Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 107


EDIT: morticia.

Dù Lâm Tô không ra khỏi cửa, nhưng danh Lâm tiên sinh đã truyền khắp quân doanh.

Nhưng cực ít người biết Lâm tiên sinh là vị phu quân vô dụng của Tiết Phượng Nghi.

Lâm Tô cũng không thèm để ý, chỉ là hư danh thôi, người khác nói thế nào liên quan gì đến hắn? Có công phu đó còn không bằng đi phụ đạo cho mấy đứa nhỏ.

Bốn năm qua, đến cả khuê nữ nhỏ tuổi nhất Lâm Cẩn Du, năm tuổi đã biết cưỡi ngựa bắn tên, luyện võ tập viết, so với hai ca ca có khi còn thạo hơn.

Khiến Lâm Tô lo lắng có phải đứa nhỏ này thông tuệ sớm quá không.

Lâm Cẩn Ngôn 7 tuổi cùng Lâm Cẩn Hành 6 tuổi, thành công bị Lâm Tô dẫn vào hố khoa học, đứa lớn nóng lòng làm các loại thí nghiệm nhỏ, "Lỗ nhỏ thành giống", "Cây vạn tuế ra hoa" đã không thỏa mãn được nó, Lâm Tô cũng bắt đầu cho nó làm quen với kiến thức hóa học sơ trung.

Đứa thứ hai Lâm Cẩn Hành, so với thí nghiệm hóa học, thích nghiên cứu thiên văn địa lý hơn.

Từ khi nghe Lâm Tô nói đất dưới chân là hình tròn, một mực quấn lấy hắn đòi đi thí nghiệm ngoài biển, dọa Lâm Tô phải phái mấy người theo sát, trông chừng nó, sợ đứa nhỏ này nhân lúc mình lơ là tự chạy ra ngoài.

Bên ngoài binh hoang mã loạn, đại nghiệp của Tiết Phượng Nghi chưa thành, kẻ thù khắp nơi, nhi tử ruột của nàng ra ngoài, vậy không phải nhét chuôi vào tay người ta?
Lật đổ một vương triều cũ, xưa này không phải chuyện đơn giản, Tiết Phượng Nghi thân là nữ nhân, quá trình này càng khó khăn.

Nhưng nàng đã làm rất khá rồi, bốn năm đã chiếm cứ nửa giang sơn Triều Trần.

Trước mắt triều Trần không còn uy hiếp, co đầu rụt cổ trong kinh thành, chỉ còn chó cùng rứt giậu thôi.

Ngược lại những thế lực khác tương đối khó xơi.


Cầm vũ khí nổi dậy khởi nghĩa không phải một mình Tiết Phượng Nghi, có thành tựu lại chỉ có 3 thế lực.

Phía Nam có Mạnh Hoành Đồ của tiền triều, vương triều Mạnh dù tồn tại ngắn, nhưng thắng ở quân thần minh chính, rất được lòng dân.

Mạnh Hoành Đồ tự xưng di cô Mạnh, có người thật sự đi theo hắn ta.

Phía Bắc có Phiên vương Trần Trường Thanh, hắn là đệ đệ ruột của tiên đế, xuất thân chính thống, quét sạch lớp ngụy trang của triều đình, tạo phản cháu mình.

Hắn vốn đã có đất phong và binh lực, nên nhanh chóng chiếm lĩnh một phương.

Phía Tây là mấy thế lực nhỏ lẻ do bần nông nghĩa quân khởi nghĩa, ban đầu còn ổn, sau đó bị vương triều Trần ép khô, không cầm nổi vũ khí.

Nhưng bây giờ đã có thành tựu, tệ nạn bắt đầu lộ ra.

Vì hội tụ mấy phe, luôn có vấn đề nội bộ.

Lâm Tô đoán, mấy người này sớm muộn gì cũng tự mình tìm đường chết, không đáng lo.

Phía Đông do Tiết Phượng Nghi chiếm cứ, cũng là thế lực lớn nhất.

Tiết Phượng Nghi choàng cái áo Chân Long giáng thế cho mình, tuy nói Lâm Tô không tin, nhưng người tin thì một mớ.

Nếu không phải vì Tiết Phượng Nghi là nữ nhân, chỉ sợ toàn thiên hạ đã vào túi nàng.

Thế lực 4 phía vây vương triều Trần ở giữa, tạo thành thế cân bằng vi diệu, trước mắt không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đều đang đứng xem.

Bây giờ Tiết Phượng Nghi mới có cơ hội về nhà.


Thế lực càng ngày càng lớn, tướng quân Tiết Phượng Nghi cũng phải đi trấn thủ ở tiền tuyến, cũng càng ngày càng xa nhà, muốn về nhà một chuyến cũng khó.

Lần về nhà gần nhất đã là chuyện một năm trước.

