Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 215.2 - Chương 215.217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chương 215


Sau khi rời khỏi tiểu khu, hai người dừng bước trước trạm xe buýt.


An Cẩn Thâm hỏi: "Có muốn đi công viên giải trí không? Công viên giải trí có rất nhiều trò vui, chẳng hạn như tàu lượn......"


Diệp Mộ Sanh lắc đầu: "Không đi."


"Vậy thủy cung được không?" An Cẩn Thâm lại hỏi.


Diệp Mộ Sanh thuận miệng nói: "Thủy cung? Con vào đấy bắt cá ăn, ăn xong ba đền tiền nhé."


An Cẩn Thâm vốn định vuốt tai mèo, mà cậu đã thu lỗ tai lại, chỉ có thể sờ mái tóc bạch kim mượt mà: "Mộ Mộ, ba nhớ rõ con không thích ăn cá lắm mà. Con muốn ăn cũng không bắt được cá trong bể đâu, hơn nữa dù có bắt được thì con mà chịu ăn cá sống sao?"


Bởi vì Diệp Mộ Sanh vốn là mèo, cho nên An Cẩn Thâm tưởng rằng cậu thích ăn cá, vì thế một ngày nọ mua cá về kho.


Nhưng Diệp Mộ Sanh không hề vui vẻ gì, cậu ăn chậm rãi như thường, số lần gắp cá còn không bằng sườn xào chua ngọt.


"Con có thể đập kính bắt mà? Không ăn được, có thể đưa cho ba ăn, hiếu kính ba!" Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, ngọt ngào cười nói.


Diệp Mộ Sanh tỏ vẻ đáng yêu, làm An Cẩn Thâm buồn cười: "Nếu thật sự làm như vậy, có khi chưa kịp ăn cá, chúng ta đã bị nhân viên thủy cung tóm rồi."


Hai người đứng trêu đùa, một lớn một nhỏ giá trị nhan sắc đều cao, huống chi vẻ ngoài Diệp Mộ Sanh đứng giữa đám đông tóc đen quả thực rất chói mắt, bởi vậy hai người rất nhanh bị các cô gái chờ xe vây lại.


"Em trai, em là con lai à? Đáng yêu quá!"


"Em bao tuổi rồi?"


Lúc đầu các cô gái vây đến hỏi han, Diệp Mộ Sanh còn có thể mỉm cười trả lời, nhưng dần dà người vây đến càng ngày càng nhiều, đám đông còn động tay động chân, muốn xoa đầu và véo má cậu, Diệp Mộ Sanh bắt đầu mặc kệ mọi người.


Một lần nữa né tránh bàn tay của các cô gái, Diệp Mộ Sanh thu lại nụ cười, giả bộ lạnh lùng, không ngờ càng như vậy họ lại càng thấy cậu dễ thương.


"Ấy em trai nhỏ, đừng như vậy mà!" Một cô gái bĩu môi phàn nàn.


"Ba ba, đi thôi!" Diệp Mộ Sanh không để ý tới bà chị đó, thấy An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm mình rồi cười, cậu trừng mắt nhìn hắn.


"Được." An Cẩn Thâm mỉm cười trấn an xoa đầu Diệp Mộ Sanh, sau đó nói với các cô gái: "Xin lỗi nhé, chúng tôi đi trước."


Chờ Diệp Mộ Sanh cùng An Cẩn Thâm đi xa, một cô gái đứng trong đám đông nhìn vào ảnh chụp trên điện thoại, gương mặt thanh tú, nhưng hai mắt sáng lên, cười cực kỳ đáng khinh: "Oa oa oa, ba con, khẩu vị nặng, thật kích thích!"


"Cậu thiệt là, lại suy nghĩ nhiều, đừng lúc nào cũng não bổ nữa, người ta là ba con bình thường mà?" Một cô gái khác không phải hủ nữ vỗ đầu cô, bất đắc dĩ nói.


"Ấy, nào có suy nghĩ nhiều, rõ ràng họ có hint mà!" Cô gái tên Phấn Y ôm đầu, không phục nói.


Cuối cùng không biết nên đi đâu, họ đã tới một địa điểm các cặp tình nhân thường ghé, rạp chiếu phim.


Đến nỗi xem cái gì, đương nhiên là phim kinh dị mới nhất. Cũng may Tiếu Tiếu không ra ngoài.


Sau khi xem phim xong, hai người đi dạo siêu thị, đi đến khu trái cây, con ngươi An Cẩn Thâm bỗng dưng sáng ngời, khóe môi cong lên, khẽ cười hì hì.


Nhìn thấy An Cẩn Thâm bỗng thay đổi, Diệp Mộ Sanh biết là Tiếu Tiếu đã ra.


Diệp Mộ Sanh nhón chân sợ Tiếu Tiếu trực tiếp cầm quả táo bỏ vào miệng, cậu nhanh chóng bắt lấy cánh tay vươn về phía quả táo, nói: "Chờ anh mua rồi mới ăn."


