Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 147


Để chúc mừng việc này, Lăng Thiên dẫn Vi Nhã đi chơi ở quanh phố.

Cô nàng rất phấn khích vì từ khi ở trong bệnh viện, cô chưa từng ra ngoài.

Thế giới bên ngoài đối với cô vô cùng lạ lẫm: Ồn ào, náo nhiệt,...!Lăng Thiên nhắc nhở cô phải theo sát hắn, không được chạy lung tung.

Vi Nhã gật đầu rồi tiếp tục lượn hết hàng này qua quán nọ.
Đang tung tăng dạo bước, bất chợt cô dừng lại trước cửa rạp chiếu phim.
Lăng Thiên lập tức theo sát cô: “Sao thế?”
“Chỗ này…” Vi Nhã ôm đầu gục xuống, hai tay vô thức che lấy đôi tai, hai mắt nhắm chặt lại, “Không sao!”.

Rõ ràng cô chưa từng rời khỏi bệnh viện, tại sao cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, hơn nữa bản thân cô lại muốn bài xích nó?
“Đi tiếp thôi!” Vi Nhã nhất quyết vượt qua rạp chiếu phim đi dạo quanh phố.
Lăng Thiên giữ tay cô lại, quàng lên vai cõng cô lên: “Nên nghỉ ngơi thôi!”.

Lúc về hắn phải kiểm tra cho cô thêm lần nữa.
Cũng đã xế chiều, Lăng Thiên đưa Vi Nhã tới một cửa hàng đồ ngọt, gọi hai đĩa bánh kem dâu tây cùng hai cốc trà đào.

Đang chuẩn bị thưởng thức thì điện thoại của Lăng Thiên reo.
“Em ngồi đây ăn bánh nhé, tôi đi một lát”.
Vi Nhã gật đầu.

Lăng Thiên liền rời khỏi để nghe điện thoại.
Là đám Trần Uy.
“Lão đại, bên em đã tìm được manh mối rồi.

Trên một tờ báo địa phương có kể lại, khoảng hai năm trước, một người đàn ông nói mình là thương lái từng tới đây, nói là sẽ mua hết thủy hải sản ở đây với giá thị trường.


Không ngờ vài tháng sau người đàn ông đó liền quay lại, đưa cho họ rất nhiều tiền”.
“Người đàn ông đó là ai?”.
Bên kia, bọn Trần Uy ấp úng: “Cái đó, bọn em chưa tìm hiểu được.

Nhưng từ sau khi trúng một vụ làm ăn lớn, người dân chờ ông ta tới mua cá thì không hề thấy bóng dáng ông ta đâu.

Ba tháng sau, một xưởng chế biến hải sản tới tìm nhà cung cấp, mới biết được ông ta đã chết!”.
Lăng Thiên nghe xong, trong đầu hơi nghĩ ngợi, liền căn dặn: “Được rồi, các cậu tiếp tục đi”.
“Vâng, lão đại, điều tra quả là rất hưng phấn”.

Bọn Trần Uy phấn khích nói.
Lăng Thiên cười: “Vậy thì các cậu thử hướng vào làm cảnh sát đi.

Thân thể không tồi, ngoài ra đầu óc cũng tốt.

Mà cảnh sát điểm rất cao nhé”.
Có lẽ hắn phải đi một chuyến tới thành phố A lần nữa rồi.
Lăng Thiên trở vào, nhìn thấy đĩa bánh kem của Vi Nhã đã ăn hết, hắn liền nâng cô dậy.
“Ăn ngon không?”.
“Ngon”.

Vi Nhã cười.
“Vậy về thôi!” Hắn nắm tay Vi Nhã trở về bệnh viện.
Vi Nhã liền đứng yên ở đó: “Vậy còn đĩa của bác sĩ?”.
Hắn nhìn đĩa bánh kem, đột nhiên nghĩ ra trò gì đó, lại ngồi xuống: “Vậy em đút tôi ăn được không?”.
Vi Nhã nói một câu làm hắn như bị dội gáo nước lạnh: “Bác sĩ có tay mà, tự ăn đi!”.
Nhã Nhi lúc nào cũng chiều chuộng hắn đâu mất rồi!
Lăng Thiên giận dỗi chọc chọc đĩa bánh, chẳng mấy chốc miếng bánh nát tươm.
“Đi về thôi!” Lần này hắn không thèm dắt tay Vi Nhã, cố tình đi trước, chỉ là chốc chốc lại ngó ra đằng sau.
Vi Nhã cảm thấy bầu không khí không đúng.

Cô chạy tới nắm lấy ống tay hắn: “Bác sĩ sao vậy?”.

Chẳng lẽ vì vừa rồi tại cô không đút cho bác sĩ ăn?
Nhưng mà vẻ giận dỗi kia cũng dễ thương lắm!
Vi Nhã nghĩ tới liền cười trộm một tiếng.
Cô nhón chân lên thơm một cái vào má hắn.