Tiết Phượng Nghi ở quân đội biểu hiện lạnh lẽo cứng rắn, sát phạt quả quyết, nhưng trước mặt hài tử, nàng vẫn là mẫu thân, hài tử vĩnh viễn là chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng.

Ở trong quân đội, điều nàng nhớ nhất là hài tử.

Chỉ là, có lẽ lâu rồi nàng không về, bọn nhỏ đứa nào cũng lạnh nhạt với nàng.

Cảnh tượng nàng mong đợi là bọn nhỏ hoan hô nhào vào lòng mình chưa từng xuất hiện, bọn nhỏ chỉ khách khí xa cách hành lễ với nàng, thậm chí tiểu nữ nhi phải được các ca ca nhắc nhở mới nhận ra nàng.

Điều này khiến Tiết Phượng Nghi thấy mất mát trong lòng.

Không thể trách bọn nhỏ, chỉ trách chính nàng rời khỏi bọn nó quá lâu.

Lâm Tô tất nhiên nhìn ra nàng hụt hẫng, phát hiện bản thân sơ sót, chính hắn vừa làm cha vừa làm mẹ, làm đến quên trời quên đất, lại không để ý bọn nhỏ cần mẫu thân chân chính.

Nên khi tối muộn, Lâm Tô nhân lúc Tiết Phượng Nghi thiếp đi, gọi hai nhi tử ra.

"Cha, chúng ta định làm gì? Sao không dẫn muội muội theo?"
Bình thường Lâm Tô có trò con bò gì đều dẫn cả ba đứa theo, nói là bồi dưỡng tình huynh đệ, cũng vì...!Lâm Tô lười giảng một vấn đề 3 lần.

Khuê nữ cũng thông minh như hai ca ca, Lâm Tô dứt khoát đưa bọn nó vào cùng khóa.

Cho dù cùng khóa, hai đứa lớn cũng học tra lắm, chỉ học cái mình thích, cái không thích không thèm học.


Lâm Tô cũng tùy tính bọn nó, nuôi thả luôn, dù sao trong nhà chỉ có 1 hoàng vị, để lại cho khuê nữ là được rồi.

Khuê nữ kế thừa sự thông minh cơ trí của Tiết Phượng Nghi, khí chất trầm ổn, xứng làm thái tử.

Đương nhiên, Lâm Tô cũng không ép bé, muốn làm gì là lựa chọn của nàng, không muốn kế thừa hoàng vị thì làm tiểu công chúa vô ưu vô lo cũng được.

Còn hoàng vị? Không phải còn có hai vị ca ca bao đỉnh à?
Lâm Cẩn Ngôn cùng Lâm Cẩn Hành bị nụ cười của Lâm Tô dọa sợ, rùng mình một cái, "Cha?"
"Cẩn Ngôn Cẩn Hành, các ngươi đều là nam tử hán, nam tử hán phải bảo vệ muội muội thật tốt đúng không?"
Hai bé con gật đầu, "Đúng, cha nói rất nhiều lần, phải bảo vệ muội muội, muội muội nói gì cũng đúng, cho dù mình đổ máu, cũng không được để muội muội rơi lệ."
"Đúng, không sai." Lâm Tô vui vẻ gật đầu, "Không riêng gì muội muội, còn có mẫu thân các ngươi, là nam tử hán thì không được để nữ nhân thương tâm rơi lệ, nhưng hôm nay các ngươi khiến mẫu thân thương tâm, đây là chuyện nam tử hán nên làm?"
Câu sau cùng Lâm Tô nhấn mạnh, hắn vừa nói xong, Lâm Cẩn Hành đột nhiên có chút rầu rĩ không vui, "Ta không thích mẫu thân, mỗi ngày nàng không ở nhà, vừa về còn hại ta bị cha mắng."
Lâm Cẩn Ngôn phụ họa nói, "Ta cũng không thích, ta thích cha nhất, cha nấu ăn rất ngon, còn chơi với ta, nương chưa từng chơi với ta, cũng không về nhà."
Lâm Tô bây giờ mới biết oán niệm của bọn nó đối với Tiết Phượng Nghi sâu như thế.

Cũng đúng, lúc Tiết Phượng Nghi rời nhà bọn nó còn nhỏ, cũng không có ký ức.

Về sau có đại sự, Tiết Phượng Nghi thường xuyên ở quân doanh, không thể về nhà.

Lạnh nhạt là điều khó tránh.

Lâm Tô sờ đầu bọn nhỏ, chỉ nói, "Không phải lần trước các ngươi hỏi người từ đâu chui ra à? Đi, dẫn các ngươi đi xem cách tạo ra con người!"
*
Chỉ khi Tiết Phượng Nghi ngủ ở nhà mới ngủ đủ giấc, một đêm ngủ ngon, tâm tình tốt hơn nhiều, nàng đã nghĩ kỹ, nhân lúc ở nhà mấy ngày, chơi với mấy đứa nhỏ thật nhiều, cố gắng đền bù khoảng thời gian nàng lỡ mất.

