Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 196


Thái độ của Lý Vi An chính là phải nhốt được Lăng Thiên ở trong cung.

Suốt thời gian qua, sự sủng ái của Yên vương đối với hắn không ai là không biết.

Nếu không phải Lý Vi Nhã đứng chắn ở trước mặt, lại thêm quyền khuynh của Hà thừa tướng, Lăng Thiên không biết đã bị tiên hoàng giết bao nhiêu lần rồi.
“Hoàng tỷ, dù sao hắn cũng là nam chủ nhân của Yên vương phủ.

Hiện tại Nhị hoàng tỷ đi vắng, cả Yên vương phủ đều trông chờ hắn quản lý, làm như thế này là không hợp quy tắc!”
Nét mặt Lý Vi An đanh lại: “Hợp quy tắc hay không, không tới lượt muội làm chủ!” Đoạn nàng ta hơi dừng lại một lúc, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lý Vi Nhi: “Hay là muội muốn tạo phản?”
Lý Vi Nhi lập tức cúi đầu: “Thần muội không dám!”
Tính tình Lý Vi An xưa nay tùy tiện, nhưng dù sao hiện tại nàng ta vẫn là quân vương đứng trên vạn người, không thể đắc tội.
Lý Vi Nhi áy náy nhìn Lăng Thiên.
Phải khiến huynh ủy khuất một thời gian rồi.
Cứ như vậy, Lăng Thiên bị người của Lý Vi An đưa tới Tiên Hoa cung.

Nói dễ nghe là để hắn an tâm sinh hài tử, nhưng thực chất là giam lỏng làm con tin.
Lăng Thiên ngồi trong phòng, hướng mắt về phía Bắc, nơi Vi Nhã đang vì mình mà chiến đấu.
“Hệ thống, ngươi có thể biết được hiện tại Nhã Nhi thế nào không?”
[Không biết, hiện tại cốt truyện đã khác xa so với trước, bổn hệ thống không thể đoán được]
“Vậy cốt truyện gốc như thế nào?”
[Đối thủ của nữ chính Lý Vi Nhi, không phải là Lý Vi An, mà là Lý Vi Nhã.

Nữ hoàng cũng không chết sớm như vậy.

Trong cốt truyện gốc, nữ hoàng vì lao lực quá độ mà qua đời, ba người tranh nhau ngôi vị nữ đế.

Nhưng Lý Vi Nhi vì Lê Viễn Dương nên đã từ chối, Lý Vi Nhã đăng cơ làm nữ đế, mở rộng hậu cung.

Mà Hà Thế Thiên cũng không vì vậy mà trở thành nam hậu.


Sau khi Lý Vi Nhã đăng cơ, bắt đầu thanh trừng vây cánh của Hà thừa tướng, thu lại quyền lực, Hà Thế Thiên cũng vì thế mà bị thất sủng, trở thành trò hề cho những nam sủng khác.

Lý Vi Nhi vì thương xót ngài, cũng vì tức giận Lý Vi Nhã, đã công khai đối đầu với Lý Vi Nhã, kết quả Lý Vi Nhi đảo chính, bắt tay cùng Hà thừa tướng, kéo Lý Vi Nhã xuống.

Nhưng nàng ta cũng vì vậy mà bất hòa với Lê Viễn Dương.

Hà Thế Thiên nhân cơ hội này tỉ tê tâm sự, hàng ngày ở bên cạnh Lý Vi Nhi….]
Lăng Thiên nghe xong, lập tức ngắt lời: “Ừ ừ, đoạn sau thì ta hiểu rồi! Nhưng Lý Vi An lúc đó làm gì?”
[Trong cốt truyện, vốn dĩ Lý Vi An sẽ không tranh quyền đoạt vị, nhàn tản làm một sắc nữ.

Nhưng nàng ta càng lúc càng quá đà, trong phủ đã có không biết bao nhiêu thị thiếp, nhưng vẫn không thấy đủ, liền cưỡng ép con trai nhà lành.

Việc này tới tai Lý Vi Nhi, nàng ta thay trời hành đạo, xử phạt Lý Vi An]
“Vậy là mấu chốt thay đổi ở đây là trong cốt truyện gốc, Lý Vi Nhã không thích Hà Thế Thiên, cho nên tâm tình chỉ để ở hoàng vị.

Nhưng bây giờ, cô ấy vì ta mà từ bỏ hoàng vị, chấp nhận bị Lý Vi An chèn ép.