"Anh trai!" Tiếu Tiếu nghiêng đầu, nhìn Diệp Mộ Sanh.


chương 216


Giọng nói từ tính trầm thấp nhưng ngữ điệu lại vui vẻ gọi anh trai, hơn nữa Tiếu Tiếu nói rất to, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.


Diệp Mộ Sanh khẽ liếc ánh mắt quỷ dị quanh bốn phía, bình tĩnh mà hạ giọng nói với Tiếu Tiếu: "Nhỏ giọng chút, đừng gọi anh là anh trai."


"Vâng anh!" Tiếu Tiếu gật đầu nói, nhưng lại chẳng nhỏ giọng chút nào, tất cả lọt vào tai mọi người.


"......" Diệp Mộ Sanh bất lực, Tiếu Tiếu nghe không hiểu lời cậu sao?


Thanh niên trai tráng hơn 1m8 gọi một đứa nhóc là anh trai, làm cho mọi người tưởng mình bị ảo giác, dần khôi phục lại cảm xúc, mở to mắt nhìn, dừng mọi động tác lại, tò mò mà nhìn hai người một lớn một nhỏ kia.


"Người kia có phải bị ngốc không?" Một người phụ nữ đang chọn quả lê che miệng nói khẽ với người phụ nữ tóc xoăn bên cạnh.


"Tôi cũng nghĩ chắc vậy, đẹp trai vậy mà bị ngốc, tiếc thật." Người phụ nữ tóc xoăn đáp.


Những lời bàn tán và chế giễu xung quanh khiến Diệp Mộ Sanh nhíu mày, vứt bỏ lời chê cười phía sau, cậu nói: "Em muốn ăn quả gì? Mua xong chúng ta về nhà."


Bây giờ đang là Tiếu Tiếu, nên cậu không thể dẫn Tiếu Tiếu đi dạo khắp nơi, nếu không chỉ sợ nhận đủ mọi ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường......


"Thích hết ạ." Tiếu Tiếu nhìn đủ loại trái cây, nuốt nước miếng, trả lời.


"Vậy không mua nữa, đi thôi." Nói xong Diệp Mộ Sanh xoay người, chuẩn bị rời đi.


Ai ngờ, Diệp Mộ Sanh đang muốn nhanh chóng rời khỏi, thì Tiếu Tiếu ở đằng sau liền bật khóc: "Huhu...... Anh trai bắt nạt em...... Không mua trái cây cho em......"


"Ha ha ha......" Một đứa trẻ trong vòng tay của mẹ nhìn thấy cảnh này liền bật cười: "Chú đó đang khóc, buồn cười quá!"


Tiếng cười xung quanh còn to hơn lần đầu, thậm chí có người còn muốn đến xem.


"Đừng khóc......" Bị mọi người vây quanh, Diệp Mộ Sanh nhếch môi, quay đầu lại nói.


"Huhu, anh trai......"


"Nín giùm!" Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh trừng Tiếu Tiếu, giọng nói trong trẻo gắt lên.


Tiếu Tiếu thành công bị Diệp Mộ Sanh gắt gỏng làm cho im bặt, nó cắn môi, lặng lẽ cụp mắt.


Diệp Mộ Sanh cũng không tức giận thật, chỉ là giả bộ hung dữ, muốn dọa Tiếu Tiếu để nó không khóc nữa mà thôi.


Bởi vậy khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Tiếu Tiếu, Diệp Mộ Sanh thoáng chốc tim mềm nhũn, nét mặt cũng dần trở lại dịu dàng.


"Được rồi, đừng khóc nữa, đang ở bên ngoài đó. Mua hết trái cây thì nhiều quá, chúng ta mua táo được không, ăn hết thì lần sau mua quả khác." Bởi vì vóc dáng thấp bé nên cậu không thể xoa đầu An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh chỉ có thể lôi kéo Tiếu Tiếu.


"Huhu...... Em còn muốn ăn dâu tây......" Tiếu Tiếu rưng rưng nước mắt, chỉ vào dâu tây bên cạnh.


"Ừm, chỉ cần em không khóc, anh sẽ mua." Diệp Mộ Sanh gật đầu.


Tiếu Tiếu nuốt hết nước mắt vào trong, gỡ mắt kính xuống, dùng tay áo lau nước mắt nói: "Tiếu Tiếu không khóc nữa, anh trai mua táo và dâu cho Tiếu Tiếu đi."


"Ừm." Diệp Mộ Sanh vừa lên tiếng đồng ý, thì Tiếu Tiếu vừa rồi còn rơi lệ đầy mặt lập tức cười hì hì, còn vỗ tay.


"Anh trai tốt nhất!" Tiếu Tiếu nói.


Khi Diệp Mộ Sanh phớt lờ ánh mắt xung quanh chọn táo, một cậu bé khoảng 10 tuổi, mặc áo xanh lam, tóc úp nồi (*) chạy tới, chỉ vào Tiếu Tiếu cười nhạo: "Ha ha ha đồ ngốc, đồ ngốc! Lớn như vậy còn khóc! Cháu còn không biết khóc là gì đây này!"



Lời tác giả:


Chương sau Nhậm ca lóe sáng sân khấu!


chương 217


"Anh trai......" Thấy vẻ mặt cậu nhóc kia không thiện chí, Tiếu Tiếu kéo mũ áo hoodie của Diệp Mộ Sanh, bắt đầu khóc.


