Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 62


Cerberus định nhào tới, Vi Nhã không biết lấy từ đâu ra 1 sợi thừng dài, quật tới tấp vào người nó.

Nhưng không ngờ, tự dưng Cerberus nằm gục xuống, thở dều đều.
Này, mi chưa chết đấy chứ?
Vi Nhã cảnh giác cầm roi đi xung quanh con Cerberus.
Mẹ kiếp! Nó ngủ rồi!
Vi Nhã liền len lén lẩn đi, nhưng con Cerberus lại dùng đuôi quấn cô lại, không thoát ra được.
Đuôi của Cerberus quá mềm, quá thoải mái, chẳng mấy chốc Vi Nhã liền thiếp đi.

Hệ thống truyền cốt truyện cho cô.
Đây là câu chuyện sư đồ luyến.

Nam chủ là một thượng tiên cai quản một môn phái trên núi Đạo Linh, chỉ tuyển 5 đệ tử chân truyền.

Tương truyền ai trở thành đệ tử của nam chủ liền pháp lực hơn người, người đời trọng vọng.

Nữ chủ vốn là một phế vật không thể tu luyện, bị người đời khinh thường.

Nhưng không ngờ, nam chủ lại nhận nữ chủ làm đệ tử cuối cùng của mình.

Trong thời gian tu luyện, nhờ sự chỉ bảo tận tình của nam chủ, cùng cơ duyên của mình, nữ chủ hóa ra là một thiên tài, có thể điều khiển 5 loại nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Tình yêu giữa 2 sư đồ cũng vì thế mà nhen nhóm.


Vượt qua bao khó khăn thử thách, hai người liền ở bên nhau.

Nhưng như vậy thì quá đơn giản rồi.

Nam chủ trước đó có thu một nữ đệ tử, chính là nguyên chủ.

Nguyên chủ là trẻ mồ côi, một lần đi lạc vào rừng thì được nam chủ tiện đường cứu.

Sau đó một lòng hướng về nam chủ, biết nam chủ là người cai quản Đạo Linh môn phái, nguyên chủ đã dốc sức để thi đỗ vào làm đệ tử của nam chủ.

Nhưng làm cách nào nam chủ cũng không nhìn về phía mình.

Cho đến khi nữ chủ đến, thái độ của nam chủ với nữ chủ khác hẳn so với mình, nguyên chủ sinh lòng đố kỵ, nhiều lần hãm hại nữ chủ, nhưng nữ chủ lúc nào cũng được nam chủ bảo vệ.

Cuối cùng bị phạm vào cấm kỵ của nam chủ, bị đuổi ra khỏi tiên môn.

Nguyên chủ cũng vì vậy mà sa vào ma đạo.
Nguyện vọng của nguyên chủ là muốn nam chủ một lần nhìn về phía mình.
Nguyên chủ thật ngu ngốc.
Theo như cốt truyện, đây là thời điểm nữ chủ vừa mới bước vào tiên môn.
Cuối cùng cô chờ 3 ngày 3 đêm, Cerberus mới tỉnh dậy, thả cô ra.
Đói chết bổn công chúa!
Con Cerberus liền thi nhau dụi 3 cái đầu của nó vào người Vi Nhã.

Vi Nhã liền lấy roi ra quật tới tấp.

Cerberus lại càng dụi.
Con này bị M à?
Vi Nhã thấy nó có 3 cái đầu, liền đặt tên nó là Tiểu Tam.
Vi Nhã cưỡi Tiểu Tam ra ngoài bìa rừng.
Bỗng dưng thân hình của Tiểu Tam hơi run rẩy.
Vi Nhã liền nghe được một giọng nói trầm thấp từ trên cao truyền xuống: “Nghiệt súc, mi lại lén ta tới đây làm loạn, còn không mau quay về chịu phạt” Phía trên cao là một người đàn ông mặc một bộ đồ đen, tóc dài phấp phới trong gió, ánh mắt yêu nghiệt nhìn xuống.
Hóa ra Tiểu Tam là pet đã có chủ.
[Ký chủ, chồng cô đó] Hệ thống nhắc nhở.
Lần này cô không phải đi kiếm nữa rồi.
Người nam nhân thấy trên lưng của thú cưỡi của mình là một cô gái, chân mày hơi nhăn lại.
Từ lúc nào có người khác ngoài hắn có thể ngồi trên lưng Hắc Khuyển? Hơn nữa lại là một nữ nhân.
“Ngươi là ai?” Giọng nói của hắn thêm mấy phần sắc bén nguy hiểm.
“Ta tên là Nhã Nhi” Vi Nhã ngẩng đầu, cười tươi.
“Ta không hỏi tên ngươi, ta hỏi ngươi là người nào, từ đâu tới đây, sao lại ngồi trên lưng Hắc Khuyển?”
“Vậy ngươi là ai?” Vi Nhã mở to hai mắt, giọng nói ngây thơ vô cùng.

