Editor: Mây aka Tiên Vân
18|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 116.
"Nếu không phải do mày thì bác hai cũng sẽ không rời nhà, sẽ không có con riêng, cũng sẽ không ly hôn với bác gái."
"Thằng mù, mày chính là cái thứ tai họa, Bác gái cũng bị như vậy đều do bị mày hại."
"Sao mày không tự đi chết đi, mày chính là cái đồ quái thai, nếu là trước kia mày sẽ bị thiêu chết, nếu như muốn tốt cho cha mẹ mày thì mày nên đi chết đi."
"Trên thế giới này sẽ không có ai yêu thương mày đâu, mày chết rồi có khi bác hai sẽ không ly hôn với bác gái. Bọn họ có khả năng còn sinh ra đứa bé khỏe mạnh. Mày căn bản là thứ không đáng sống."
Nói xong những lời độc địa này Trình Đào không chờ xem phản ứng của Trình Hi liền quay người rời đi.
(Ngoài lề một chút nhưng mình muốn nói là mong những bạn đọc truyện này hay một ai khác ngoài kia sau này nếu có con thì đừng dạy con mình nói ra những lời nhói tim người ta thế này. Thật sự nó ác lắm luôn!)
-
Bên trong căn phòng tối chỉ có một mình Trình Hi, cậu chống gậy, thân thể gầy gò yếu ớt như thể một cơn gió có thể thổi bay cậu.
Một giây sau cả người cậu ngã xuống đất, nền nhà truyền đến cảm giác lạnh buốt như băng, nhưng Trình Hi cảm thấy trái tim mình còn lạnh hơn.
Trong thoáng chốc cậu nhớ lại những lần mẹ lên cơn cuồng loạn* và khóc lóc trong suốt hai năm qua.
(*) Hysteria hay chứng cuồng loạn là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh. Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Hysteria thường là kết quả từ cuộc xung đột nội tâm bị dồn nén...
-
Trong hai năm này cậu luôn nghe được tiếng mẹ khóc, khóc rất thê thảm làm cho tim cậu rất đau.
Những ký ức đã bị cậu phủ bụi rất lâu trong lòng một lần nữa hiện lên.
"Tôi cũng không biết Trình Hi sinh ra sẽ không nhìn thấy, sao các người có thể trách tôi."
"Trấn Bình anh đừng đi có được không, em cầu xin anh."
"Mẹ, con sai rồi, con lập tứa sửa."
"Có phải mấy người muốn ép tôi và Trình Hi chết chung hay không?"
Trình Hi vẫn nhớ rất rõ, ba năm trước có một lần mẹ từ bên ngoài trở về liền trốn ở trong phòng khóc, cậu muốn đi an ủi mẹ, nhưng bà lại hướng về phía cậu lớn tiếng mắng: "Tất cả là do mày, đều là do mày."
Những ký ức kia bị phanh phui, nó tuôn ra giống như bị mở van nước, từng lời mẹ nói, mỗi câu giống như lưỡi dao cứa vào tim Trình Hi, vô cùng đau đớn.
Cậu nằm co quắp trong góc phòng lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu gối vùi đầu đầu đó, cậu muốn khóc nhưng cố thế nào cũng không khóc được.
Tại sao cha lại không trở về?
Là do cậu.....
Vì cái gì mẹ cũng không trở về?
Cũng là do cậu.....
Lời nói của Trình Đào cứ văng vẳng bên tai cậu hết lần này đến lần khác: thằng mù, sao mày không tự đi chết đi, chỉ khi mày chết bác hai và bác gái sẽ không ly hôn.
Trình Hi ngơ ngẩn, toàn thân bao phủ một tầng lạnh lẽo, hết thảy mọi việc đều là do cậu sao?
Đúng vậy, là do cậu nên bà nội và mọi người trong nhà đều không thích kẻ mù như cậu.
Mẹ cũng đã nói là do cậu không phải sao?
Có thể nếu cậu chết, ba mẹ sẽ không ly hôn nữa, bọn họ sẽ sinh một đứa con khỏe mạnh, cha sẽ về nhà, mẹ cũng sẽ bắt đầu vui vẻ một lần nữa.
Không phải bà nội đã nói rồi sao, loại người như cậu không nên sống, hẳn là nên chết sớm đầu thai sớm.
Dường như trong lòng đã có một quyết định, tâm trạng của Trình Hi cũng bình tĩnh trở lại, giống như là một vũng nước sẽ không bao giờ dao động nữa.
Cậu lần nữa đứng lên, chống gậy đi đến bên cạnh giường, cầm lấy con gấu nhỏ cỡ bằng bàn tay ở cạnh chiếc gối đầu, mặc dù cậu không thấy hình dáng của con gấu nhỏ ra sao, nhưng đây là món quà duy nhất mẹ tặng cho cậu.
Trình Hi vẫn luôn đặt nó ở trên giường.
"Em có muốn đi dạo với anh không?" Trình Hi sờ gấu bông nhỏ, đem nó ôm vào lòng, chống gậy bước từng bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lúc này mọi người đã ngủ, xung quanh là một mảng yên tĩnh, Trình Hi mở cửa rất nhẹ nhàng nên không ai nghe thấy hay nhìn thấy.
