bác sĩ nhìn qua cánh tay đỏ máu của hắn, cũng thuận miệng nói: “Anh cũng đi băng bó đi, để vậy nhiễm trùng thì không tốt đâu!”.
An Dĩ Mặc lần này nghe lời bác sĩ, đi băng bó vết thương.

Trước khi đi, hắn còn ngoảnh đầu nhìn về phía phòng bệnh.
- -------------------
Suốt một đêm An Dĩ Mặc trông chừng Vi Nhã, đợi cô tỉnh dậy.

Hắn luôn rối rắm không biết nên mở miệng như thế nào.

Rồi chuyện gì tới cũng đã tới.

Vi Nhã đã tỉnh, câu đầu tiên cô hỏi hắn: “Con của em sao rồi?”.
An Dĩ Mặc quay đầu không dám nhìn cô, giọng hắn run rẩy: “Đứa bé… không giữ được!”.
Ánh mắt Vi Nhã liền ảm đạm, vô thức sờ xuống vùng bụng bằng phẳng của mình.
Vậy mà… mất rồi sao?
An Dĩ Mặc không thấy cô nói gì, liền quay lại xem cô.


Đôi mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, khuôn mặt thất thần, tay cứ vậy mà để trên bụng.
Hắn không kìm được mà choàng tay ôm lấy cô an ủi: “Xin lỗi em, là tại anh!”.

Nếu hắn không uống ly cà phê đó, thì sẽ không bị bắt cóc, Vi Nhã sẽ không vì vậy mà cứu hắn để rồi mất đi đứa con chưa thành hình.
Vi Nhã không hề nhìn hắn, đôi môi máy móc hỏi: “Anh đi gặp mẹ anh đi, bà ấy rất lo cho anh đó!”.
An Dĩ Mặc vẫn cố chấp ôm lấy cô: “Không sao! Anh có thể ở lại với em thêm một chút”.
Vi Nhã lúc này mới thu hồi sự trống rỗng trong mắt, cô quay sang nói với hắn: “Em muốn ở một mình!”.
An Dĩ Mặc nghe vậy, người liền cứng lại, bất giác vòng tay cũng buông lỏng.
Nếu là hắn, chắc em sẽ không nói vậy nhỉ!
“Anh phải gặp mẹ đây!”.

An Dĩ Mặc liền vội vã ra khỏi phòng bệnh.
- --------------
Vi Nhã xuất viện vào ngày hôm sau.

Cô liền tới công ty thời trang Thiên Hành.
“Cho hỏi Cố tổng có ở công ty không?”.
Nhân viên lễ tân rất chuyên nghiệp, cười với cô: “Cố tổng hiện đang làm việc, cho hỏi cô có hẹn trước không?”.
Vi Nhã lắc đầu, cô nói với lễ tân sẽ đợi ở dưới sảnh cho đến khi gặp được hắn.
Cô đợi tới tận tối muộn, đến mức bụng réo sôi lên rồi mới thấy Cố Đình xuất hiện ở sảnh, đang cùng Tiêu Yên trò chuyện.
“Cố Đình!”.

Bình Luận (0)
Comment