Một lâu sau cảm xúc của nó mới bình phục lại.
"Mẹ, con không trách người, con biết người không thể làm gì được, con trai có thể hiểu".
Tôn Ngộ Không biết, mẹ nó không phải người bình thường, chắc chắn là bà có bí mật, hơn nữa còn là bí mật lớn.
Nó đã từng muốn đi tìm hiểu bí mật này, nhưng sau đó lại bị áp chế xuống, trong lòng có một âm thanh nói cho nó biết không nên đi tìm hiểu, bằng không mẹ nó sẽ rời khỏi nó, đến lúc đó nó sẽ lại cô đơn một mình.
Nó không hiểu tại sao lại có chữ "lại" này, nhưng từ thời điểm đó, nó đã giả vờ như không biết gì.
Chỉ cần mẹ luôn ở bên cạnh nó, chỉ cần bà không rời đi, nó vẫn có thể tiếp tục mê muội.
Nó chỉ cần biết, tình yêu mà mẹ dành cho nó không phải là giả dối thì tốt rồi, nó có thể cảm nhận được tình yêu đó rất chân thật và mạnh mẽ.
Ân Âm nghẹn ngào, nếu Tôn Ngộ Không hiểu hiểu chuyện, nếu nó đau lòng.
Con khỉ nhỏ này của cô đã quen với việc gặp phải gian khổ và tự mình gánh vác khó khăn, chịu ủy khuất, một mình khóc thầm.
Làm sao cô có thể không đau lòng chứ.
"Đúng rồi, lần này con ngàn vạn lần đừng vì Đường Tăng mà thương tâm nhé". — Ân Âm dặn dò.
Tóm lại, sở dĩ con trai cô bị ba ngọn núi lớn đè bẹp không phải vì Đường Tăng là một người quá mềm lòng và mù quáng ư.
Một lần nữa Ân Âm cảm thấy, trong một số tình huống Đường Tăng thật sự là một "con điếm hoa sen trắng".
(
Nguyên văn - 白莲女婊: thật ra tui không biết từ nào nó nhẹ nhàng hơn hết hiuhiu)-Đúng vậy, không phải bạch liên hoa.
Chí ít con người bạch liên hoa còn có thể dùng một câu để hình dung, đó là: Người này thật đáng thương, tôi muốn giúp hắn.
Nguyên văn là: Người này thật đáng thương, xin hãy giúp anh ta.
Từ trước đến nay, người bị Đường Tăng lợi dụng để giúp đỡ người khác (yêu quái) chính là Tôn Ngộ Không.
Nghe Ân Âm nói, Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: — "Mẹ, địa vị của hắn trong lòng con không quan trọng như vậy".
Ân Âm bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Cô là người nhìn Tôn Ngộ Không lớn khôn từ lúc sinh ra, cô còn không biết nó sao? Con trai cô trọng tình nghĩa.
Nhưng những người đó lại lợi dụng sự trọng tình nghĩa của nó để làm tổn thương nó.
Ân Âm vỗ bả vai nó nói: — "Yên tâm, bọn họ khi dễ con, mẹ sẽ giúp con trả thù. Hãy nhớ rằng: con cũng là một người có mẹ. Đi, bây giờ mẹ dẫn con đi chứng kiến sự lợi hại của mẹ".
Tôn Ngộ Không nhìn mẹ tràn đầy tự tin và khoa trương, khóe môi nhếch lên một nụ cười: — "Được".
Lời vừa dứt lập tức có hai tiểu yêu dâng tới cửa.
Chính là do Ngân Giác đại vương phái tới thu thập Tôn Ngộ Không.
Chỉ thấy hai tiểu yêu kia, một người cầm hồ lô tử kim, một người cầm bình ngọc tịnh, dùng để đối phối Tôn Ngộ Không.Ân Âm liếc mắt một cái đã nhận ra hai món bảo vật kia là đồ của Thái Thượng Lão Quân.
Hai tiểu yêu kia nhìn thấy Tôn Ngộ Không, lập tức mở bảo vật ra thu thập nó, nhưng Ân Âm vọt tới, hai cái đã thu được bảo vật, còn đánh tiểu yêu trở về nguyên dạng.
Đối với Ân Âm, một thần tiên đến từ đại thiên thế giới mà nói, cho dù là kẻ nào hay bảo vật trong 3000 tiểu thế giới đều không làm gì được cô.
Vì vậy hai bảo vật này dễ dàng lấy đến tay.
Ân Âm đặt hai bảo vật vào lòng Tôn Ngộ Không, nói: — "Con trai à, đây là món quà mẹ cho con, hãy cất giữ cho tốt".
Tôn Ngộ Không vội vàng cất bảo vật, nó cũng không quan tâm đây là đồ Ân Âm đoạt được từ trong tay người khác.
Không bao lâu sau, Kim Ngân Giác đã biết được hai bảo vật bị Tôn Ngộ Không cướp đi, bên cạnh nó còn có một nữ thần tiên rất mạnh, không rõ thân phận.