Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 177.2 - Chương 177.178

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 177
"......" Nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh thè lưỡi, dùng móng vuốt xoa mặt. Nếu cậu có thể biến thành người, thì đã tự mình nấu cơm rồi.
An Cẩn Thâm đi hâm nóng, Diệp Mộ Sanh nhàm chán chạy xuống sofa, bật TV lên.
Tất nhiên Diệp Mộ Sanh không thể dùng miệng ngậm điều khiển từ xa, bởi vậy cậu đứng lên ôm điều khiển từ xa, dùng hai chân sau chậm rãi đi lên phía trước, sau đó bò lên trên, bắt đầu xem TV.
Một lát sau, An Cẩn Thâm bưng một chén cháo đi ra từ phòng bếp rồi đặt lên bàn.
Diệp Mộ Sanh đang muốn nhảy khỏi sofa, An Cẩn Thâm liền bưng bát đi tới, bế Diệp Mộ Sanh lên, sờ đầu của cậu: "Đói lả rồi nhỉ, đồ ăn kia không hợp cho mi ăn, ta làm cháo cho mi này."
"Cảm ơn." Diệp Mộ Sanh nói.
An Cẩn Thâm đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy bát đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, nói: "Không cần cảm ơn, mau ăn đi."
Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua đôi đũa trên bát, lại liếc nhìn móng vuốt của mình, hỏi: "Có thìa không?"
Móng vuốt của cậu căn bản không dùng được đũa, với cả cậu không thể giống mèo thường mà trực tiếp thò miệng vào bát rồi liếm ăn được......
An Cẩn Thâm tựa như cũng phát hiện ra vấn đề, xin lỗi mà cười cười, lắc đầu nói: "Xin lỗi, không có thìa, nhà ta chỉ có đũa."
"Không sao." Diệp Mộ Sanh vươn móng vuốt chạm vào cạnh bát, cảm giác hơi nóng bèn thu móng lại: "Chờ cháo nguội ta trực tiếp bưng bát lên ăn cũng được."
"Ừ." An Cẩn Thâm ngồi ở trên ghế, nhìn Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói: "Lúc đầu mi sống ở đâu, mi chạy đi như vậy ba mẹ mi không lo lắng sao?"
Mèo con này có thể nói chuyện, vậy ba mẹ nó hẳn cũng là mèo yêu.
Diệp Mộ Sanh dừng một chút, nói: "Bọn họ sẽ không lo lắng. Ba mẹ ta đã qua đời."
Dáng vẻ Diệp Mộ Sanh đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, trong giọng nói mềm mại lộ ra buồn bã nhè nhẹ, làm trong lòng An Cẩn Thâm nổi lên thương cảm, đang định an ủi cậu, thì Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên nhào vào trong lòng An Cẩn Thâm.
"Trên thế giới này chỉ còn lại một mình ta. Cho nên nếu đã nhận nuôi ta, vậy chủ nhân không được vứt bỏ ta, rời xa ta, có được không?" Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng mà cọ ngực An Cẩn Thâm, nói.
Đôi mắt An Cẩn Thâm tối sầm lại, trầm mặc một lát, buông tiếng thở dài, xoa đầu nhỏ Diệp Mộ Sanh nói: "Xin lỗi, ta cũng không định nuôi mi, đưa mi về nhà vì thấy mi đói bụng mà thôi. Đợi lát nữa ăn cháo xong, mi đi đi."
"Vì sao?" Diệp Mộ Sanh nghe vậy, nắm chặt áo An Cẩn Thâm, thấp giọng nói.
"Bởi vì ta nghèo, không nuôi nổi mèo, mi ăn cháo trước đi. Ta đi gọi cho cô Lý bảo cô ấy dạy thay cho ta." Nói xong, An Cẩn Thâm trực tiếp đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy móng vuốt của cậu ra, nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Mộ Sanh đứng ở trên bàn, nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nghi hoặc.
Mặc dù An Cẩn Thâm đúng là không có tiền, nhưng nuôi mèo như cậu không tốn mấy, hơn nữa vừa rồi sắc mặt An Cẩn Thâm quái lạ, hắn làm sao vậy?
An Cẩn Thâm cũng không thèm nhìn Diệp Mộ Sanh, trở lại phòng ngủ trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cô Lý.
"Alo, cô Lý, tôi là An Cẩn Thâm......"
Hắn giải thích với cô Lý mình có việc không thể đến trường dạy, sau khi cô Lý đồng ý, An Cẩn Thâm nói: "Được rồi, vậy làm phiền cô Lý rồi, cảm ơn...... Vâng."
CHƯƠNG 178
Cất điện thoại vào trong túi áo, An Cẩn Thâm dựa vào trên cửa, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng, nhớ lại quá khứ thời thơ ấu, thứ mà bị hắn phong tỏa ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Tết Nguyên Tiêu hồi hắn 10 tuổi, trong nhà người khác truyền ra tiếng vui vẻ hạnh phúc, mà trong nhà hắn lại là tiếng cãi nhau chói tai......
Hắn chạy tới khuyên can, ngược lại còn bị cha ruột đá vào tường, sau đó cha hắn kéo mẹ vào trong phòng ngủ, bắt đầu bạo hành.
Cảnh tượng này hắn đã quen đến nỗi không thể quen hơn, hắn chịu đựng đau đớn, chậm rãi đứng lên, khóc lóc đi ra ngoài.
Hắn mất hồn đi trên phố, ngoài ý muốn gặp được một chú mèo con màu đen bẩn thỉu đi lạc.
Thấy mèo con này giống như mình, đều chỉ có một mình, nên hắn mang nó về nhà, còn đặt tên cho nó là Tiểu Hắc.
Nhưng Tiểu Hắc sống được mấy ngày thì đã chết!
Ngày đó, hắn cho Tiểu Hắc ăn giăm bông (*), đột nhiên hắn ngất, lúc tỉnh lại thì phát hiện trên tay mình có máu mèo, còn có vết cào.
(*) Giăm bông còn được viết là dăm bông, còn gọi là thịt nguội là một món ăn làm từ đùi có nguồn gốc từ các nước . Khi chưa có và để bảo quản thịt lâu ngày, người dân đã ướp muối các và phơi khô (giăm bông khô hoặc còn gọi là giăm bông sống), hoặc ướp muối và luộc trong nước dùng (giăm bông tươi hoặc giăm bông chín).


