Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 243

Rốt cuộc tại sao nàng ta lại kém hơn Ân Âm.

Nàng ta trẻ tuổi hơn Ân Âm, xinh đẹp hơn còn có thể sinh con, Ân Âm thì có chỗ nào tốt chứ.

Thẩm Thục Miên không cam tâm, nhất là trong tình huống hiện tại nàng ta đang có thai mà còn bị Tô Chính hạ thấp như vậy.

"Vậy nếu Miên nhi nói cho biểu ca trong bụng Miên nhi đã có cốt nhục của chàng thì sao?" — Thẩm Thục Miên cắn răng nói.

Cơ hồ trong nháy mắt khi nàng ta vừa dứt lời, Tô Chính đang thưởng thức châm cài thì ngón tay đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Thẩm Thục Miên, ánh mắt trở nên thâm sâu.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở, giọng nói bất đồng với sự dịu dàng thường ngày, phảng phất như mang theo từng tầng tầng lớp lớp khí lạnh: — "Thẩm Thục Miên, ngươi nên biết ở nơi này của ta không thể nói đùa".

Thẩm Thục Miên hơi nâng cằm, một tay vuốt ve bụng mình: — "Biểu ca, Miên nhi không nói đùa, trong bụng Miên nhi quả thật có cốt nhục của chàng, đã hơn hai tháng rồi. Biểu ca, chàng sắp được làm phụ thân nữa rồi, chàng không vui sao?"

Tô Chính đứng dậy nheo mắt nhìn Thẩm Thục Miên, cuối cùng xác nhận nàng ta không nói dối.

Ánh mắt của Tô Chính trở nên hung ác nham hiểm, hắn biết nhất định Thẩm Thục Miên đã động tay vào canh tránh thai mới có thể mang thai hài tử.

Tô Chính nói không một chút do dự: — "Bỏ đứa nhỏ đi" — giọng nói của hắn giống như nước đá trong mùa đông, lập tức tưới lên đỉnh đầu Thẩm Thục Miên, làm cho nàng ta vốn đang vui mừng thì cả người đã trở nên lạnh lẽo.

Thẩm Thục Miên không muốn tin: — "Biểu ca lời này của chàng là có ý gì?"

"Như thế nào? Còn cần ta cho người đi chuẩn bị một bát canh Lạc Tử sao?" — giọng nói của Tô Chính lạnh lùng, trong mắt có chút hung ác cùng tức giận.

Thẩm Thục Miên bị dọa sợ, vô thức lui về phía sau một bước, nàng ta lắc đầu nói: — "Không, không thể nào, biểu ca đây là con của chàng mà".

Tô Chính nhìn lướt qua nàng ta một cái, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút tâm tình dao động nào, hắn nói: — "Đứa nhỏ của Tô Chính ta chỉ có thể đi ra từ trong bụng A Âm".

"Nhưng Ân Âm đã không có khả năng nào sinh con cho chàng nữa, biểu ca ta có thể, chàng muốn bao nhiêu hài tử ta đều có thể sinh cho chàng". — Thẩm Thục Miên bắt lấy cánh tay Tô Chính.

"Không cần thiết".

"Chẳng lẽ biểu ca chấp nhận chỉ có một đứa nhỏ là Tô Nguyên Gia như vậy sao?" — Thẩm Thục Miên chất vấn.

Tô Chính chân thành nói: — "Ta không quan tâm A Âm có thể sinh được bao nhiêu đứa, cho dù nàng không thể sinh thì nàng cũng sẽ là phu nhân duy nhất của ta".

Thẩm Thục Miên lui về phía sau một bước, nàng ta không muốn tin lời Tô Chính nhưng nàng ta biết đó là sự thật, hắn cứ như vậy vẫn yêu Ân Âm, cho dù nàng không thể sinh cũng vẫn yêu sao? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

Tô Chính tới gần Thẩm Thục Miên, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng ta, dịu dàng nói: — "Miên nhi, muội phải ngoan ngoãn nghe lời, mau đi bỏ hài tử".

Thẩm Thục Miên nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mang theo đau đớn thấu tâm, nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Tô Chính là sự lạnh nhạt và vô tình.

Nàng ta sai rồi, còn cho rằng Tô Chính sẽ có chút chờ mong đứa bé này nhưng lại không có.

Hắn thậm chí còn để nàng ta bỏ đứa trẻ mà không có bất kỳ sự lưu tình nào.

Đó không chỉ là con của nàng ta mà còn là con của hắn.

Thật lâu sau Thẩm Thục Miên mới rũ mắt, nói: — "Muội biết rồi, muội sẽ bỏ đứa nhỏ này".

Tô Chính nhếch môi nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi Thẩm Thục Miên: — "Cô nương tốt".

Từ thư phòng đi ra, cả người Thẩm Thục Miên hoàn toàn lạnh lẽo, lúc đến vui mừng bao nhiêu thì hiện giờ lại có bao nhiêu bi ai.

Nhưng nàng ta sẽ thật sự sẽ bỏ đứa nhỏ này ư?

Không, dù thế nào nàng ta cũng sẽ sinh đứa bé này.

Nàng ta nghĩ, nếu như...Tô Nguyên Gia chết thì sao.

Nếu Tô Nguyên Gia chết, Ân Âm không thể sinh vậy thì hài tử trong bụng nàng ta chính là cốt nhục duy nhất của Tô Chính.
Bình Luận (0)
Comment