Editor: Mây aka Tiên Vân
11|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 38.
Sóng mũi cao, môi mỏng nhẹ, đôi mắt đen như mực, khuôn mặt có chút hung dữ, nhìn qua không giống người dễ trêu, mặc chiếc áo phông màu đen, quần dài đơn giản.
"Dạ, anh hai, đêm nay anh còn muốn đi làm sao?" Lục Lương buông cặp sách xuống, chạy đến phòng bếp nhỏ, dựa vào tường hỏi.
"Đúng rồi, ban đêm anh không ở nhà, em phải cẩn thận, không được mở cửa cho người lạ biết chưa?" Một người như vậy nhìn qua bộ dáng có chút hung dữ, nhưng lại nói chuyện với em trai rất ôn nhu.
"Anh hai yên tâm, em biết mà. Đúng rồi, anh hai, em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Lục cao nhìn nhóc con khuôn mặt nhỏ đầy hưng phấn, không khỏi hứng thú.
"Anh hai, anh biết bạn cùng bàn với em, Tưởng Thiên Dương đúng không."
"Ừm, biết."
Bởi vì hoàn cảnh gia đình, tính cách của Lục Lương hơi mẫn cảm, cậu cũng không có bao nhiêu bạn bè, nhưng Tưởng Thiên Dương ngồi cùng bàn luôn được cậu nhắc tới, hai người chơi rất tốt.
"Hôm nay em nhìn thấy chị gái của Tưởng Thiên Dương, chị ấy rất xinh đẹp nha, cùng mấy chị gái trên TV xinh đẹp như nhau."
"Ồ, phải không?" Lục Cao thuận miệng nói, tay tiếp tục làm đồ ăn, nhưng Lục Lương lại nói một câu làm cho hắn dở khóc dở cười.
"Anh hai, anh cưới chị gái Tưởng Thiên Dương làm cô dâu đi." Lục Lương hưng phấn nói.
Lục Cao đem rau rửa qua một lần nước nữa, gõ lên đầu nhỏ của em trai, khóe môi cong lên, mang theo một chút khinh bỉ: "Ông nội nhỏ à, em nói cái gì mà cô dâu thế hả."
Lục Lương lấy tay che đầu, đuổi theo Lục Cao, nói nhất định phải cưới chị gái của Tưởng Thiên Dương làm cô dâu, nói chị gái Tưởng Thiên Dương tốt bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu.
Lục Cao nhịn không được cười lên.
Hắn lần đâu thấy em trai mình cố chấp như vậy.
Bất quá nói đến xinh đẹp như tiên nữ, Lục Cao ngược lại nghĩ đến một cô gái.
Người đó trong veo giống như viên ngọc sáng long lanh, lại hiền lành, thường hay mặc váy.
Cô làm hắn muốn tới gần, nhưng cũng khiến hắn có chút tự ti.
Bất luận là cô gái trong veo như ngọc hay chị gái xinh đẹp của Tưởng Thiên Dương, đều không phải người Lục Cao có thể trèo cao.
Lục Cao biết rằng hắn là một người không được ăn học tới nơi tới chốn.
Cha là một con ma bài bạc, chơi thua bị người ta đòi nợ cuối cùng tự sát, mẹ thì bỏ đi, để lại hắn cùng Lục Lương mới ba tuổi.
Lúc đầu còn có bà nội chiếu cố, nhưng sau này bà nội cũng qua đời.
Lục Cao không thể không bỏ học, hắn phải đi kiếm tiền chi trả sinh hoạt, còn có học phí của Lục Lương.
Hắn biết thành tích học tập của Lục Lương rất tốt, nên cố gắng cho thằng bé học ở tiểu học Thực Nghiệm.
Những năm này, hắn đã làm rất nhiều công việc để kiếm tiền, từ làm mấy công việc linh tinh cho nhà máy, đến công trường bê gạch, bày quầy bán hàng, có lần Lục Lương sinh bệnh nặng trong nhà không có tiền đóng viện phí, hắn liền chạy đi bán máu.
Đối với Lục Cao mười tám tuổi bây giờ mà nói, cuộc đời hắn có khả năng sẽ mãi như vậy, nhưng Lục Lương thì khác, hắn muốn dùng toàn bộ sức lực của mình cho em trai có cuộc sống tốt hơn.
-
Lúc này Tưởng gia ở thành phố D, xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.
"Cha, đó là cháu của cha, bà nội nó là chắt của bà a, chẳng lẽ các người muốn nhìn đứa bé đó biến mất sao?" Người vừa nói chính là Tưởng Nguyên Bảo mười chín tuổi, cũng là con trai lớn của Tưởng Kiến Quân.
Tưởng Nguyên Bảo rất giống cha hắn, tốt nghiệp trung học thì không học tiếp nữa, vừa ra khỏi trường liền đi lang thang khắp nơi, còn có một người bạn gái, cô bạn gái kia bây giờ còn mang thai.
Tưởng Nguyên Bảo là muốn kết hôn với bạn gái, nhưng gia đình bạn gái nói, phải có một căn nhà trong thành phố, không có thì liền đem đứa nhỏ phá bỏ đi.
Tưởng Nguyên Bảo tâm tư cũng linh hoạt, mượn cớ này trở về nhà liền nói với bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân muốn xây nhà ở.