Mà Tiểu Hắc nằm dưới chân hắn, bị lột bụng, không còn thở nữa...
Hắn biết đây là một con người khác trong mình làm chuyện xấu.
Hắn rất sợ hãi, rất sợ hãi, từ đây cũng không dám nuôi động vật nữa......
Rất lâu sau hắn mới biết được trong mình có 3 nhân cách.
Một người chính là hắn, An Cẩn Thâm.
Một nhân cách tàn bạo đã giết chết Tiểu Hắc, Nhậm Quý Uyên.
Còn lại là một đứa trẻ, Tiếu Tiếu.
An Cẩn Thâm đang hồi ức quá khứ, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng Diệp Mộ Sanh, kéo hắn trở về hiện thực.
"Chủ nhân, ngươi mở cửa được không?"
"Haiz......" An Cẩn Thâm thở dài một tiếng, xoay người, mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh nhỏ xinh đứng ở dưới cửa, mở to mắt nhìn mình.
"Ăn cháo chưa?" An Cẩn Thâm hỏi.
"Chưa." Diệp Mộ Sanh lắc đầu.
"Vậy mau ăn đi, cháo hẳn là nguội rồi." An Cẩn Thâm nói.
"Không cần, ta không ăn, ăn xong thì ngươi lại bảo ta đi à." Diệp Mộ Sanh lại lắc đầu.
An Cẩn Thâm không đáp, dựa vào trên cửa, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, sau cặp kính là đôi mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
Nếu không phải thấy mèo con biết nói tiếng người, và dáng vẻ đói lả đáng thương vô cùng của nó, thì hắn sẽ không đưa về nhà.
Nhưng hiện tại đưa về nhà có vẻ là quyết định sai lầm, tẹo nữa dứt khoát mang nó ra ngoài rồi khóa cửa vậy.
"Chủ nhân, ta không ăn nhiều, sẽ không tốn nhiều tiền của ngươi, ta còn có thể làm việc nhà giúp ngươi, cho nên đừng bắt ta đi được không?" Diệp Mộ Sanh phe phẩy cái đuôi nói.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn của Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm bật cười thành tiếng: "Mi làm việc nhà? Mi còn chưa lớn bằng cây lau nhà."
"Ta không lớn bằng cây lau nhà nhưng ta có thể dùng giẻ lau từ từ." Diệp Mộ Sanh nói.
An Cẩn Thâm lắc đầu, ngồi xổm trước mặt Diệp Mộ Sanh, vuốt đầu Diệp Mộ Sanh cười khổ nói: "Haiz, Tiểu Mộ Sanh nghe ta nói, mi lớn lên rất đáng yêu, lại còn biết nói. Sẽ có rất nhiều người nguyện ý nhận nuôi mi, cho mi ăn ngon vui vẻ, giúp mi tìm chân ái. Nơi này không thích hợp cho mi sống, lát nữa ăn xong, mi vẫn nên đi thì hơn."
Hắn rất sợ mèo con này sẽ thành Tiểu Hắc thứ hai.
Diệp Mộ Sanh đặt móng vuốt ở mu bàn tay An Cẩn Thâm, đôi mắt màu xanh lam nổi lên hơi nước nói: "Ta mặc kệ, ta muốn sống với ngươi, ngươi phải làm chủ nhân của ta!"
"Ta sẽ làm thương tổn......" An Cẩn Thâm còn chưa dứt lời, đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, nụ cười vương khóe môi biến mất, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.
Không hẹn mà gặp!
Thấy ánh mắt An Cẩn Thâm không thích hợp, Diệp Mộ Sanh lập tức đẩy tay An Cẩn Thâm ra, lùi về phía sau vài bước.
_____
gòy soq lòi loz triến 

Bình Luận (0)
Comment