Editor: Mây aka Tiên Vân
15|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 59.
Ân Âm yêu cầu bồi thường tinh thần cũng không có rao giá trên trời. Cô không thiếu tiền, thứ cô muốn chính là thái độ hối lỗi, cô muốn về sau sẽ không còn người nào dám mắng con trai cô nữa.
Bọn Lâm Hạo bị mẹ ép phải xin lỗi Tô Nguyên Gấm.
Tô Nguyên Gấm nép trong lòng Tô Mạch, lộ ra nửa gương mặt, không nói lời nào tha thứ cho bọn hắn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn về phía Ân Âm.
Trong lòng nhỏ giọng nói: "Mẹ thật là lợi hại."
Mặc dù cậu bé chỉ mới ba tuổi, nhưng rất thông minh, lúc hai tuổi Tô Mạch dẫn cậu đi kiểm tra chỉ số IQ là hơn 140. Điều này cũng khiến cậu dễ đi lên trong con đường tội phạm ở kiếp trước.
Tuy Ân Âm rất ít khi trở về, nhưng Tô Nguyên Gấm sẽ cầm album ảnh lên xem khi nhớ mẹ, cho nên mới ba tuổi cậu bé liền nhớ rõ bộ dáng của Ân Âm.
Vì vậy vào thời điểm Ân Âm mới bước vào phòng, cậu liền nhận ra.
"Cô giáo Trương, hôm nay phát sinh chuyện này, cũng là nhà trẻ các cô không có giám sát tốt. Tôi còn không biết con trai tôi ở nhà trẻ lại bị chế giễu như vậy, hy vọng về sau các người tăng cường giám sát." Ân Âm quay qua nói với giáo viên.
"Được, mẹ của Tô Nguyên Gấm, chuyện này nhà trẻ chúng tôi cũng có trách nhiệm. Chúng tôi sẽ phản ánh và sửa chữa, đồng thời cũng tăng cường giám sát trong thời gian tới." Cô giáo Trương xin lỗi nói.
Giải quyết xong mọi việc, Ân Âm cùng Tô Mạch đang ôm đứa nhỏ rời khỏi nhà trẻ.
Cô giáo Trương nhìn bóng lưngnmôt nhà ba người rời đi, liền nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí của mẹ Tô Nguyên Gấm quá mạnh.
Bất quá, nhìn cô ấy có chút quen thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu rồi?
Tính cách của Ân Âm tương đối mạnh mẽ, lại từng đóng rất nhiều vai nữ chính, kể cả đóng vai Hoàng Hậu, làm sao mà không có khí phách.
Ân âm tính cách vốn là cường thế hơn, lại thêm nàng diễn nhiều như vậy lớn nữ chính hí, trong đó còn diễn qua Nữ Hoàng, làm sao có thể không còn khí thế.
-
Ân Âm đi taxi tới, lúc trở về thì ngồi trong xe do Tô Mạch lái.
Hắn ở phía trước lái xe, Ân Âm ngồi ở phía sau cùng Tô Nguyên Gấm.
Từ lúc lên xe, Ân Âm liền quay đầu sang một bên nhìn cửa xe, trong xe cực kỳ yên tĩnh, không có ai lên tiếng.
Tô Nguyên Gấm ôm cặp sách nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cậu quay đầu nhìn Ân Âm ngồi bên cạnh, mi mắt rũ xuống, trong mắt có chút mờ mịt.
Tại sao mẹ lại không nhìn cậu? Cũng không nói chuyện với cậu? Mẹ có phải vẫn không thích cậu không?
Lúc nảy ở trong nhà trẻ, mẹ ôn nhu nói chuyện với cậu, còn bảo vệ cho cậu đều là mơ sao?
Ân Âm không chủ đông, Tô Nguyên Gấm cũng không chủ động luôn.
Lúc trước khi mẹ trở về, cậu cũng không phải chưa từng chủ đông, thế nhưng mẹ luôn luôn bận nhiều việc, không có thời gian cho cậu.
Bé con cũng không muốn làm cho mẹ tức giận, nếu không về sau mẹ rất ít về nhà.
Cậu sợ rằng nếu không gặp mẹ quá lâu, liền quên mất khuôn mặt mẹ.
Tô Nguyên Gấm cúi đầu, đôi vai nhỏ rũ xuống.
Cậu có chút bối rối, bọn Lâm Hạo nói đúng, bởi vì cậu là mổ đứa con hư nên mẹ mới không thích cậu.
Thế nhưng làm sao để cậu thành một bé ngoan bây giờ?
Tô Nguyên Gấm muốn mẹ thích cậu, muốn mẹ ôm cậu, hôn câu, sẽ dùng giọng nói ôn nhu gọi cậu là Đô Đô.
Cuối cùng Tô Nguyên Gấm vẫn nhịn không được, lén lút di chuyển cái mông nhỏ, đến gần bên cạnh mẹ.
Tô Mạch dù ngồi lái xe phía trước, nhưng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu để xem tình hình ở phía sau một chút. Lần thứ nhất cảm thấy không có gì, lần tiếp theo nhìn liền thấy không thích hợp.