Vì hiện tại tâm trí Lý Vi Nhã không còn đặt ở hoàng vị, cho nên Lý Vi An trở thành người thay thế?”
[Đúng vậy]
Nếu như hắn không nhầm, có lẽ Lý Vi Nhã có thể sẽ tử trận trên chiến trường, nhường lại ánh hào quang cho Lý Vi Nhi rồi.
Không thể được!
Quanh người Vi Nhã lúc này đều là âm mưu toan tính, chỉ cần sảy chân một cái, lập tức mất đi tính mạng.
Lăng Thiên day day huyệt thái dương.
Bây giờ hắn phải làm sao để cứu Vi Nhã?
Bên ngoài có ánh sáng lướt qua, Lăng Thiên lập tức đi ra cửa xem.
“Hà công tử, ở trong cung có hài lòng không?”
Lăng Thiên nhận ra hắn ta.
Ở trên điện Trường Thiên, hắn ta ngồi ở bên cạnh Lý Vi An.
Nam nhân tự giới thiệu: “Bổn cung là Lương quý quân.


Đã nghe Hà công tử tài sắc vẹn toàn, thật danh bất hư truyền!”
Nói tới đây, bỗng hắn ta thay đổi sắc mặt: “Nhưng ngươi đừng tưởng như vậy có thể quyến rũ được nữ hoàng!”
Lăng Thiên ngẩn người.
Quyến rũ nữ hoàng?
Hắn quyến rũ nữ hoàng lúc nào?
“Tốt nhất là ngươi nên an phận ở Tiên Hoa cung đi! Đừng có lúc nào cũng đi quyến rũ người khác.” Lương quý quân hừ lạnh một tiếng.
Thái độ đối nghịch của Lương quý quân khiến Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ.

Nữ hoàng để mắt tới hắn ư? Nực cười.

Rõ ràng vì hắn là phu lang của Vi Nhã, nên mới giữ hắn lại làm con tin.
Lăng Thiên cũng không quản Lương quý quân hay Thường quý quân gì đó.

Đợi xong việc, hắn sẽ tính sổ một thể.
Trời trở tối, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, hóa ra là một tên nô tài.

Hắn mang tới một đĩa điểm tâm.
“Vương phu, đây là kẹo mật ong, đây là chè hạt sen ngân nhĩ, còn có khoai lang nướng, ngài mau ăn đi!”
Lăng Thiên cau mày nhìn tên nô tài: “Ngươi là ai?” Hắn không phải người tùy tiện để lộ sở thích của mình trước mặt người khác, thế giới này, chỉ có Vi Nhã biết được hắn thực sự thích cái gì.
“Là Yên vương điện hạ lệnh cho nô tài tới chăm sóc ngài!”
Nghe tới Yên vương, Lăng Thiên có chút bất ngờ.

Vi Nhã có lẽ đã nghi ngờ nữ hoàng từ lâu, trước khi đi đã tính hết đường đi nước bước.
“Nàng ấy có nói gì không?”
“Yên vương dặn dò ngài dưỡng thai cho tốt.

Thời gian này đừng quá xúc động, cũng đừng vọng động.


Nếu như nữ hoàng làm khó, dồn ngài vào đường cùng, thì có thể dùng kim bài miễn tử để thoát!”
Lăng Thiên hơi lùi lại một bước.

Vi Nhã đã dùng mọi khả năng mà cô có để chừa đường lui cho hắn.

Vậy hắn cũng nên đáp lại cô một chút vậy.
Việc quan trọng bây giờ là có thể đảm bảo tính mạng của mình ở trong cung.
Lăng Thiên cho tên nô tài lui ra ngoài, còn mình đi tới bàn, múc một ít chè hạt sen ngân nhĩ.

Sau khi ăn xong, liền cảnh giác xem nữ hoàng có tới hay không? Nếu như nữ hoàng tới, thì chính là tham luyến nam sắc, còn nếu nàng ta không tới, thì chính là bắt giữ con tin.
Hệ thống: [...] Ngài học ở đâu kiểu lý luận này vậy?
Có lẽ vì mang thai, cho nên Lăng Thiên mới ngồi được một giờ đã cảm thấy buồn ngủ, liền đặt lưng xuống giường.

Ngay sáng hôm sau, lúc Lăng Thiên vẫn đang còn say giấc, một đám người từ bên ngoài kéo tới, đứng đầu là một nam nhân mặc cung phục hoa lệ.
“Chủ tử của các ngươi đâu rồi?”
Cung nhân khó xử nói: “Dạ, ngài ấy vẫn chưa dậy!”
Nam nhân nhếch miệng, cười đắc ý, cho người đẩy cửa vào.
“Hà Thế Thiên, ngươi có biết bây giờ là giờ gì rồi không? Trước đây ngươi ở Yên vương phủ, Yên vương có thể đứng sau dung túng ngươi làm loạn.

