Editor: Mây (Sky)
26|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 161.
"Thời gian qua hai mẹ con có khỏe không? Mấy năm này cha rất nhớ hai người, luôn luôn đi tìm, nhưng một phương thức liên lạc hai người đều không để lại, cha cố gắng cũng không tìm được." Giọng nói của Trình Trấn Bình nghe vào giống như vừa cô đơn vừa tổn thương, giống như hắn thật sự bị bỏ rơi.
Trình Hi khẽ hừ một tiếng, lời nói của hắn cũng quá giả dối đi, cho dù cậu không nhìn thấy cũng có thể phân biệt được.
Trình Hi không trả lời hắn, tiếp tục hỏi: "Ông còn gì muốn nói không, nếu như không có thì ông có thể đi, sau này cũng đừng tìm tới nữa."
Trình Trấn Bình nghe lời này lập tức nóng nảy.
"Hi Hi con không tin cha sao? Cha biết trước kia là cha sai, cũng có lỗi với mẹ con, nhưng mấy năm nay ba đã hối cãi, cha biết cha đã thua thiệt con và mẹ rất nhiều, nhất là con."
"Hi Hi, cha có lỗi với con, con trở về bên cha đi, cha sẽ đền bù cho con, về sau sẽ không ai nói còn là đứa nhỏ không có cha."
Cậu nói cuối cùng của hắn trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Trình Hi, thử hỏi có đứa bé nào muốn bị người khác nói là đứa không có cha.
Nếu đổi lại là năm năm trước, Trình Trấn Bình nói những lời sám hối này, cậu sẽ ôm lấy hy vọng, nhưng mà mấy năm qua, cậu và mẹ sớm chiều ở chung, những tư tưởng của Trình Hi đã bị Ân Âm thay đổi.
Trình Hi bây giờ vẫn là một người lương thiện tốt tính, nhưng cậu không còn ngu ngốc như lúc trước nữa.
Mắt cậu không nhìn thấy, nhưng trái tim cậu như tấm gương sáng có thể phân rõ lòng người.
Chỉ là nhớ tới thời gian chín năm kia, trong lòng vẫn thở dài một hơi.
Trình Hi chất vấn: "Ông hối hận? Ông hối hận như thế nào? Sai lầm đã mắc phải liền coi như không tồn tại sao? Liệu những tổn thương ông gây ra cho người khác có hóa giải được không?"
Trình Hi muốn chất vấn, chất vấn chín năm đó ông ta đối xử tệ bạc với cậu và mẹ, chất vấn ông ta nɠɵạı ŧìиɦ với người khác rồi lập gia đình nhỏ, để lại mẹ và cậu ở lại bị chửi rủa, khi dễ. Chấn vấn ông ta vì cái gì còn mặt mũi mà đến trước mặt cậu làm bộ làm tịch.
Lòng ngực Trình Hi phập phồng dữ dội, tâm trạng biến hóa rất lớn, nhưng sau một lúc cậu liền bình tĩnh trở lại.
Liền như cậu nói, tổn thương đã tạo ra, quá khư cũng đã trôi qua, chấn vấn nữa thì có ích lợi gì.
Cậu thản nhiên nói: "Ông đi đi, những lời dối trá ông nói ra có khi chính bản thân cỏn không tin. Tôi không cần cha, tôi có mẹ là đủ rồi, xin ông đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa."
Trái tim từng bị tổn thương, vì có mẹ đồng hành mà đã dần lành lại, tại sao cậu phải phơi bày vết sẹo xấu xí đó ra vì cái gọi là tình thương của cha?
Trình Hi nói xong liền quay người rời đi.
Trình Trấn Bình sao có thể để cậu đi, hắn lập tức bước tới, kéo tay Trình Hi lại, cậu liển giãy dụa.
Nhưng sức của Trình Hi sao có thể địch lại Trình Trấn Bình, trong lúv xô đẩy cậu suýt mất thăng bằng chút xíu muốn té ngã.
"Hi Hi." Một giọng nói ấm ấp mang theo dịu dàng vang lên, Trình Hi nghe được tiếng bước chân rất nhanh đi đến, một giây sau cậu sắp bị ngã xuống liền được đỡ lên.
"Hi Hi, con có sao không?" Người đó quan tâm hỏi.
"Chú Hạ." Trình Hi nghe được giọng nói của Hạ Hoài Cảnh.
Trình Trấn Bình nhìn người đàn ông cao to tuấn tú trước mặt, lập tức nhíu mày, giọng điệu không thân thiện hỏi: "Anh là ai?"
Hạ Hoài Cảnh còn chưa lên tiếng, Ân Âm từ ngoài cửa đã bước vào, nhìn thấy Trình Trấn Bình, lửa giận trong lòng liền bùng lên, lạnh lùng hỏi: "Trình Trấn Bình, anh đến tìm Hi Hi làm gì?"
Nhìn thấy bộ dạng của Ân Âm, Trình Trấn Bình muốn tới gần nhưng lại không dám, hắn nói: "Ân Âm, chúng ta tái hôn đi, Hi Hi cần một mái ấm, cần một người cha."
Hết chương 161.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 162.