Vừa nãy đập Tiểu Tam không trượt phát nào, bây giờ lại bày ra vẻ ngây thơ đáng yêu.
Ký chủ, cô không có tí tiết tháo nào sao?
Người nam nhân đạp gió bay tới trước mặt cô: “Nhìn quần áo của ngươi, ngươi là đệ tử của Đạo Linh Sơn?”
“Thế ngươi là ai?” Vi Nhã hỏi lại
“Ngươi không cần phải biết” Nói xong hắn liền giơ tay lên thi pháp.

Cả người Vi Nhã bị hất văng ra đằng sau.
Oạch! Bảo bối tàn nhẫn quá!
Người nam nhân lại chuẩn bị thi pháp.

“Ngươi định làm gì?” Đây là thế giới phép thuật, mọi động tác đều có thể là thi triển pháp thuật.
Người nam nhân cười: “Đệ tử của Đạo Linh Sơn, gặp 1 giết 1, gặp 10 giết 10”
Mọe! Nghe cách nói chuyện là biết đây là phản diện của câu chuyện: Ma quân Dạ Huyền.
Vi Nhã chật vật đứng dậy.

Bây giờ người cô đau ê ẩm.
Thật là không thủ hạ lưu tình chút nào.
Dạ Huyền đánh ra một đòn, Vi Nhã liền lấy tay ra đỡ.

Bỗng dưng bàn tay cô phát ra một bức tường băng cản pháp thuật của Dạ Huyền lại.
“Cũng có chút thiên phú” Đám đệ tử của Tử Quân thượng tiên ai cũng khá cả.
Vi Nhã thở phào.

May là nguyên chủ tập luyện chăm chỉ, nếu không vừa nãy cô tèo rồi.
Hệ thống dỏm, mi xác định đây là anh ấy chứ?
[Ký chủ, ta xác định 100%] Hệ thống vô cùng tự tin.
Để ta kiểm chứng.
Vi Nhã liền thi pháp biến ra nhiều cọc băng, toàn bộ hướng về Dạ Huyền mà phi tới.

Dạ Huyền liền phá vỡ cọc băng, nhưng cọc băng cứ liên tiếp phi về phía hắn.

Vi Nhã liền chạy mất.
Chết tiệt! Ngươi đợi đó!
Dạ Huyền lập tức đuổi theo.
Đã cướp tọa kị của hắn lại còn tấn công hắn.

Nàng ta đúng là chán sống rồi.
Phía xa xa kia là nam chủ.
Vi Nhã hét lên: “Sư phụ, cứu đồ nhi!”
Một nam nhân mặc áo bào trắng phất phơ, nghe thấy tiếng la thất thanh của Vi Nhã liền quay lại.

Đuổi theo phía sau cô là ma quân của ma giới?
Hắn đưa đám đồ đệ tới đây rèn luyện, thế quái nào lại chọc phải ma quân của ma giới?
Một đạo quang phóng ra, ngăn cản ma quân thi pháp.
“Tử Quân thượng tiên, đồ nhi của ngươi cướp tọa kị của ta, lại còn chống đối ta, món nợ này ngươi định đền thế nào?”
Tử Quân liếc Vi Nhã một cái: “Con cướp tọa kị của hắn?”
Vi Nhã xua tay: “Đâu có đâu, nó chủ động đi theo con mà”
Chủ động đi theo? Hắc Khuyển xưa nay chỉ nghe lệnh Dạ Huyền, sao bây giờ lại đi theo Vi Nhã?
“Ma quân, đây là ta quản giáo đồ đệ không nghiêm, nhưng ma quân cũng có một phần lỗi là để xổng Hắc Khuyển ra ngoài, chúng ta coi như hòa”
“Hòa là hòa thế nào? Làm sao bổn quân biết được đồ nhi của ngươi yểm thuật gì lên Hắc Khuyển, nhỡ đâu một ngày nào đó nó cắn lại ta thì sao?”
“Vậy, ý ma quân thế nào?”
Ma quân nở một nụ cười tà: “Giết nàng ta, ta sẽ không truy cứu nữa”
Vi Nhã kinh ngạc.
Đây không phải bảo bối của ta..

Bình Luận (0)
Comment