Hắn tìm một nơi có thể đậu xe, dừng xe lại, lập tức mở cửa ghế sau ra.
"Ân Âm." Tô Mạch gọi.
Hết chương 59.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s và Mê đọc truyện Gác Nhỏ Nhà Mây vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 60.
Ân Âm không không lên tiếng.
Tô Mạch đem cằm của cô nâng lên, rồi lên xe, Ân Âm liền liền đem khẩu trang tháo xuống.
Ân Âm quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lại đẫm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống, cực kỳ đáng thương.
Tô Mạch lập tức đau lòng, ôm cô vào trong ngực.
"Làm sao vậy?" Kết hôn mấy năm, trong ấn tượng của Tô Mạch, cô là một người mạnh mẽ, bộ dáng kiên cường, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy cô khóc.
Lúc này bất thình lình nhìn thấy cô khóc, còn khóc đến lợi hại như vậy, chân tay có chút luống cuống.
"Có phải anh làm sai cái gì không? anh xin lỗi, em đừng khóc." Tô Mạch nhẹ giọng an ủi.
Tô Nguyên Gấm nhìn thấy mẹ khóc, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại, cậu rất lo lắng.
Ân Âm nắm lấy áo sơ mi của Tô Mạch, nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nói: "Tô Mạch, thật ra em mới là người tổn thương Đô Đô nhiều nhất. Nếu không phải em mãi bận quay phim, thời gian dài mới về nhà một lần, thậm chí còn chưa từng đi nhà trẻ, nếu không Đô Đô sẽ không bị người ta mắng là đứa nhỏ không có mẹ."
Ân Âm quay người đem cậu bé ôm vào lòng, mặt dán lên đầu nhỏ: "Đô Đô, mẹ sai rồi, mẹ có lỗi với con. Mẹ hứa với con về sau sẽ không như vậy nữa. Mẹ sẽ không bỏ mặc Đô Đô."
Ân Âm kết thừa tình cảm của nguyên chủ, cô đối với Đô Đô cũng rất áy náy, nên ở nhà trẻ cô bình tĩnh và mạnh mẽ thay nhóc con lấy lại công đạo. Nhưng vừa lên xe cô liền không nhin được nước mắt chảy ra.
Đô Đô lúc này mới hiểu được.
Cậu ngẩng khuôn mặt có chút bẩn của mình lên, giọng non nớt nói: "Mẹ, Đô Đô không trách mẹ."
Cậu do dự một chút liền siết chặt nắm đấm nhỏ, lấy dũng khí nhỏ giọng có chút bất an hỏi: "Mẹ, Đô Đô lả đứa trẻ hư sao?"
Ân Âm lắc đầu, sờ lên mặt cậu: "Dĩ nhiên không phải, Đô Đô là đứa trẻ cực kỳ ngoan."
Hai mắt Tô Nguyên Gấm sáng rực lên: "Vậy mẹ không chán ghét Đô Đô đúng không?"
Trong lòng Ân Âm chua xót, đem nhóc con sát vào người mình: "Làm sao mẹ lại ghét Đô Đô? Con là do mẹ sinh ra, mẹ thích con còn không kịp nữa."
Nghe mẹ nói không ghét mình, còn thích mình, Tô Nguyên Gấm so với việc có nhiều bánh kẹo còn vui vẻ hơn.
"Đô Đô cũng thích mẹ." Hai mắt Đô Đô ẩn hiện như những vì sao, cậu siết chặt tay nhỏ, đưa lên nắm đấm nhỏ của mình, ngửa đầu hôn lên má Ân Âm, sau đó nhìn cô có chút lo lắng.
Trên má cảm nhận được mềm mại và ấm áp, làm Ân Âm giật mình, đợi khi phản ứng kịp thì cô cũng cúi xuống hôn lên mặt con trai một cái.
Tô Nguyên Gấm trực tiếp ngây ra, liền cười xấu hổ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
"Mẹ, đừng khóc." Nhọc con nhẹ giọng nói.
"Được, mẹ không khóc."
Tô Nguyên Gấm ở trong lòng mẹ, minêg nhếch lên, giống như một con chuột nhỏ ăn trộm dầu vậy, tròng lòng thập phần ngọt ngào.
Hóa ra cậu không phải đứa trẻ hư, hóa ra mẹ cũng thích cậu nha.
Đô Đô rất hạnh phúc đó.
Tô Mạch nhìn hai mẹ con ôm nhau, ánh mắt khẽ động, tựa như gió nhẹ mùa xuân.
Hắn rất ngạc nhiên khi Ân Âm nói ra lời kia.
Cho nên về sau cô sẽ dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Đô Đô sao? Sẽ thường xuyên về nhà?
Ân Âm trở về nhìn Đô Đô, hắn cũng có thể nhìn thấy cô.
Nghĩ đến việc này, Tô Mạch liền vui vẻ.
Tiếp tục lái xe về nhà, tâm tình hắn đều thoải mái hơn rất nhiều.
Giờ khắc này, giữa hai hàng lông mày của người đàn ông 25 tuổi, cũng bớt đi mấy phần u sầu.
Hết chương 60.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