Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 201


“Bò lên giường bổn vương? Ngươi nghĩ dễ dàng quá nhỉ?” Bỗng nhiên ở đâu đó có âm thanh phát ra.

Hạt dưa trong tay rơi xuống, đám thị quân đồng loạt nhìn qua.
Vi Nhã liếc nhìn đống hạt dưa vung vãi dưới đất: “Hình như dạo này các ngươi rất rảnh rỗi thì phải?”
“Không rảnh, không rảnh!” Đám thị quân nhìn thấy Vi Nhã, liền nháo nhào chạy đi.
Có gan nghĩ nhưng bọn họ không có gan làm.
Vi Nhã trừng phạt đám thị quân kia xong, theo thói quen đi tới Tử Lan viện.
“A Thiên?”
“A Thiên, chàng vẫn còn giận sao?”
Vương phu của cô giận lên thì đáng sợ thật.
Vi Nhã nghĩ đi nghĩ lại, liền sai Tiểu Phương đem Tiểu Thời tới.
Lăng Thiên ở bên trong nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thời, liền cau mày đi ra mở cửa.
“Hừ hừ, nó tè hết lên người ta rồi!” Vi Nhã nhăn mày nhìn đứa con nằm trong tay mình, tức khắc đưa nó cho Tiểu Phương.
“Nàng cho rằng đem Tiểu Thời tới thì ta sẽ tha thứ cho nàng?”
Vi Nhã cẩn thận hỏi: “Vậy làm thế nào thì chàng mới tha thứ cho ta?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tới mức có thể vắt ra nước của Vi Nhã, Lăng Thiên liền biết cá đã cắn câu.
“Thật sự chuyện gì cũng làm sao?”
Vi Nhã gật đầu như mổ thóc, giống như sợ rằng Lăng Thiên sẽ không tin cô vậy.
“Vẫn chuyện đó, ta muốn biết long mạch của Nữ nhi quốc là gì?”
Quả nhiên thần sắc Vi Nhã trở nên ngưng trọng.
“Chàng thật sự muốn biết?”
Lăng Thiên khẳng định chắc chắn: “Thật sự muốn biết!”
Vi Nhã thở dài: “Được! Ba tháng sau chúng ta lên đường!”
Lăng Thiên thoả mãn cười nhẹ, kéo Vi Nhã vào lòng.

Dù như thế nào, cô cũng luôn thỏa hiệp với hắn.
"Nhưng ba tháng chẳng phải hơi lâu sao?" Chẳng lẽ có vấn đề gì đó?
Vi Nhã cười cười: "Tất nhiên phải đợi rồi! Chẳng phải chàng mới sinh con sao? Đại phu nói rồi, trong vòng ba tháng này phải kiêng rất nhiều thứ, chàng nên nghỉ ngơi trong phòng.


Nó tốt cho sức khỏe của chàng!"
Cô đặt tay lên bụng hắn, xót xa hỏi: "Lúc đó… có đau không?"
Nếu đau quá thì sinh một đứa thôi.
Lăng Thiên ôm chặt cô vào ngực, ấm áp nói: "Chỉ một chút thôi!"
Hắn từng nghe phụ nữ sinh con như bước qua quỷ môn quan.

Hắn cũng từng chứng kiến Vi Nhã sinh nở.

Nhưng tới bây giờ, hắn mới chân thật cảm nhận được thế nào là gãy mười cái xương sườn.

Lần thứ hai tới Điền Châu, Lăng Thiên cảm nhận được nơi đây rất khác so với khi trước.

Hàng quán mọc lên như nấm, người dân không còn lấm lem bẩn thỉu như trước, nơi đây đã bắt đầu thay đổi bộ mặt.
“Ở đây không còn nghèo khổ như trước nữa!”
Vi Nhã chậm rãi cầm tay Lăng Thiên đi dạo trên khu phố.

Cầu Cầu gặp lại bạn cũ thì vui mừng khôn xiết.
Khắp nơi đều có tai mắt của Vi Nhã, Lăng Thiên không phải không biết, nhưng hắn cũng không cần để ý quá nhiều.
“Chàng thấy có gì quen thuộc không?”
Vi Nhã đột nhiên hỏi, khiến Lăng Thiên không tự giác mà nhìn xung quanh.
"Nơi đây, chủ yếu là phòng trà và tiệm vải lụa, ngoài ra còn có tửu lâu, nếu ta không nhầm thì ở phía Tây có một mảnh trồng trọt ở đó."
Vi Nhã cười: “Đúng vậy!”
Đây là cách quy hoạch của Vi Nhã.