Hết chương 38.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 39.
Tưởng Kiến Quân ngồi trên bậc thang hút thuốc, không kiễn nhẫn liếc mắt nhìn hắn: "Mày cũng không nhìn xem nhà chúng ta là cái dạng gì, chỗ nào có tiền xây nhà cho mày."
Nếu có tiền Tưởng Kiến Quân đã sớm cầm đi tiêu xài. Lại nói nhà trong thành phố cũng tới mấy chục vạn, hắn làm sao có cái năng lực này.
"Đúng vậy, cháu ngoan, con khoang hãy nói với con bé, để nó trước tiên gả đến nhà ta, nhà chúng ta phòng ở cũng đều giống nhau.
Tưởng Nguyên Bảo nhìn căn nhà cũ kỹ trước mắt, chế giễu: "Cái nhà rách nát này, ai mà muốn ở." Hắn nhìn quanh một vòng: "Nhà chú hai không phải có tiền sao? Bà nội có thể nói với chú hai, bà là mẹ chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ không cự tuyệt, cha cũng là em trai chú ấy, con lại là cháu chú ấy, chú ấy hiện tại có tiền, cũng nên giúp đỡ người trong nhà."
Tưởng Nguyên Bảo biết nhà mình không có tiền, đúng vậy, hắn bắt đầu có chủ ý giống như Tưởng Kiến Quân, hắn không biết nhà chú hai có bao nhiêu tiền, nhưng biết bọn họ hiện tại đang ở biệt thự, số tiền khẳng định không phải ít.
Dựa vào cái gì mà bọn họ ở biệt thự lớn, còn hằn thì phải sông trong căn nhà cũ ở quê.
Một tòa nhà trong thành phố đối với bọn họ không đáng kể chút nào, tùy tiện chỉ ngón tay một cái là được.
Bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống.
Tưởng Nguyên Bảo có thể nghĩ đến, thì bọn họ có thể không nghĩ tới sao? Mấy năm nay bọn họ làm sao không có đi đến chỗ Tưởng Kiến Quốc náo, nhưng đều phải về tay không.
Có đôi khi Tưởng Kiến Quân muốn đập phá, không phải bị bắt đến cục cảnh sát thì bị người ta chụp bao tải đánh một trận.
Làm cho Tưởng Kiến Quân bị đánh đến sợ.
Bà Tưởng yêu thương đứa con Tưởng Kiến Quân như bảo bối, lại thêm bà cần Tưởng Kiến Quốc gửi tiền phụng dưỡng, làm gì dám náo nữa.
"Con mặc kệ, người nhà bạn gái con chỉ cho thời gian một tháng, nếu như một tháng sau không có nhà, đứa bé liền sẽ bị phá bỏ, có muốn đứa bé kia hay không thì các người tự suy nghĩ đi." Tưởng Nguyên Bảo ở trong lòng thầm mắng Tưởng Kiến Quân không có tiền đồ, bỏ lại câu nói liền rời đi.
Bà Tưởng lại chạy đuổi theo, nhưng bà cũng chỉ là một bà già, chạy làm sao so được với mấy đứa trẻ khỏe mạnh cường tráng.
Bà Tưởng không muốn đứa nhỏ kia bị phá bỏ, đây là cháu chắt của bà đó.
Nhưng mà phải làm cách nào để đòi tiền Tưởng Kiến Quốc bây giờ?
Bà biết nếu bà trực tiếp tới cửa đòi tiền mua nhà cho cháu trai, hắn sẽ không cho, con quỷ đòi nợ Tưởng Kiến Quốc hiện tại lòng thật cứng.
Trong lúc bà Tưởng đang khổ sở vắt óc suy nghĩ, thì ngày hôm sau có người tới đem biện pháp chỉ cho bà.
"Chị Tưởng, tôi nói cho chị cái này, con trai Hồng gia tuyệt đối là tuổi trẻ tài cao, nó là sinh viên, trong nhà còn có tiền, mở mấy cái siêu thi, Hồng gia chỉ có một mình nó, về sau tất cả đều là tài sản của nó, ai gả cho nó về sau chính là hưởng phước đó. Chị xem một chút đây là hình của nó."
Bà thím Lư móc ra một tấm hình, trong hình là một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng quần đen, quả nhiên là một người giống như miêu tả.
"Tôi nói cho chị, đứa nhỏ này đều bị mấy bà mối đạp cửa nhà hắn, đáng tiếc, đứa trẻ nhà Hồng gia này nói, mình đã có người trong lòng. Chính là lần kia đi thành phố S, liền gặp được Chiêu Đệ nhà bà, lập tức liền thích, kiên quyết không phải cháu gái của bà thì không cưới, còn nói có thể đưa mấy phần lễ hỏi."
Bà thím Lư vươn lên tám ngón tay.
Bà Tưởng đoán: 8 vạn?
Bà thím Lư trừng mắt nhìn bà một chút: "Cái gì mà 8 vạn, là 80 vạn a."
80 vạn!
Bà Tưởng lập tức hít vào một hơi.
Hồng gia kia thế mà nguyện ý lấy ra 80 vạn cưới cái hàng lỗ vốn Tưởng Chiêu Đệ kia, sẽ không phải bị ngốc chứ.
Hết chương 39.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