Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 144

Dưới cái nhìn kinh ngạc và nụ cười kì dị của các cô gái, Cố Mạch Hàn một bên dẫn Diệp Mộ Sanh đến chỗ báo cáo của chuyên ngành phát thanh và truyền hình, một bên giới thiệu về trường học cho Diệp Mộ Sanh nghe.
“Mạc Mạc, đợi lát nữa báo cáo xong, tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường học, làm quen hoàn cảnh một chút nhé.” Cố Mạch Hàn nói.
Diệp Mộ Sanh trả lời: “Ok, cảm ơn Hàn Hàn.”
Cố Mạch Hàn ngoảnh lại nhìn Diệp Mộ Sanh, ánh mắt dừng ở trên mái tóc xoăn tự nhiên của cậu vài giây, sau đó cười nói: “Không cần cảm ơn. Đúng rồi, chắc cậu đã biết ngày mai tân sinh viên đều phải học quân sự rồi nhỉ.”
Thấy Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nói tiếp: “Tất cả các sinh viên tham gia khóa huấn luyện quân sự đều phải trọ ở trường, cậu chuẩn bị hết đồ chưa?"
“Ngày hôm qua đã mua xong.” Diệp Mộ Sanh một bên nhìn phong cảnh vườn trường, một bên trả lời.
“Được rồi, chiều nay các tân sinh viên sẽ tập trung tại trường và được giáo viên đưa đến căn cứ huấn luyện quân sự. Tôi có xe, đến lúc đó tôi tới đón cậu, giúp cậu đưa hành lý tới trường nhé. Dù là học trưởng hay là bạn bè thì đây đều là chuyện tôi nên làm. Cho nên Mộ Mộ không được cự tuyệt nha, nếu không tôi sẽ tức giận!” Cố Mạch Hàn nói.
“Vậy tôi mời anh ăn cơm trưa nhé, đến nhà tôi đi, tôi nấu cơm.” Diệp Mộ Sanh dừng bước, mím môi nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn đang cười vài giây rồi nói.
“Ok, thống nhất rồi đấy.” Cố Mạch Hàn khẽ cười đáp.
Sau khi Diệp Mộ Sanh báo cáo xong, Cố Mạch Hàn liền dẫn cậu đi dạo khắp trường học, dọc theo đường đi hai người với giá trị nhan sắc cực cao đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, không ngừng có người chạy đến gần.
Trường học rất lớn, đến mười giờ rồi hai người vẫn chưa đi hết toàn trường. Vì phải về nhà nấu ăn, Cố Mạch Hàn nói sẽ đưa Diệp Mộ Sanh đi dạo tiếp vào buổi chiều, sau đó lái xe đến nhà Diệp Mộ Sanh.



Trở lại tiểu khu, Diệp Mộ Sanh dẫn Cố Mạch Hàn đi thang máy lên lầu, đến nhà mình, cậu lấy chìa khóa từ trong túi ra cắm vào ổ.
Vừa định xoay chìa khóa, Diệp Mộ Sanh hơi nhíu mày lại, siết chặt chìa khóa, bất động.
Cậu đột nhiên nhớ tới trong phòng khách có một con mèo nhồi bông đang nằm trên sofa……
“Làm sao vậy?” Thấy Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, Cố Mạch Hàn hỏi.
“Không sao.” Diệp Mộ Sanh hơi liếc Cố Mạch Hàn một cái, lắc đầu, xoay chìa khóa mở cửa ra.
Bước vào nhà, Diệp Mộ Sanh lấy một đôi dép lê màu xám nhạt từ trong tủ giày đưa cho Cố Mạch Hàn: “Hàn Hàn, anh thay đôi này đi, chưa ai từng đi cả.”
“Ừ.” Cầm dép, Cố Mạch Hàn liền bắt đầu thay giày đi dép.
Lúc thay giày, chú ý tới đôi dép lê màu xanh nhạt của Diệp Mộ Sanh cũng giống kiểu của mình, Cố Mạch Hàn khẽ nở một nụ cười.



Hai người cùng đi vào phòng khách, Cố Mạch Hàn đánh giá nhà Diệp Mộ Sanh, ánh mắt bỗng nhiên chạm đến một con mèo nhồi bông màu nâu nằm trên sofa.
Diệp Mộ Sanh vẫn luôn nhìn trộm Cố Mạch Hàn, thấy Cố Mạch Hàn nhìn mèo nhồi bông rồi cười thâm sâu, cậu nhướng mày.
Lúc Diệp Mộ Sanh tới thành phố W, cậu không mang theo bất kỳ con mèo nhồi bông nào mua trên mạng. Bởi vậy sau khi tới thành phố W cậu lại đặt mua con mèo nhồi bông cùng kiểu dáng và mua thêm một con nhỏ.
Vì thế mèo nhồi bông lớn đặt ở phòng ngủ để buổi tối ôm ngủ. Mèo nhỏ thì đặt ở phòng khách, lúc xem TV nhàm chán còn có thể ôm.
Nhìn mèo bông trên sofa, lại nhớ tới Diệp Mộ Sanh cực kỳ thích A Cáp, Cố Mạch Hàn nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều nói: “Mạc Mạc, cậu là mèo bông khống hả.”
“Trả lời chính xác nhưng không có khen thưởng.” Đối diện ánh mắt ôn nhu của Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh nghiêm trang đáp.


Bình Luận (0)
Comment