Sau khi ra cửa, Trình Hi liền lần theo hướng ổ nhỏ của Pudding mà đi.
Hết chương 116.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 117.
Vì làng Hàng Hậu ở sát núi cho nên vào ban đêm kiểu gì cũng sẽ nghe được rất nhiều tiếng kêu lạ của động vật và côn trùng.
Trước kia Trình Hi sẽ rất sợ hãi, nhưng đêm nay cậu lại đặc biệt bình tĩnh.
Cậu đi tới trước cái cái ổ nhỏ của Pudding, gọi: "Pudding, Pudding."
Sau khi gọi vài câu nhưng không nghe được âm thanh của Pudding.
Trình Hi nhíu mày, chẳng lẽ Pudding không có ở đây?
Không phải.
Trong ấn tượng của Trình Hi thì Pudding rất ngoan ngoãn, ban đêm sẽ không chạy loạn.
Cậu đưa tay vào bụi cỏ mò mẫn vị trí cái ổ nhỏ không xác định được.
Trình Hi nghĩ có phải hay không Pudding đã ngủ thiếp đi.
Rất nhanh cậu đã mò tới ổ nhỏ, cũng chạm được Pudding đang ở trong tổ, chỉ là thân thể nhỏ bé kia không còn hơi ấm nữa mà đã cứng ngắt và lạnh lẽo.
Trình Hi sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được.
"Pudding, Pudding em làm sao vậy?" Hai tay Trình Hi đưa Pudding lên ôm vào lòng, sờ lên lông của nó, "Pudding, sao em không lên tiếng."
"Em lạnh có phải không? Không sao, anh ôm em, ôm em, một chút liền ấm áp."
Trình Hi đem Pudding ôm vào trong ngực không ngừng dùng thân thể nhỏ của mình sưởi ấm Pudding.
Nhưng vô luận cậu làm thế nào thân thể của Pudding vẫn lạnh băng và cứng ngắt như cũ, nó vẫn bất động, giống như nó đã chết.
Không, nó chết rồi.
Trình Hi không nghe được tiếng nó kêu, cũng không cảm giác được hơi thở của nó.
"Pudding, tại sao lại như vậy, tại sao lại xảy ra chuyện này....." Trái tim Trình Hi nhói lên những trận đau đớn.
Rõ ràng lúc cậu đem đồ ăn đến cho Pudding nó vẫn còn rất tốt, vì sao bây giờ lại chết?
"Pudding, có phải là do anh? có phải do anh hại em không?" Trình Hi lầm bầm như thể một kẻ điên.
Đúng vậy, nếu như không phải vì Pudding đi theo cậu, cũng sẽ không bị những đứa trẻ khác đánh, hiện tại cũng không biết vì sao mà chết.
Đều là do câu làm hại, đều là do cậu.
Mấy phút sau Trình Hi ôm lấy Pudding, cầm gậy bước từng bước ra ngoài lẩm bẩm nói: "Pudding chúng ta đi cùng nhau có được không?"
Trình Hi biết ở làng Hàng Hậu có một dòng sông nhỏ, lúc còn bé cậu từng trượt chân rơi xuống nước một lần, sau đó được cứu.
Cậu ôm lấy thân thể sớm đã lạnh buốt và cứng ngắt của Pudding, từng bước đi về phía con sông.
Không biết qua bao lâu liền tới bờ sông.
Con sông nhỏ ở làng Hàng Hậu tuy nói là nhỏ nhưng cũng không phải nhỏ, nghe nói giữa sông sâu chừng 2m.
Từ sau khi rơi xuống nước Trình Hi đối với con sông liền có bóng ma tâm lý, trôi qua chín năm, đây là lần thứ hai cậu đi đến con sông nhỏ này.
Trình Hi ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào nước sông, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, bởi vì có bóng ma tâm lý nên cậu liền co rúm thân mình, theo phản xạ lùi về sau một bước nhưng cũng chỉ là một bước nhỏ.
Một lát sau cậu chậm rãi đứng lên, ôm Pudding nhỏ trong ngực, ném gậy đi, mở chân ra đi vào trong dòng nước.
Chỉ vài bước chân nước sông lạnh buốt đã lên đến mắt cá chân, quấn lấy cổ chân của cậu, từ dưới lên trên truyền đến cảm giác ớn lạnh.
Trình Hi ôm chặt Pudding trong ngực, cũng không lùi lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh nước đã lên ướt đẫm đầu gối và thắt lưng của cậu.
Trình Hi tiếp tục đi về chỗ sâu hơn của dòng sông.
Trong cái đêm tĩnh mịch này không một ai biết có một đứa trẻ mù đang kiên định mà đi xuống sông.
Lại đi vài bước, nước sông đã cao đến ngang ngực cậu.
Lại một bước, nước sông đã tới miệng cậu. Dưới đáy sông sâu, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ.
Tạm biệt mẹ. Nếu như có thể, hãy cho con một thân thể khỏe mạnh, bình thường và lại làm con của mẹ.
Trình Hi nhắm mắt lại, cả người dần chìm xuống.
Hết chương 117.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