Ân Âm lạnh lùng nhìn bộ dạng thâm tình ăn năn của Trình Trấn Bình gần như muốn ói, cô chế giễu: "Hi Hi cần một mái ấm, cần cha? Tôi thấy là anh cần tiền có phải không?"
Bị đâm trúng tim đen làm cho mặt Trình Trấn Bình lập tức méo mó, rất nhanh hắn liền bình tĩnh, còn ứa nước mắt, khóc không ra tiếng: "Ân Âm, em cứ phải nghĩ anh như vậy sao? Anh thật lòng chỉ muốn đề bù những sai lầm trước kia."
"Không cần. Anh cũng không cần bày ra bộ dạng thâm tình này, tôi và Hi Hi mãi mãi không cần anh. Hi Hi, chúng ta đi."
"Dạ."
Ân Âm nắm lấy tay Trình Hi rời đi, Trình Trấn Bình vừa muốn đuổi theo lại bị Hạ Hoài Cảnh quay đầu lạnh lùng nhìn một cái, không biết vì sao hắc liền bị dọa sợ, chỉ có thể cắn răng nhìn bọn họ rời đi.
Trình Trấn Bình nắm chặt nắm đấm, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
"Cần tôi giúp em không?" Sau khi ra khỏi trường học, Hạ Hoài Cảnh hỏi.
Ân Âm lắc đầu: "Không cần, tôi có thể tự mình làm."
Hạ Hoài Cảnh có chút hụt hẫng, Ân Âm vốn là như vậy, độc lập tự chủ đến nỗi làm người ta muốn giúp cũng không được.
Liên quan tới người chồng trước của Ân Âm, mà có lẽ cũng không thể gọi là chồng trước, dù sao hôn nhân của bọn họ là vô hiệu. Về phần Trình Trấn Bình, hắn đã từng nghe Ân Âm và Trình Hi đề cập qua một hai lần, việc không phải là một người chồng, người cha tốt xem ra là sự thật.
Anh ta cho rằng mình thâm tình và hối hận, thật ra trong mắt che giấu toàn là dối trá và tính toán.
Hôn nay Trình Trấn Bình tìm tới Trình Hi, xác thực đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Ân Âm, cái người Trình Trấn Bình này phải mau chóng giải quyết.
Mấy ngày kế tiếp Trình Trấn Bình không ngừng tìm tới Ân Âm và Trình Hi, cuối cùng Ân Âm tìm được thông tin hắn ở chung với một phú bà trung niên. Đem cuộc trò chuyện giữa cô và Trình Trấn Bình ghi âm lại đưa cho bà ta.
Nội dung bên trong là việc Trình Trấn Bình cam đoan "tình yêu" dành cho Ân Âm và Trình Hi, hắn đối với phú bà trung niên chỉ có căm ghét.
Sắc mặt bà ta rất khó coi, móng tay dài nhọn cơ hồ muốn đâm sâu vào lòng bàn tay.
"Tôi hiểu ý cô, cô yên tâm, về sau tôi sẽ không để cho hắn tới quấy rầy cuộc sống của các người."
Sau này Trình Trấn Bình thật sự không có tìm đến bọn họ nữa.
Về sau Ân Âm mới biết, sau lần nói chuyện đó phú bà trung niên liền dọn nhà, bất quá bà ta không có chia tay Trình Trấn Bình, bà ta vẫn rất thích khuôn mặt của hắn.
Nhưng bà ấy lại dùng thủ đoạn, làm gãy hai chân của hắn, về sau Trình Trấn Bình chỉ có thể nằm trong nhà, phú bà trung niên nuôi hắn, nếu tới lúc cần sẽ hạ dược hắn.
Trình Trấn Bình oán hận, hắn muốn chạy nhưng lại không có khả năng.
Phú bà trung niên còn hạn chế hắn tiếp xúc với thế giới và tất cả người bên ngoài, nên Trình Trấn Bình muốn báo cảnh sát cũng không được.
Thẳng đến cuối cùng hắn bị phú bà trung niên móc rỗng, còn chết sớm hơn người đàn bà lớn hơn mình mười mấy tuổi.
Khi Trình Trấn Bình bị phú bà trung niên kia giam cầm một năm, bà Trình rốt cuộc cũng không liên lạc được với hắn, bà chỉ coi là Trình Trấn Bình ở bên ngoài sống cuộc sống tốt, không muốn nhận người mẹ là bà.
Vì vậy cũng đem phẫn nộ trút lên con trai con gái của hắn.
Cháu gái bị bà ta bắt làm việc không cho đi học, thời điểm mười tám tuổi liền đem gả chp một người lớn tuổi, còn có khuynh hương bạo lực gia đình.
Về phần con trai của Trình Trấn Bình, lúc nhỏ không hợp nhau với Trình Đào nhưng về sau ở chung lại tương đối hợp, hoặc là bản tính hai đứa cũng không sai biệt lắm, liền chơi chung với nhau.
Trình Đào có tâm lý biếи ŧɦái, thích bạp hanh đông vật, mà Trình Thần cũng bị nó lây nhiễm.
Sau này, hai đứa nó trong một lần ngược đãi mèo bị người ta phát hiện, bóc phốt lên mạng.
Hết chương 162.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