Những khu vực không canh tác được sẽ được dựng làm nhà ở, còn những nơi đất đai màu mỡ, sẽ được dùng trong trồng trọt và chăn nuôi.
Tự cung tự cấp.
“Nơi đây thuộc sở hữu của nàng?”
Vi Nhã gật đầu: “Đúng vậy!”

“Trước đây, Điền Châu tuy đã thuộc chủ quyền của Nữ nhi quốc, nhưng vì truyền thuyết long mạch cho nên không ít quốc gia láng giềng nhăm nhe nơi này, vì để tránh cho một số kẻ vì quyền bán nước, mẫu hoàng vẫn giữ lại Điền Châu cho mình.

Trước khi mất mới giao lại quyền quản lý cho ta!”
“Bởi bà ấy muốn cân bằng thế lực?”
Lý Vi An tuy có ngôi vị hoàng đế, nhưng thực quyền nằm trong tay Lý Vi Nhã và Lý Vi Nhi.

Hiện tại Lý Vi An bị phế truất, Nữ nhi quốc như rắn mất đầu, không có người quản lý, nhưng tuyệt nhiên một tháng này không ai dám đến xâm phạm.
Hắn nghe phong thanh từ các phu quân của các phủ, rằng Vi Nhã sẽ trở thành tân đế tiếp theo, bởi Lý Vi Nhi đang có động thái rút lui khỏi triều chính.
Hiện tại mọi thứ đều hội tụ đủ để Vi Nhã thuận lợi đăng cơ trở thành tân nữ đế tiếp theo.

Nhưng chính Vi Nhã cũng không có động thái gì về việc sẽ tiếp nhận ngôi vị.

“Chúng ta vào trong nghe hát nhé!” Vi Nhã kéo Lăng Thiên vào trong phòng trà.

Ở phía trên đang biểu diễn lại trận chiến giữa nàng cùng quân Tây Lạp.

Chính chủ nghiêng người rót trà cho phu lang, còn tri kỷ đẩy đĩa mứt quả sang để hắn ăn cho ngon miệng.
“Nàng chịu khổ rồi!” Ca kịch là một kiểu tái hiện câu chuyện, nhưng là một người từng trải qua âm mưu sinh tử, Lăng Thiên cho rằng chỉ một màn ca kịch sẽ không thể toát lên được tất cả những khổ cực Vi Nhã phải chịu trong thời kỳ hành quân.
Kể cả Điền Châu kia nữa, hắn biết chắc chắn sẽ không đơn giản là nữ hoàng giao lại quyền quản lý cho Vi Nhã một cách đơn giản như vậy.

Có chăng là có sự trao đổi ngầm nào đó.
Nhưng Vi Nhã lại dùng việc nghe hát này để lôi kéo sự chú ý của hắn, có nghĩa là chuyện này vốn dĩ cô không muốn nói cho hắn nghe.

Tuy có hơi thất vọng, nhưng Lăng Thiên cũng không hỏi thêm nữa.
Vi Nhã nghe được lời này, trong lòng như có được sự an ủi.
[Hảo cảm đã đầy.


Chúc mừng chủ nhân!]
Lăng Thiên: “...”
Chỉ tùy tiện nói một câu như vậy mà độ hảo cảm đã đầy sao?
Cũng tốt! Cuối cùng hắn cũng xong được một việc.
Quả nhiên thông báo của hệ thống khiến Lăng Thiên phấn khởi trong lòng.

Suốt quãng đường hắn chủ động dắt tay Vi Nhã.
“Lên xe ngựa đi!”
“Đi đâu?”
Vi Nhã mặt không đổi sắc, ánh mắt ánh lên sự lạnh lẽo: “Long mạch Lý gia!”
Xe ngựa chạy một mạch tới một địa phận nhỏ ở Điền Châu.

Nơi đây tử khí trùng trùng, khắp nơi âm u hiểm độc, đến một cái cây cũng không sống nổi, xung quanh là những di tích hoang phế mang tới cho người ta cảm giác ghê rợn.