Diệp Mộ Sanh buông táo ra, chắn trước người Tiếu Tiếu, nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, không vui nói: "Bé ngốc mắng ai đó?"


"Mắng chú kia! Ha ha ha!" Cậu nhóc chỉ tay vào Tiếu Tiếu, một tay ôm bụng cười ha ha, hoàn toàn không nhận ra mình cũng bị nói là ngốc.


"Anh trai, nó mới là đồ ngốc đúng không?" Tiếu Tiếu khịt mũi, bĩu môi nhìn cậu nhóc.


"Chú mới là đồ ngốc......" Cậu nhóc phồng má trợn mắt trừng Tiếu Tiếu, nhưng còn chưa dứt lời, bỗng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mộ Sanh.


Liếc một vòng đám đông xem náo nhiệt, mặc dù trong lòng Diệp Mộ Sanh rất đồng tình lời Tiếu Tiếu, nhưng lại nghiêm trang nói: "Tiếu Tiếu không được vô lễ, không thể tùy ý mắng người ta được, hiểu không? Như vậy rất dễ bị nói không được dạy dỗ, không có tố chất."


Cậu nói những lời này không chỉ để Tiếu Tiếu nghe, mà còn để quần chúng cắn hạt dưa nghe.


Trước mặt vẫn là một cậu bé, có vô lễ thì xét về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng mọi người xung quanh đều đã trưởng thành, vậy mà vẫn khoa tay múa chân châm chọc Tiếu Tiếu, cười nhạo bọn họ, thật sự rất vô ý thức.


Giọng Diệp Mộ Sanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để những ai xúm lại nghe thấy, giọng nói trong trẻo chọc vào tim mọi người, trong lúc nhất thời họ không khỏi bối rối, khiến cho tiếng cười đột nhiên im bặt, từng người cảm thấy ngượng ngùng.


"Vâng, Tiếu Tiếu không được nói nó là đồ ngốc, vậy Tiếu Tiếu nói nó là ngu ngốc!" Tiếu Tiếu gật đầu, rất là nghiêm túc nói.


"Phụt!" Vốn dĩ quần chúng đang yên tĩnh nghe vậy liền bật cười.


Cậu nhóc vừa bị Diệp Mộ Sanh dọa, nghe thấy Tiếu Tiếu mắng mình, hừ vài tiếng, chỉ vào Tiếu Tiếu tức giận nói: "Chú mới là ngu ngốc, cả nhà chú đều là ngu ngốc! Đều là kẻ ngốc!"


"Thôi đi!" Diệp Mộ Sanh có chút bất lực, trừng mắt với cậu nhóc, vừa quay đầu, vừa nói: "Tiếu Tiếu lại không nghe lời rồi, anh không mua dâu tây cho em nữa......"


Nhưng chưa kịp nói hết, Diệp Mộ Sanh tức thì nhìn thấy một quả táo bay ngang qua mắt mình, ' bụp ' một tiếng trúng miệng cậu nhóc kia.


"Huhu ——" Cậu nhóc nhanh chóng bật khóc.


"......" Diệp Mộ Sanh dời ánh mắt, ngoảnh lại phía sau, liền trông thấy một đôi mắt âm u, lạnh lẽo thấu người.


Ánh mắt Nhậm Quý Uyên và Diệp Mộ Sanh chạm nhau, hắn đi đến trước mặt cậu nhóc, cong môi cười lạnh: "Nhóc con lau mồm cho sạch sẽ, nhóc sống cũng tốn oxy đấy, còn không bằng để ông giải phẫu."


Diệp Mộ Sanh: "......" Sao não hắn ngoại trừ bạch bạch bạch ra thì là giải phẫu vậy......


"Sao lại thế này? Tôi không hoa mắt chứ?" Đám đông vây quanh đặt hết đồ xuống, chớp chớp mắt, ngớ người.


"Vừa rồi tên ngốc này...... à người này giống như một đứa trẻ cơ mà?" Một người khác cũng ngẩn ra.


Quần chúng có mặt và nhân viên siêu thị định tiến lên giữ Nhậm Quý Uyên lại, nhưng ánh mắt Nhậm Quý Uyên quá đáng sợ, lời lẽ lại sởn tóc gáy, khiến bọn họ bước chân ra rồi phải rụt về.


"Huhu... Buông cháu ra...... Cháu sẽ mách mẹ...... rằng chú...... chú bắt nạt cháu......" Đôi mắt âm trầm của hắn làm cậu nhóc sợ hãi ngã lăn ra đất, khóc toáng lên.


Tên ngốc này thật đáng sợ, sao đột nhiên thay đổi rồi?


Mẹ ơi mau tới cứu con......


"Hử, mẹ nhóc? Mẹ nhóc tới ông đánh theo luôn." Nhậm Quý Uyên vươn tay túm cổ áo cậu nhóc, đang định giáo huấn một trận, thì Diệp Mộ Sanh đứng phía sau gọi hắn.

Bình Luận (0)
Comment