Ân Âm cười nhạo hắn, ai cần ngươi tha thứ chứ, bản thân đã mắt mù thì thôi, còn nghe lời khiêu khích của người khác, trong đầu Đương Tăng bây giờ chỉ sợ có nguyên bãi rác Thái Bình Dương.
Bất quá Ân Âm biết chuyện này còn chưa chấm dứt.
Không lâu nữa có một bà lão đến, bà lão ấy khoảng chừng tám mươi tuổi, trong miệng bà ta lẩm bẩm, hình như là đang tìm người.
Trư Bát Giới vừa nghe đã hoảng sợ, lập tức nói: — "Không tốt, chắc chắn là mẹ của cô nương vừa rồi, bà ấy đang tìm người".
Tôn Ngộ Không liếc Trư Bát Giới một cái, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
"Cô nương kia nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, mà lão phụ nhân này nhìn chừng tám mươi tuổi, chẳng lẽ bà ấy sáu bảy mươi tuổi còn có thể sinh con ư, thật là kỳ lạ".
Ân Âm ở một bên, nghe nói như vậy cũng phì cười, đây là sự thật nha, đúng là đáng tiếc, một số người trong đầu chứa toàn nước sẽ không nghĩ ra.
Nói xong, Tôn Ngộ Không tiến lên nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán của nó, bà lão này cũng là yêu quái vừa rồi biến thành.
Nó không nói hai lời, trực tiếp cầm gậy như ý đánh chết bà lão kia.
Nguyên thân của Bạch Cốt Tinh lần nữa trốn thoát.
Đám người Đường Tăng tiến lên nhìn chỉ coi Tôn Ngộ Không lại đánh chết người bừa bãi, Đường Tăng lại muốn đuổi nó đi.
Trong nguyên tác, Đường Tăng lại một lần nữa niệm chú vòng kim cô, lại muốn đuổi Tôn Ngộ Không đi, chỉ là sau này vì lý do Tôn Ngộ Không đưa ra lời cam đoan, Đường Tăng mới tha thứ cho nó.
Ân Âm "shhhh" một tiếng, lần thứ hai mắng một câu mắt mù.
Lần này cốt truyện lại tiếp tục, Đường Tăng cũng tha thứ cho Tôn Ngộ Không một lần nữa.
Đương nhiên, Bạch Cốt Tinh lại xuất hiện.
Lần này cô ta trở thành một ông lão.
Đương nhiên là lại bị Tôn Ngộ Không đánh chết.
Lần này, Đường Tăng rốt cuộc cũng "không nhịn được nữa" viết ra thư từ mặt, không muốn nhận Tôn Ngộ Không làm đồ đệ nữa, nếu còn gặp lại Tôn Ngộ Không lập tức rơi vào địa ngục A Tỳ¹.
[¹] Địa ngục A Tỳ theo tiếng Hán Việt có nghĩa là Vô Gián (không gián đoạn) hay còn gọi là Vô Cửu. Kinh Quán Phật Tam Muội nói: Ngục A Tỳ bị khổ lớn một ngày một đêm bằng năm mươi tiểu kiếp ở thế gian. Cứ như vậy thọ mạng hết một đại kiếp. Người có đủ tội ngũ nghịch thì phải chịu tội năm kiếp.-Ân Âm tận mắt nhìn Đường Tăng viết thư từ mặt này không khỏi mỉm cười.
Đường Tăng à Đường Tăng, thư từ mặt này là do ta tận mắt nhìn thấy ngươi viết ra, nếu sau này ngươi thật sự gặp lại con trai ta, ta sẽ giúp ngươi thực hiện lời thề trên thư từ mặt, đưa ngươi xuống địa ngục A Tỳ nha.
Trong ba trận đánh Bạch Cốt Tinh, hành động của Đường Tăng và Trư Bát Giới thật sự khiến người ta tức giận.
Tôn Ngộ Không vì bảo vệ bọn họ, không để ý đến sự uy hiếp của Đường Tăng, trực tiếp đánh chết yêu quái này, nhưng bọn Đường Tăng đền đáp được cái gì?
Là một lần lại một lần niệm thần chú, một lần nữa không tin tưởng, cuối cùng đuổi nó đi.
Kết quả là bị yêu quái bắt, mới biết mình trách lầm Tôn Ngộ Không.
Đến cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu: — "Ngộ Không, là sư phụ trách lầm ngươi" — cứ thế là có thể xóa bỏ hết sao?
Một câu nhận sai là có thể coi chuyện Tôn Ngộ Không từng bị niệm chú, đầu đau đến muốn nứt ra sao?
Một câu nhận sai là có thể xóa bỏ hết sự xót xa và nước mắt của Tôn Ngộ Không khi bị đuổi đi vì không tin tưởng sao?
Ít nhất trong mắt Ân Âm là không thể.
Nếu làm sai mà chỉ cần xin lỗi, không nhận trừng phạt, vậy thì pháp luật có ích gì?
Hơn nữa những người khác cô có thể mặc kệ, nhưng dám khi dễ con trai cô như vậy thì đừng hòng cô bỏ qua.
Đường Tăng khăng khăng muốn đuổi nó đi, cuối cùng Tôn Ngộ Không bị ép chỉ đành bất đắc dĩ dập đầu với Đường Tăng rồi rời khỏi.
Ân Âm cũng không lập tức đuổi theo.
Cô trực tiếp thi triển phép biến Trư Bát Giới thánh một con heo, sau đó trước sự kinh hãi của đám người Đường Tăng đi tìm Tôn Ngộ Không.
Cô chỉ muốn để lại đám người này, để họ đi đến động của Bạch Cốt Tinh mà ngồi thiền, mới có thể trút hết nước trong đầu họ.