Nhưng bây giờ ngươi ở trong cung, những việc này còn cần bổn cung dạy hay sao?”
Lăng Thiên cảm thấy người kia lải nhải thật phiền phức, đành chống tay ngồi dậy.

Chiếc chăn mỏng rơi xuống, làm lộ chiếc bụng bầu lớn.
Nét mặt nam nhân thoáng chốc giận dữ.
“Thì ra là đệ đệ! Sao? Cảm giác chung một thê tử có tốt không?” Lăng Thiên cười khẩy.
Tên Hà Thế Cẩn này cũng thật giỏi.

Không câu được Vi Nhã, quay sang ôm chân Lý Vi An.
Không tìm lấy người đàng hoàng mà cưới, cứ thích chen chân giành giật.
[...] Cảm thấy chủ nhân là người hay nói đạo lý, nhưng không bao giờ thực hiện đúng với đạo lý.
Đâu phải ai cũng may mắn như chủ nhân, quơ tay một phát được nữ nhân tôn quý của Nữ nhi quốc?
Hà Thế Cẩn nghe được sự châm chọc trong lời nói của Lăng Thiên, tức giận đùng đùng, liền ra oai phủ đầu.
Bây giờ hắn là Hà quý quân, là một trong những nam nhân được nữ hoàng sủng ái nhất hậu cung.


Còn Hà Thế Thiên chỉ là một vương phu nho nhỏ của một vương gia sắp rớt đài mà thôi.
“Ngươi dám xúc phạm bổn cung, có tin bổn cung cho người đánh nát cái miệng của ngươi, để ngươi không thể ngon ngọt dụ dỗ ai nữa không?”
Lăng Thiên nhìn Hà Thế Cẩn như một người không liên quan: “Đánh ta? Ngươi chắc không?"
Hà Thế Cẩn cuộn chặt tay.
Lời vừa rồi của Lăng Thiên không khác gì đang thách thức hắn.
"Đánh cho ta!"
Người hầu vừa bước lên, bên ngoài đã có tiếng nói vô cùng uy nghi: "Ai đang làm loạn ở đây?"
Hà Thế Cẩn cùng những người khác lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ vạn tuế!"
Lý Vi An cau mày: “Có chuyện gì?”
Hà Thế Cẩn lập tức nói: “Không có gì đâu ạ! Chỉ là thấy huynh trưởng tới đây nên cố ý qua thăm thôi!”
Lý Vi An nghi hoặc nhìn khiến Hà Thế Cẩn như ngồi trên đống lửa, một lúc sau mới mở miệng: “Thật sao?”
Lý Vi An run rẩy đáp: “Vâng!”
Lăng Thiên vẫn ngồi bên cạnh bàn trà, không quỳ gối như những người khác.

Điều này khiến Lý Vi An có chút tức giận.
“Ngươi có biết ngoài chiến trường, thê quân của ngươi hiện tại như thế nào không?”
“Hậu cung không được can chính.” Lăng Thiên đáp.
Đây là điều Vi Nhã nói với hắn.
“Ngươi thật không muốn biết?” Lý Vi An hỏi lại.
Thật uổng công cho Nhị hoàng muội, sủng ái một vương phu tới mức này, cuối cùng không nhận lại được gì.
“Nữ hoàng nói thử xem?”
Lăng Thiên cũng rất tò mò, liệu nữ hoàng có thể đưa tới tin tức như thế nào?
Lý Vi An nhếch miệng: “Chẳng phải ngươi nói hậu cung không được can chính sao?”
“Lo lắng quan tâm cho thê quân là nhiệm vụ của phu lang, với cả…” Lăng Thiên đưa mắt nhìn đám Hà Thế Cẩn “Thần không phải hậu cung của bệ hạ!”
Cưỡng từ đoạt lý.
Ngang ngược hống hách.
Lý Vi An chưa thấy kẻ nào to gan lớn mật như hắn.

Có chăng là do có Nhị hoàng muội chống lưng?
“Ngươi nói chuyện với Trẫm như vậy, không sợ Trẫm chu di cửu tộc nhà ngươi sao?”
Hà Thế Cẩn che miệng cười thầm.
Hà Thế Thiên lúc này cho dù có mười Yên vương chống lưng cũng khó thoát..

Bình Luận (0)
Comment