Vi Nhã tìm lấy bàn tay hắn nắm chặt: “Nếu sợ, thì chúng ta ra ngoài!”
Lăng Thiên cũng nắm chặt tay cô, đạp lên từng gò đất mà đi qua.

Vi Nhã cảnh giác: “Cẩn thận dưới chân!”
Lăng Thiên ngờ ngợ.

Dưới chân hắn ngoài mặt đất khô cằn thì chẳng có gì cả.
“Phía dưới, là mồ chôn!”
Mồ chôn? Lăng Thiên có hơi kinh ngạc.
“Lý gia đời đầu, lợi dụng sự suy tàn của triều trước, dùng gươm giáo vó ngựa, đạp lên xương trắng máu tanh, từng bước giành lấy ngai vàng.

Nơi gọi là long mạch của Lý gia, thực chất là địa ngục của tiền triều!”
Lăng Thiên không quá kinh ngạc, thay triều đổi cục, đánh đổi bằng xương máu là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng những chuyện sau đó, Vi Nhã không hề nói hắn biết.

Tiền triều đó, chính là triều đại Hoàng gia, vì muốn trốn khỏi sự truy sát của Lý gia mà con cháu sau này đổi sang họ Hà.

Còn triều đình Lý gia vì muốn xoá sạch tội ác của mình, mà đã cho người đem đốt hết các ghi chép về cuộc đảo chính năm đó.
Còn Hà thừa tướng, tưởng giấu được thân phận, nhưng vẫn không tránh được một kiếp.


Nữ hoàng dùng hôn nhân trói buộc bà ta, một đứa con gả cho Vi Nhã, đứa con còn lại trong tay Lý Vi An.

Tuy rằng khuynh đảo triều chính, nhưng thực chất luôn bị kìm hãm.
Những chuyện này, chỉ nên sống để bụng, chết mang theo.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Vi Nhã xẹt qua tia lạnh lẽo.

Nếu như không phải hoàng tử A Đồ Na bí mật bôi độc vào chiếc bình đó, có lẽ vương phu của cô đã tìm ra mật thất phía bên trong Yên vương phủ rồi.
“Hệ thống, có cảm nhận được mảnh ngọc không?”
[Không phải ở đây]
Lăng Thiên cau mày.
Có hai khả năng.
Hoặc là hắn phán đoán sai, hoặc là Vi Nhã cố tình dẫn đường sai cho hắn.
Lăng Thiên định bụng đi tới phía trước, nhưng cánh tay liền bị Vi Nhã giữ lại.
“Chàng đi đâu?”
Lăng Thiên liền trả lời: “Ta muốn đi thăm một chút! Không phải lúc nào cũng có cơ hội tới long mạch quốc gia đâu!”
“Chàng vẫn còn yếu, nơi đây không hợp với chàng đâu! Đi tới đây là được rồi!” Vi Nhã cười đón tay hắn, đẩy hắn vào trong xe ngựa.
“Mau trở về thôi! Có lẽ Tiểu Thời sắp dậy rồi đó!” Vì không yên tâm khi để Tiểu Thời ở một mình, Lăng Thiên liền đưa con cùng đi.

Vi Nhã ban đầu không đồng ý, nhưng về sau cũng đành nghe theo hắn.
Ai bảo con họ còn nhỏ như vậy.
Nhìn con của Lý Vi Nhi xem, đã biết đi rồi đấy!
“Không sao! Chẳng phải còn có Tiểu Phương ở đó trông con sao?” Lăng Thiên nói.
Tiểu Phương trở thành bảo mẫu không phải ngày một ngày hai.

Hơn nữa hắn đã làm việc ở Yên vương phủ rất lâu rồi, tất nhiên không vấn đề gì.
Vi Nhã nhìn thoáng qua bên đó, nhíu mày: “Nơi đó muốn sắc không có sắc, muốn hương không có hương, sao chàng lại cứ muốn xông qua bên đó xem vậy?”
Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Nàng chê nơi đó không có sắc, cũng không có hương?”
Chứ gì nữa? Một nơi âm u đầy trời như vậy, là một nam nhân, không ai muốn tới.
“Nếu một ngày ta không có sắc, cũng không có hương, nàng cũng chê sao?”
Vi Nhã nhìn hắn: “Con người làm sao có thể so sánh với cảnh sắc được?”
Không để hắn nói thêm câu nào, cô liền cho xe ngựa phóng đi..

Bình Luận (0)
Comment