“Gì đây?” Lăng Thiên nghi hoặc.

Từ lúc nào Nhã Nhi học được cách thơm thơm hôn hôn thế?
Vi Nhã liền giải thích: “À, vừa nãy em đang ăn bánh thấy có hai người bàn bên cũng ăn bánh.

Hai người đó không biết tại sao lại giận nhau.

Sau đó, cô gái liền thơm chàng trai bên cạnh giống như vậy.


Thế là chàng trai hết giận luôn!”.
Lăng Thiên sâu xa mà nhìn cô: “Vậy phúc lợi này chỉ có tôi được đấy nhé! Đừng có ai cũng tùy tiện ôm hôn! Như vậy tôi sẽ không vui đâu!”.
Vi Nhã gật đầu.
Lăng Thiên nhìn cô đầy nghi ngờ.

Không biết cô có nhớ lời hắn nói không nữa.
Vì những tin tức Lăng Thiên nghe được từ bọn Trần Uy, hắn quyết định tới thành phố A một lần nữa.

Trước khi đi, hắn nhờ người trong bệnh viện chăm sóc cho cô.
Mất một ngày một đêm để đi tới thành phố A.

Sau khi sắp xếp, hắn liền lái xe tới gặp đám Trần Uy.

Bọn Trần Uy liền đưa hắn tới những nơi đã kể.

Hầu hết những gia đình này ban đầu đều là ngư dân đánh bắt xa bờ.

Nhưng vì đánh bắt quá nhiều nên hải sản càng ngày càng cạn kiệt.

Bọn họ chuyển sang nuôi trồng thủy hải sản.

Tuy nhiên, thịt cá nuôi trồng không chắc và ngon như cá ngoài biển.

Vì vậy cá của bọn họ ngày càng bán được ít, cuộc sống cũng càng bấp bênh.
Cho tới khi vị thương lái kia tới, người ta không biết ông từ đâu tới, nhưng tài ăn nói rất thuyết phục.

Ông ta ban đầu mua một mẻ cá với giá gốc sau đó đem đi bán, lần sau ông ta lại quay lại mua thêm, cũng theo giá thị trường.

Cả tấn cá của bọn họ đều được ông ta xử lý nhanh gọn, vì vậy danh tiếng của ông ta càng xa.

Nhưng sau khi mua cá, ông ta không hề để lại tên tuổi.

Mọi người đều gọi ông là Lão Ngư, vì ông ta là người giúp họ bán cá.
Bỗng nhiên người ngư dân giống như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi! Trên tay ông ấy có một chiếc vòng rất đặc biệt!”.

Bọn Trần Uy bắt chước mấy thám tử trong phim trinh thám, mở sổ ghi ghi chép chép: “Vòng?”.
Người ngư dân miêu tả: “Đúng vậy! Giống như đan dây, ở giữa có một miếng ngọc màu xanh.

Tôi vẫn nhớ bởi vì miếng ngọc đó màu rất trong và đẹp! Hiện giờ có tiền, sở hữu khá nhiều ngọc ngà đá quý, nhưng không có miếng ngọc nào đẹp và trong như vậy!”.
Hệ thống à hệ thống, mảnh ngọc đó… là phúc hay họa đây?
Vậy việc trước mắt hắn cần làm là tìm ra lai lịch người đàn ông đó.
Lăng Thiên tới thành phố A đã được một tuần.
Không biết Nhã Nhi ở bệnh viện ổn không?
Hàng ngày hắn vẫn gọi điện về hỏi tình hình trong viện.

Mọi người đều nói rằng rất tốt, nên hắn khá yên tâm.
Hôm nay vẫn như thường lệ, sau khi đi tìm hiểu bên ngoài, liền về tới khách sạn để nghỉ ngơi.
Nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, giờ này có lẽ mọi người đã đi ngủ.

Hắn tự nhủ để sáng mai gọi điện hỏi thăm.
Hắn mở điện thoại nhìn tấm hình chụp cho Vi Nhã vào hôm bọn họ đi đăng ký giám hộ.

Cô mặc một chiếc váy xanh trơn tay bồng, vạt váy dài tới đầu gối, trên đầu buộc một chiếc nơ màu xanh, vừa đi vừa ngoái lại nhìn hắn.
Thật đáng yêu!
Sáng hôm sau.
Lăng Thiên căn vào giờ nghỉ ngơi buổi sáng của bác sĩ Phùng, gọi điện hỏi thăm tình hình như mọi hôm.
“A lô” Tiếng nói bên kia đầu dây hơi gấp gáp, hắn có thể nghe thấy cả nhịp thở dồn dập.
“Tôi là Vũ Văn Thiên đây! Sao anh có chuyện gì à?”.

Lăng Thiên liền hỏi.
Giọng nói bên kia gấp gáp, bác sĩ Phùng giống như gặp chiến tranh mà nói to: “Bác sĩ Vũ Văn, bé Hồng… mất tích rồi!”..

Bình Luận (0)
Comment