Nhưng lúc nàng đi tìm bọn nhỏ mới biết đêm qua Lâm Tô mang hai đứa lớn ra ngoài, một đêm chưa về.

Tiết Phượng Nghi xưa nay không hỏi Lâm Tô, vì nàng cảm thấy Lâm Tô cho nàng khoảng trời tự do lớn nhất, đến cả chuyện nàng chinh chiến thiên hạ hắn còn âm thầm ủng hộ, nên theo đó, nàng cũng cho hắn tự do.

Kể cả cách hắn giáo dục con cái, dù nàng nhìn trong mắt, cũng không hiểu gì, nhưng chưa từng can thiệp, nàng tin tưởng Lâm Tô làm vậy là có lí do.


Cho nên, sau khi hạ nhân báo cáo, Tiết Phượng Nghi cũng không hỏi gì nhiều, mà là kiên nhẫn chờ bọn họ về, một bên chơi với nữ nhi, một bên chờ đợi, chờ một phát là chờ đến đêm.

Ba thân ảnh một lớn hai nhỏ đi vào, Tiết Phượng Nghi liếc mắt liền thấy nhi tử sắc mặt tái nhợt.

Không đợi nàng hỏi chuyện gì, hai đứa nhỏ một trái một phải nhào vào lòng nàng.

"Oa, mẫu thân vất vả, nhi tử không hiểu chuyện, không thông cảm ngươi, còn oán trách ngươi không về nhà."
"Hu hu, mẫu thân có đau lắm không, nhi tử sai rồi, không nên oán trách mẫu thân..."
Tiết Phượng Nghi không hiểu gì, hai đứa nhỏ khóc lóc kể lể khiến nàng vừa uất ức vừa đau lòng, đành đưa ánh mắt cầu giúp đỡ về phía Lâm Tô.

Lâm Tô bình chân như vại ôm khuê nữ thưởng trà, không để ý nói, "Không có gì, hai tiểu tử này giác ngộ, khóc xong thì không sao nữa."
Tiết Phượng Nghi không còn cách nào khác, đành đau lòng ôm lấy chờ bọn nhỏ khóc xong, sau đó mới nghe nhi tử thút tha thút thít kể đầu đuôi sự việc.

"Cha mang bọn ta đi xem cách tạo ra con người, không, là sinh con..."
Một câu, khiến Tiết Phượng Nghi kinh hãi không nhẹ, nhịn không được nói Lâm Tô một câu, "Sao ngươi lại dẫn bọn nó đến chỗ đó?"
Dưới cái nhìn của nàng, nữ nhân sinh con ô uế không chịu nổi, hai hài tử còn nhỏ, sao có thể đi đến đó?
Lâm Tô cười nói, "Không sao, chỉ đứng ngoài viện nhìn thôi."
Chỉ đứng ngoài viện nhìn, nhìn trong phòng sinh bê ra từng chậu từng chậu máu, cách bức tường còn nghe thấy nữ tử đau đớn kêu gào, dần khàn giọng suy yếu, lăn lộn một ngày một đêm mới sinh ra hài tử.

Lâm Tô thấy nói nhiều đạo lý cũng không khiến hai đứa nhỏ này hiểu rõ hàm ý của từ mẫu thân, có giải thích Tiết Phượng Nghi bận bịu không có thời gian phải thông cảm cho nàng bla bla, cũng không vứt bỏ được hết oán niệm của bọn nó, nên dẫn bọn nó tự mình xem thử, tự mình cảm nhận sự vĩ đại của mẫu thân.

Hắn chỉ hi vọng bọn nó không mang oán hận mẫu thân.

Tiết Phượng Nghi nháy mắt liền hiểu rõ dụng ý của hắn, tâm tình phức tạp, nàng vì mấy hành động vô tình của Lâm Tô làm cảm động, lại có cảm xúc không thể nói rõ, như không tán đồng Lâm Tô dùng cách này hóa giải khúc mắc, nhưng hài tử nguyện ý thân cận với nàng, nàng vẫn thấy cao hứng.

Nhưng ôn nhu không được mấy ngày, Tiết Phượng Nghi lại bị tin tức cấp bách đánh cho trở tay không kịp, chạy suốt đêm về quân doanh.

Lần này bị Lâm Tô giáo huấn, Tiết Phượng Nghi không ở nhà, cũng không giảm cảm giác tồn tại của nàng, nào là dụ bọn nhỏ viết thư rồi tặng lễ vật, cũng khiến bọn nhỏ luôn nhớ tới nàng.

EDIT: morticia..

Bình Luận (0)
Comment