Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 161

“Mộ Mộ xin lỗi, tôi……” Nghe thấy trong giọng Diệp Mộ Sanh mang theo đau đớn, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên đau lòng, vừa định dừng động tác, lại bị Diệp Mộ Sanh nắm lấy tay.
Diệp Mộ Sanh hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Cố Mạch Hàn một cái, nói: “Em…… Không sao, anh…… Tiếp tục……”
Ôn nhu nhìn chăm chú vào dáng vẻ mê người của Diệp Mộ Sanh, mồ hôi rơi lã chã trên trán, giọng Cố Mạch Hàn trở nên trầm thấp nghẹn ngào: “Được rồi, nhưng nếu em đau, hãy nói cho tôi biết.”
“Vâng……” Diệp Mộ Sanh gật đầu, trong mắt hoa đào nổi lên hơi nước, thấm ướt lông mi dài.
Cố Mạch Hàn là lần đầu tiên, lần duy nhất trong đời coi cảnh H chính là trong 《 một khúc hồng trần 》, cho nên chuyện này đối với Cố Mạch Hàn mà nói thật sự mới lạ.
Nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, trời sinh đã có năng lực lĩnh hội mạnh mẽ đối với loại chuyện này, hơn nữa còn có Diệp Mộ Sanh chỉ đạo, bởi vậy rất nhanh là quen thuộc.
Hai người biến hóa tư thế làm tình, thẳng đến 3 giờ sáng, Cố Mạch Hàn ăn no xong mới bế Diệp Mộ Sanh hôn mê vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho mình và Diệp Mộ Sanh.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào phòng qua cửa sổ, rơi vào trên gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh, lông mi dài của cậu nhẹ nhàng run rẩy, sau đó từ từ mở hai mắt.
Đợi hoàn toàn tỉnh táo, nhìn cảnh tượng trong phòng, trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên nghi hoặc.
Đây là phòng cho khách nhà cậu mà?
Cảm giác bên mình trống rỗng, Diệp Mộ Sanh quay đầu, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Cố Mạch Hàn đâu cả.
Duỗi tay chạm đến vị trí bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo như băng, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, ngay sau đó chịu đựng đau đớn ngồi thẳng lên.
Nhưng vừa mới ngồi Diệp Mộ Sanh liền cảm nhận được phía sau truyền đến đau đớn, cùng lúc đó cái chăn trượt xuống da thịt của Diệp Mộ Sanh, lộ ra cơ thể chằng chịt dấu hôn.
Khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cả người Diệp Mộ Sanh run lên, nhưng ánh mắt lại chạm đến quần áo được gấp gọn ở mép giường.
Một mình gian nan mặc quần áo vào, Diệp Mộ Sanh xỏ dép, vừa mới chuẩn bị bước đi, liền cảm thấy chân mềm nhũn, may rằng cậu kịp thời dùng tay chống vào giường, nếu không thì đã ngã.
Cảm giác được nơi phía sau càng ngày càng đau đớn, Diệp Mộ Sanh cau mày, vừa định mở miệng nhưng cổ họng khó chịu, mím chặt cánh môi sưng đỏ.
Xem ra ngày hôm qua đã làm phát hỏa……
Kỳ thật vừa mới bắt đầu Cố Mạch Hàn sợ cậu bị thương, rất dịu dàng, nhưng sau đó cậu lại nghịch ngợm, cố ý ghẹo Cố Mạch Hàn.
Sau đó chơi lửa tự thiêu……
Diệp Mộ Sanh cắn răng, đỡ tường chậm chạp đi tới phòng khách, muốn đi uống nước, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Cố Mạch Hàn mới vừa về đến nhà nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đỡ tường đứng ở trong phòng khách, vội vàng đóng cửa lại, sau đó bước nhanh tới chỗ Diệp Mộ Sanh.
Đối diện đôi mắt hàm chứa ý cười của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn mỉm cười, vươn tay đỡ Diệp Mộ Sanh nói: “Mộ Mộ, em tỉnh rồi?”
Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua túi giấy hình chữ nhật trong tay Cố Mạch Hàn, sau đó gật đầu, vô lực dựa vào trong ngực Cố Mạch Hàn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh có chút nghẹn ngào, lại nhìn thấy chỗ cổ áo của Diệp Mộ Sanh, trên cái cổ trắng nõn lưu lại dấu hôn của mình, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên đau lòng, ôn nhu giải thích: “Đây là thuốc bôi phía sau cho em, Mộ Mộ cầm trước đi.”
Diệp Mộ Sanh cầm thuốc, đang muốn mở miệng dò hỏi, liền thấy Cố Mạch Hàn đột nhiên hơi cúi người xuống, sau đó dùng tư thế bế công chúa bế mình lên.

Bình Luận (0)
Comment